Chiếc Cayenne đen lao vút trêи đường phố kinh đô sáng trưng tựa như tinh linh, trêи xe, Liên Hi Hoàn không nói được một lời, anh cứ ôm khư khư Giang Mộng Nhàn, Tiểu Xuân cũng vội vàng chạy theo chăm sóc cô, mang theo một đống khăn đến miễn cưỡng thấm máu giúp cô.

Hốc mắt Tiểu Xuân hồng hồng, cuối cùng thì Giang Mộng Nhàn cũng không sống quá được một năm, ngày thường Giang Mộng Nhàn bình dị gần gũi, vô cùng hòa đồng thân thiết với mọi người, thật không nghĩ tới, Liên Hi Hoàn vừa trở về, ngay đêm thứ nhất thì đã khắc chết cô rồi.

“Hây hây hây, bà chủ à, cô đừng có chết đó!” Tiểu Xuân cầm khăn khóc nức nở.

Giang Mộng Nhàn nằm ở trong lòng Liên Hi Hoàn chờ chết, nhưng cô chờ mãi vẫn không chết được, chỉ cảm thấy trong bụng như có một cánh tay đang càn quấy khắp mọi ngõ ngách, đảo lộn hết lục phủ ngũ tạng của cô lên, cô chỉ hơi động đậy một chút là một dòng nước ấm liền chảy ra.

Chết thôi chết thôi...

Chết cho sạch sẽ...

Giang Mộng Nhàn nghĩ đến đây, cô chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, bên tai chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Liên Hi Hoàn cùng với tiếng nức nở không ngừng của Tiểu Xuân.

Hắc Bát lái xe, linh hoạt lượn lách qua vô số cái đèn đỏ, bàn tay nắm chặt vô lăng chảy đầy mồ hôi, thỉnh thoảng lại thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía Giang Mộng Nhàn nằm ở trong lòng Liên Hi Hoàn, cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ cảm thấy bệnh viện lại xa đến như vậy.

Xa rất nhanh liền chạy đến bệnh viện gần nhất, Giang Mộng Nhàn cũng đã hôn mê, Tiểu Xuân và Hắc Thất góp một tay đỡ Giang Mộng Nhàn tiến vào bệnh viện, cả một đống khăn đỡ phía sau thấm đầy những máu là máu, màu máu đỏ tươi trông vô cùng chói mắt khiến mặt mày Liên Hi Hoàn âm trầm.

Liên Hi Hoàn không chạy vào bệnh viện, anh ngồi ở trong xe một hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Hắc Bát bị Liên Hi Hoàn gọi lại, hai người ở trong khoang xe tối om như mực, không hề bật đèn, không khí trong xe âm trầm ngưng trọng, tựa như có một chuyện cực lớn nào đó sắp sửa xảy ra.

Trong lòng Hắc Bát bồn chồn ︰chẳng lẽ anh khắc chết Giang Mộng Nhàn rồi ném cho anh ta gánh tiếng xấu này sao? Chỉ trách anh ta, hây!

Không biết đã qua nửa giờ hay là 40 phút, cuối cùng Liên Hi Hoàn cũng hút xong thêm một điếu thuốc, gương mặt như phủ khói mù nhìn về phía Hắc Bát, giọng nói lạnh lùng vang lên : “Hắc Bát, gia luôn đối xử với cậu không tệ đúng không...”

Trong lòng Hắc Bát cả kinh, lời kịch quen thuộc này, bầu không khí quen thuộc này, hết thảy đều khiến anh ta có cảm giác như đại họa sắp giáng xuống đầu.

Anh ta hồi tưởng lại ba mươi năm công tác đã qua, từ lúc 6 tuổi được chọn rồi đón ra khỏi viện mồ côi, bởi vì anh ta có căn cốt hiếm có cho nên được kỳ nhân nhìn trúng nhận làm học trò, đến năm 15 tuổi thì chính thức gia nhập đoàn vệ sĩ của Liên Hi Hoàn, bởi vì là người thứ tám cho nên anh ta có danh hiệu là Hắc Bát.

Mấy năm qua anh ta luôn sống cẩn trọng dè dặt, vào sinh ra tử với Liên Hi Hoàn giành chính quyền, đấu tranh anh dũng cơm bưng nước rót, chưa có việc gì là chưa làm!

Mặc dù có những lúc Liên Hi Hoàn cực kỳ biến thái, nhưng vẫn đối xử vô cùng, vô cùng tốt với cấp dưới, tiền tài, nhà cửa, xe cộ, phụ nữ gì đó, chưa bao giờ thiếu.

………….