Editor: Qing Yun

Đêm hôm nay Lục Ngang không quay về.

Mới đầu đúng là An An rất giận, cô giận muốn chết, không nhận được tin nhắn của Lục Ngang cô cũng không để bụng.

Cô còn cố ý giận dỗi anh nên đã đi bộ ở ngoài rất lâu.

An An có kế hoạch của riêng mình, cô ngóng trông Lục Ngang về khách sạn không thấy cô ở đó, anh sẽ hạ chủ động gọi điện thoại cho cô.

Nhưng dần dần, cả buổi chiều trôi qua, mặt trời từ từ khuất sau đỉnh núi, ráng chiều cuối cùng tan đi, màn đêm hoàn toàn buông xuống vẫn cứ không có tin tức gì từ anh, An An liền bắt đầu đứng ngồi không yên.

Cô gọi điện thoại cho Lục Ngang, kết quả không gọi được, người này vẫn luôn tắt máy!

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Tiếng nói máy móc của phụ nữ lặp lại liên tục, An An sắp điên rồi!

Cả người cô đang run rẩy, tuyệt vọng từ thân thể đến linh hồn.

Loại dày vò này liên tục đến tận đêm khuya mới kết thúc.

Nhận được cuộc gọi Lục Ngang dùng máy bàn gọi tới, An An đột nhiên bật khóc.

“Anh ở đâu?” An An sốt ruột muốn chết.

Lục Ngang không đáp, chỉ hỏi lại: “Anh không sao, ngày mai sẽ về.”

“Ừm.” An An sụt sịt.

Lục Ngang đang định cúp máy thì An An vội gọi anh lại, cô hỏi: “Lục Ngang, anh, chính anh…” An An cũng không biết nên nói cái gì, trong lúc cô ngập ngừng lúng túng thì Lục Ngang bỗng nói: “Anh biết.”

Lời cô muốn nói anh đều biết.

Im lặng giây lát, Lục Ngang dặn dò cô: “Đừng lo lắng.”

Nghe được lời này, An An cầm điện thoại vùi đầu vào gối cắn môi khóc.

*

Cuộc gọi này mở loa ngoài, tất cả mọi người trong phòng đều nghe, bọn họ muốn nghe xem anh có gì khác thường không.

Tiếng nhịn khóc thút thít của cô gái như tiếng nức nở của thú nhỏ chui vào tai.

Lục Ngang mím môi nhẫn tâm cúp máy.

Người phụ trách nhìn chằm chằm Lục Ngang, cũng không nhịn được cảm khái: “Con gái đúng là phiền toái, lúc thân mật thì nũng nịu, lúc ồn ào đòi gặp thì khóc sướt mướt.”

Lục Ngang nhăn mày, rõ ràng đã không còn kiên nhẫn.

Anh lạnh lùng thúc giục: “Rốt cuộc còn cần bao lâu nữa?”

Hầu hết những người làm con đường này đều rất cẩn thận, hôm nay vòng đi vòng lại mấy lần Lục Ngang cũng chưa gặp được đối phương.

Đối phương lão luyện khéo đưa đẩy.

Lục Ngang không muốn tiếp tục tốn thời gian, huống chi anh còn muốn về sớm một chút.

Sát khí trên người anh rất nặng, lúc sầm mặt xuống có loại cảm giác tàn nhẫn như không màng tính mạng.

Gã đối diện xấu hổ cười nói: “Tôi lại đi hỏi xem thế nào.”

Khi Lục Ngang rời khỏi đây đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Ráng màu vạn trượng, bên hồ Điền Trì có người đang chạy thể dục buổi sáng, một vài ông cụ chậm rãi luyện thái cực.

Tất cả đều bình an tốt đẹp, nhưng Lục Ngang lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này.

Anh thức suốt một đêm, bây giờ trong mắt đã kéo đầy tơ máu.

Điện thoại vừa mở máy là thông báo tin nhắn lập tức nhảy ra chiếm đầy hộp thư.

Anh liếc mắt đảo qua, tất cả đều là của An An, đều là sự lo lắng của cô.

“Lục Ngang, anh vẫn chưa làm xong ạ?”

“Lục Ngang, còn phải làm bao lâu nữa?”

“Lục Ngang, anh lại bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi à?”

Những dòng chữ đó phất qua trái tim, mẹ nó, thật là quá khó chịu! Lục Ngang nắm chặt điện thoại, khi ngẩng đầu mắt anh càng đỏ hơn trước.

Lục Ngang cũng không sốt ruột rời đi ngay.

Anh cúi đầu chậm rãi châm điếu thuốc.

Thuốc cháy hết một nửa, cũng xác định không có ai đi theo sau lưng, Lục Ngang mới gọi một chiếc xe taxi quay về khách sạn.

Cửa vừa mở là có người lao đến ôm chặt lấy anh ngay.

Cơ thể phái nữ mềm mại dựa sát vào anh, đầu vùi vào ngực anh, miệng buông lời ghét bỏ: “Ai nha, hôi chết mất, mau đi tắm đi.”

Cô không nhìn anh, chỉ đẩy anh đi vào phòng tắm.

Sự thân mặt này là ấm dương quý báu của thế gian, chiếu vào trong lòng anh, làm anh có nơi an bình để về.

Lục Ngang bị cô đẩy đi.

Ở bên đám người kia cả đêm làm trên người anh dính đầy mùi thuốc, Lục Ngang bèn cởi áo ngoài ra.

“Em đi lấy quần áo cho anh.” Nói xong câu đó, An An quay đầu vội vàng chạy ra ngoài.

Thật sự không thích hợp.

Nhìn phía sau đã không còn ai, Lục Ngang đi ra khỏi phòng tắm.

An An đang cúi đầu, cô đưa lưng về phía anh, bả vai run nhẹ.

Lục Ngang đi qua.

“An An.” Anh gọi cô.

“Dạ?” An An quay sang, nhưng đầu cô vẫn gục xuống.

Lục Ngang nâng cằm cô lên.

Trên mặt thiếu nữ đã dính đầy nước mắt.

Cô lo lắng suốt cả đêm, lúc nghe thấy tiếng mở cửa thì không thể nhịn được nữa mà nhào ra không chút nghĩ ngợi.

Cô thậm chí không dám đối diện với Lục Ngang, sợ vừa thấy anh là không nhịn được nước mắt.

Nhưng mà, cuối cùng cũng không nhịn được.

Vuốt ve mặt cô, Lục Ngang nói: “Anh xin lỗi.”

An An không đáp lại.

Im lặng như vậy thật sự khiến người khó chịu, Lục Ngang nói: “Hay là… Em đừng đi theo anh?”

An An lập tức lườm anh: “Chờ anh chết rồi nói!”

Lục Ngang vẫn cứ chậm rãi vuốt ve mặt cô, mắt cô, anh nói: “Anh nói cho em chuyện của Tiểu Tĩnh vậy.”

Cuối cùng…!!!

An An ngơ ngẩn nhìn anh.

Người đàn ông này biết hết tất cả những chuyện cô không vui.

Đây là cũng anh thỏa hiệp thẳng thắn với An An, chỉ vì để cô yên tâm.

Lục Ngang rút một điếu thuốc ra nhưng không châm lửa, anh nói: “Cô ấy đúng là bạn gái cũ của anh, anh và cô ấy là chuyện của mười mấy năm trước rồi.”

“Lúc ấy anh khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cô ấy rất tốt, đối xử với anh cũng tốt…” Lục Ngang nheo mắt nhớ lại.

An An đột nhiên ôm anh: “Không cho anh nhớ cô ấy!” Cô chuyên chế cực kỳ.

Lục Ngang rũ mắt.

Đón tầm mắt của anh, An An nghiêm túc nói: “Em không muốn nghe, Lục Ngang, em không để bụng.”

Anh sống nguy hiểm như vậy, gian nan như vậy, cô không muốn lãng phí một phút một giây nào cả.

Đã trải qua buổi tối giày vò, thật sự An An cảm thấy những chuyện đó không còn quan trọng nữa.

Để những chuyện đó trôi qua đi.

Chỉ có cô mới là hiện tại, là tương lai của anh.

“Chúng ta chụp một bức ảnh đi.” Lục Ngang cố gắng thỏa mãn yêu cầu trước kia của cô.

“Chỗ này không có gì cả, chụp thế nào được? Bây giờ em không muốn chụp.” An An cố ý lấy lời của anh để chặn họng anh, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo hếch lên, lại nói: “Em không cần anh bồi thường em, đáng thương em như vậy đâu.”

Không ai có thể nói thắng cô cả.

Lục Ngang dứt khoát cúi người hôn lên môi cô…

Lần này anh làm rất hung, hung muốn chết, An An thất thủ hoàn toàn.

Không có tầng trở ngại cùng bôi trơn kia làm anh tiến vào càng gian nan, cũng càng rõ ràng hơn.

Mỗi một tế bào, mỗi một dây thần kinh của cô đều cảm nhận được sự hung hãn của anh.

Đường đi hẹp hòi trong cô bị anh đâm thủng từng tấc, mỗi khi anh tiến vào sâu hơn, cô lại thêm ướt át, ngay sau đó bao vây chặt lấy anh, hai người dán chặt vào nhau không hề có khoảng cách.

Khi anh tiến vào hoàn toàn, An An không nhịn được cong eo kêu rên.

Căng đến khó chịu.

Cũng chính vì đã không còn tầng trở ngại kia, mỗi lần anh rút ra cũng trở nên đặc biệt mẫn cảm.

Rút ra như vậy, lại tiến vào như vậy… Chỉ mới vài cái đã làm An An bị đánh cho tơi bời.

Người cô không ngừng run rẩy.

Cô còn cắn vai anh, răng cô rất sắc, cắn làm anh đau, nhưng Lục Ngang để mặc cô tùy ý phát tiết.

Cắn ra dấu răng rất sâu An An mới chịu nhả ra.

“Lục Ngang, đây là em đánh dấu, sau này anh chỉ được nhớ mình em thôi.”

Lục Ngang cười khẽ.

Nhìn người đàn ông thân mật khăng khít trước mặt, cô vỗ về đôi mắt che kín tơ máu của anh, nhẹ nhàng nói: “Lục Ngang, sau này em không tìm anh nữa.

Em chờ anh bận xong rồi đến tìm em, như vậy em có thể sống tốt hơn một chút.”

Loại dày vò này trải qua một lần là đủ, cô không dám có thêm lần thứ hai.

“Ừ.” Lục Ngang xoa tóc cô.

“Chỉ cần anh không chết thì nhất định phải về tìm em.”

“Được.”

Nghe thấy chữ này, An An vẫn không kìm được nước mắt.

Làm xong, Lục Ngang đứng dậy đi tắm, lúc nằm lại giường, anh hỏi cô chuyện đứng đắn: “Bên bệnh viện nói thế nào?”

“Phải đưa mẹ em đến khám mới biết được.”

“Vậy em đưa mẹ đến đây.”

“Thôi, chính mẹ em không muốn chữa.” Nghĩ đến Đoạn Tú Phương, An An lại thấy hận.

Cô đang định ai oán vài câu nhưng quay đầu nhìn sang lại thấy Lục Ngang đã nhắm mắt rồi.

Cả đêm không ngủ làm trên cằm anh lún phún râu, vừa mới dùng dao cạo của khách sạn cạo qua, bây giờ vẫn còn dấu vết nhợt nhạt.

An An giơ tay sờ, Lục Ngang nắm tay cô nói: “Anh ngủ một lát.”

“Vâng.” An An trở tay nắm lại.

*

Lục Ngang hiếm khi ngủ được một giấc an ổn thế này, khi anh tỉnh trong phòng đã tối đen.

Không biết bức rèm bị kéo lại khi nào, những tia ám trầm phác họa thân hình An An càng thêm mảnh khảnh, từng chút khảm sâu vào lòng anh.

“Em không ra ngoài à?” Anh hỏi.

An An lắc đầu: “Em muốn đi cùng anh.”

Ngày hôm qua cô giận dỗi anh, lúc ra khỏi bệnh viện cô đã đi ở ngoài rất lâu, kết quả cuối cùng chính là nhớ anh, nhớ vô cùng.

Đây là chuyến đi của cô và anh, cô không muốn lẻ loi hiu quạnh một mình, rất đáng thường.

Nhìn thời gian, Lục Ngang ngồi dậy thay quần áo sạch sẽ, cầm túi của An An lên rồi nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu ạ?”

Cuối cùng cũng bắt đầu chuyến đi rồi, An An khó tránh khỏi hưng phấn.

“Bên ngoài.”

Đây là đáp án Lục Ngang cho cô.

*

Lục Ngang đi trả phòng, An An cầm một tấm bản đồ du lịch của Côn Minh ở quầy lễ tân.

Trên bản đồ có ghi mấy địa điểm du lịch tiêu biểu, hồ Điền Trì, công viên Thúy Hồ, thôn dân tộc… An An đều không có nhiều hứng thú với những nơi này.

Đúng là Côn Minh rộng hơn huyện thành cô sống, còn rộng hơn rất nhiều, nhưng phong cảnh thiên nhiên thì lại không bằng quê cô.

Cô đang nghiêm túc nghiên cứu xem có nơi nào có thể đi chơi không thì Lục Ngang đã ôm vai cô kéo ra ngoài.

Anh gọi một chiếc xe taxi.

“Lục Ngang, chúng ta đi đâu? Viện bảo tàng nhé, không thì đi công viên khoa học?” An An ngẩng đầu thương lượng với anh.

Lục Ngang lại nói với tài xế nơi họ muốn đi: “Sân bay.”

“Sân bay?” An An khiếp sợ: “Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?”

“Chúng ta đi Bắc Kinh.” Lục Ngang nhẹ nhàng bâng quơ.

Nghe thấy địa danh này, An An sững sờ ước chừng nửa phút rồi đột nhiên ôm chặt eo Lục Ngang: “Có phải anh muốn đưa em đi không? Có chết em cũng không đi!”

Lục Ngang cười bất đắc dĩ: “Anh không đưa em đi.”

Anh lại không phải bọn buôn người.

Lục Ngang lại nói: “Anh chỉ đưa em đi xem một cái thôi.”

An An hốt hoảng ngẩng đầu: “Sao lại là Bắc Kinh?”

Lục Ngang không trả lời vấn đề này nhưng An An hiểu hết.

Bởi vì cô muốn đi cho nên anh đưa cô đi.

Đơn giản là vì cô muốn!

Đơn giả là vì cô…

Một giây này, những cảm xúc vô vị chó má kia đều tan thành mây khói hết!

Những cái đó tính là cái gì?

Có anh là đủ rồi!

Môi run rẩy, An An dùng sức ôm anh.

Vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc, cô bắt đầu tính toán chi li như cô vợ nhỏ: “Chúng ta ngồi tàu hỏa đi, như vậy rẻ hơn.”

Lục Ngang nắm tay cô, anh im lặng giây lát rồi nói: “An An, anh chỉ có hai ngày.”

Hôm nay và ngày mai, tổng cộng hai ngày.

An An ngẩng đầu nhìn anh lần nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, cô đột nhiên cảm thấy Lục Ngang có gì đó khác thường.

Cái loại khác thường này quanh quẩn ở ngực cô, An An không nói cụ thể ra lời được, cô ngơ ngẩn nhìn Lục Ngang, anh chỉ giơ tay vuốt ve mặt cô.

Xe taxi chạy đến sân bay, An An dựa vào bả vai Lục Ngang, anh ôm cô vào lòng, hai người đều im lặng không nói.

*

Lục Ngang đã mua vé máy bay từ hai ngày trước, điểm đến là Bắc Kinh.

Một thành phố mà cô mơ ước từ khi còn nhỏ.

Ngồi lên máy bay rồi mà An An vẫn còn hoảng hốt, máy bay chạy trên đường băng, gia tốc, sau đó đột nhiên bay lên trời, trái tim An An chùng xuống.

Màng tai phồng lên khó chịu, rất đau.

Cô nắm chặt tay Lục Ngang.

Tay của anh rất to, xương ngón tay cứng cáp, lòng bàn tay còn có kén.

Cô nắm tay anh là trong lòng liền thấy an ổn.

Dựa vào người Lục Ngang, An An nhìn bản đồ thành phố, trong lòng lại dấy lên cảm giác thấp thỏm cùng chờ mong.

Nếu nói đây là một thế giới rộng lớn xa lạ, An An mới đến đây, cô không hiểu gì cả, cũng không biết gì cả, như vậy Lục Ngang chính là con đường dẫn cô đến nhận thức cùng tiếp xúc thế giới này.

Anh gánh vác mọi mộng tưởng của cô.

Anh làm cô trở thành một phụ nữ, dạy cô sự vui thích giữa nam nữ, anh còn làm cô nhìn thẳng vào giấc mộng mà mình từng mơ ước.

Anh là đôi mắt của cô, đưa cô đi xem thế giới này.

*

Từ Côn Minh bay đến Bắc Kinh hết 3 giờ rưỡi.

Khi đi ra khỏi máy bay, An An rùng mình một cái thật mạnh.

Lúc trước khi ở sân bay Trường Thủy, Lục Ngang khuyên can mãi mới bỏ thêm cho cô được một chiếc áo lông vũ, anh còn muốn mang thêm cái khác nhưng vì đẹp nên An An nhất quyết từ chối.

— Mặc nhiều hơn sẽ mập mà? Cô tuyệt đối không tiếp thu chính mình không xinh đẹp.

Nhưng mà, mùa Đông ở Bắc Kinh thật sự quá lạnh!

Đây là cảm thụ trực quan nhất của An An, cô đứng ở sân bay rộng lớn sáng ngời, người đông lạnh run lên cầm cập.

------oOo------