Editor: Qing Yun

Cho đến khi ngồi lên xe lửa đi Côn Minh, An An vẫn không hiểu mọi chuyện là như thế nào.

Rốt cuộc tại sao Lục Ngang lại lấy được sổ hộ khẩu?

Sao anh lại biết chuyện khó xử của cô?

Hai ngày nay An An đã quấn lấy Lục Ngang hỏi rất nhiều lần, đáng tiếc Lục Ngang không nói.

Chuyện anh không muốn nói, An An có làm nũng, có nhõng nhẽo thế nào cũng không hỏi được.

Hỏi không ra kết quả, An An chỉ có thể xám xịt đi sửa sang lại hành lý.

Đây là lần đầu tiên đi đường dài cho nên An An rất kích động.

Từ khi lấy được căn cước mới là cô cảm thấy cuộc sống của mình thật sự bắt đầu một lần nữa, dù trời mưa cũng không còn đáng ghét như trước.

Thời tiết ở Côn Minh gần giống nơi đây, An An không mang quần áo dày gì cả, cô chỉ vác một túi to, cả người kiệt ngạo vô cùng.

Bọn họ đi chuyến tàu vào buổi tối.

Là con tàu có chữ K ở đầu, chạy đến Côn Minh phải mấy mười tiếng đồng hồ.

Lục Ngang mua vé giường nằm.

Cả khoang tàu có tổng cộng bốn giường, An An đặt túi lên đầu giường, cô nhàm chán ngồi ở mép giường đánh giá khắp nơi.

Hai cái giường bên trên bỏ trống, đến tận khi tàu chạy cũng không có ai đến.

An An đứng dậy.

Ngoài cửa sổ là ga tàu dần lùi lại phía sau, đằng sau là tiếng nói chuyện của lữ khách xa lạ, những tiếng nói kia thổi qua, lòng An An bỗng nhiên nhẹ nhàng.

Rời khỏi nơi đây, cô chỉ cảm thấy… Nhẹ nhàng giải thoát.

An An rửa mặt xong đi ra, thấy Lục Ngang vẫn còn đứng ở nơi giao tiếp giữa hai khoang tàu, trong khoang giường nằm không cho hút thuốc, anh ngậm điếu thuốc trong miệng cắn nhẹ.

An An đi qua ôm anh từ phía sau.

Lục Ngang quay đầu—

An An chớp mắt, tiếng nói thân mật mềm như bông: “Lục Ngang, rốt cuộc sao anh lại lấy được vậy?” Cô bám riết không tha, thật sự tò mò.

Lục Ngang thản nhiên nói: “Hỏi chỗ Đao sẹo.”

An An sửng sốt hồi lâu rồi xì cười thành tiếng.

Cô nói: “Em ngốc thật đấy.” An Quốc Hoành nợ tiền, những người đó sợ ông ta trốn nên chắc chắn sẽ tịch thu giấy tờ của ông ta.

Vậy mà cô còn đi dây dưa với An Quốc Hoành lâu như vậy!

“Đúng là hơi ngốc.” Lục Ngang tỏ vẻ tán đồng.

Cô ngốc hay không cũng không sao, nhón chân hôn anh một cái, An An nói: “Em có anh là đủ rồi.” Người này đó, rất giỏi nói lời âu yếm.

Toa giường nằm tắt đèn đúng 10 giờ rưỡi, thỉnh thoảng có ánh sáng bên ngoài xẹt qua toa tàu.

Hai cái giường bên trên vẫn không có ai, An An nằm ở đằng kia nói chuyện phiếm với Lục Ngang: “Không biết khi nào hai người kia mới đến.”

Lục Ngang trả lời cô: “Không có ai, yên tâm ngủ đi.”

“Ha?” An An lập tức ngồi dậy.

Lục Ngang chỉ hai chỗ nằm đó, anh nói: “Anh dùng căn cước của bọn Mập Mạp mua luôn hai chỗ đấy.”

An An nghe vậy tinh thần lập tức tỉnh táo, cô đi dép lê thò lại gần, tiến đến trước mặt Lục Ngang.

Không có ánh sáng, Lục Ngang dựa người vào thùng xe, dáng hình anh chìm vào bóng tối.

An An dựa đến, Lục Ngang vuốt ve mặt cô, lúc sau anh nói: “Mau đi ngủ đi.”

An An lập tức đắc ý cười xấu xa: “Anh cho rằng em muốn làm cái gì?”

Cô dựa lại gần hơn.

Hơi thở ngọt ngào ấm áp phất qua Lục Ngang, tay cô bò lên dọc theo ngực anh, An An nói nhỏ: “Lục Ngang, em muốn…” Lục Ngang bắt được cái tay bướng bỉnh của cô.

An An đã tiến đến bên tai anh, há mồm nói khẽ: “… Chụp ảnh với anh.

Nói xong, An An không nhịn được cười.

Lục Ngang sầm mặt véo cằm cô.

An An ôm cổ anh: “Lục Ngang, chúng ta chụp một bức ảnh nhé.”

“Tối vậy chụp cái gì?”

“Anh quản em?”

An An lấy điện thoại, cô vừa định nhấn chụp thì Lục Ngang đã nắm lấy điện thoại của cô.

Anh nói: “Anh không thích chụp ảnh.”

Giọng nói của anh vẫn cứ lạnh lẽo như vậy.

Một tia sáng xẹt qua ngoài cửa sổ, An An buông tay quay lại giường của mình.

Cô nằm xuống đưa lưng về phía Lục Ngang.

Sáng tối đan xen, eo của cô mềm mại lõm xuống như lòng hồ.

An An đúng là rất nhõng nhẽo, nhưng Lục Ngang biết rõ cô dễ giận dỗi, cũng dễ nguôi giận.

Có điều lần này cô quyết tâm giận anh, suốt dọc đường không nói một lời, ngay cả khi tàu đến ga, hai người đi xuống, An An cũng không nói câu nào với Lục Ngang.

An An kéo chặt áo khoác, đeo túi cúi đầu đi đằng trước.

Đôi chân trắng nõn xuyên qua đám đông chen chúc, từng bước câu hồn người.

Bỗng nhiên, cánh tay cô bị túm chặt!

An An nghiêng đầu, nhìn thấy là Lục Ngang làm cô càng bực bội hơn.

Cô giật mạnh tay ra, miệng không chịu thua: “Làm gì?”

“Đi nhầm rồi.” Lục Ngang hờ hững nhắc nhở cô.

“…” An An tức giận muốn dậm chân, Lục Ngang thì ôm vai cô xoay sang hướng khác.

Đúng là cô đi ngược thật!

Khó chịu để anh ôm vào lòng, An An nhìn sang hướng khác, trong lòng đột nhiên tủi hờn.

Cô không muốn để ý đến anh.

*

Ra khỏi ga tàu, hai người gọi taxi đến khách sạn.

Ngồi ở ghế sau, An An không muốn nhìn Lục Ngang cho nên cô luôn chăm chú nhìn ra bên ngoài.

Nơi này đường phố rộng mở, dòng xe cộ chỉnh tề, bầu không khí cũng thoải mái thanh tân, đây là một thế giới hoàn toàn khác.

Mà cô là người ngoài đi đến thế giới này.

Bên đường có rất nhiều tòa nhà cao tầng, rất nhiều biển quảng cáo xa lạ, còn có rất nhiều người muôn màu muôn vẻ, lượng tin tức khổng lồ ập vào não.

An An vẫn luôn quan sát cho đến khi xe dừng lại mới thôi.

Khách sạn là Lục Ngang đặt trước, làm xong thủ tục nhận phòng, hai người tiếp tục im lặng đi lên tầng.

Nhìn đồng hồ, Lục Ngang dặn An An: “Hôm nay anh có việc, em nghỉ ngơi ở đây, đừng chạy loạn.”

An An không để ý đến anh.

Lục Ngang nói tiếp: “Chuyện khác chờ anh trở lại rồi nói.”

An An vẫn không nói lời nào, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Lục Ngang nói xong liền rời đi.

Thấy anh đi không chút do dự như vậy, An An càng nén giận.

Cô đưa lưng về phía anh, cứng cổ không nhúc nhích.

Nhưng Lục Ngang đi đến cạnh cửa lại dừng bước, anh nói với An An: “Bệnh viện U ở gần đây, em đi qua đường là đến.”

An An giật mình.

Cánh cửa sau lưng đã đóng lại!

Nghe thấy tiếng đóng cửa, An An lập tức đứng dậy!

Cả căn phòng im ắng, im lặng tới mức làm lòng người buồn bực, không thoải mái, trong lòng An An bực bội, người này không thể nói thêm vài câu à?

Nói thêm vài câu sẽ chết hả?

An An lại hận, chẳng trách người kia dịu dàng đa tình mà cũng không cần anh, anh xứng đáng bị người ta đá!

An An phồng mặt chạy xuống lầu.

Thật ra lần này tới Côn Minh cô không có hứng thú gì với núi sông như Điền Trì, Thúy Hồ gì cả, An An chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc thành phố lớn là như thế nào, cái nữa là muốn hỏi thăm chuyện chữa bệnh cho Đoạn Tú Phương.

Cô không nhắc đến chuyện muốn đến bệnh viện với Lục Ngang, thế mà anh lại biết!

An An xụ mặt, khóe miệng không nhịn được mà vểnh lên, rồi lại nhanh chóng bị ép xuống.

*

Bệnh viện nhiều người, An An ngồi chờ đến tận buổi chiều mới đến lượt mình.

Nghe lời miêu tả của An An, bác sĩ không dám đưa ra phán toán, bác sĩ hỏi: “Có mang theo sổ khám bệnh của người bệnh không?”

“Không mang.” An An lắc đầu.

Cô vốn muốn mang nhưng Đoạn Tú Phương không muốn.

Không chỉ không muốn mà bà ta còn nói dù sao đã như vậy rồi, hà tất phải nghe thêm tin xấu? Tâm thái đà điểu điển hình, An An cũng không có cách nào.

Nghe thế, bác sĩ chỉ có thể kiến nghị người bệnh tự mình đến đây mới có thể thăm khám được.

“Vậy bây giờ phẫu thuật thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu ạ?” An An hỏi.

Bác sĩ buông tay: “Không thấy người bệnh thì cái gì cũng khó nói.”

Có lẽ cũng chỉ có thể như vậy.

An An chán nản thất vọng đi ra khỏi bệnh viện.

Điện thoại trống trơn không có tin tức gì, chắc hẳn Lục Ngang vẫn còn bận việc.

An An oán hận cầm điện thoại, nói cô tìm anh thì cô lại không cam lòng, một khi cô chủ động tìm đồng nghĩa với việc cô nhận thua.

Bỏ điện thoại vào túi, An An bọc áo khoác chậm rãi trở về.

------oOo------