Editor: Nana Trang

Thời gian ngày một trôi qua, cuộc tranh đấu trên thương trường càng ngày càng dữ dội hơn như ngọn lửa đang bùng cháy. Cuộc đấu càng kéo dài, những vấn đề chưa từng xuất hiện hoặc mơ hồ cũng dần hiện ra rõ ràng, dù sao tập đoàn Thiên Lân cũng là doanh nghiệp có tiếng từ lâu, còn đế quốc Sun chẳng qua mới là tân tinh mới nổi, một tháng bị chèn ép liên tục, tập đoàn Thiên Lân xuất hiện tình huống thiếu hụt tiền, còn đế quốc Sun thì lung lay sắp sụp đổ.

Tiêu Thần nhíu chặt mày, vẻ mặt lại lạnh nhạt khi đối diện với hội đồng quản trị. Trong những tiếng phàn nàn của mọi người, phía Trung Đông ở đằng sau không tiếp tục rót tiền vào cho cuộc tranh đấu gay go này nữa, không thể nghi ngờ đế quốc Sun đã rơi vào tình huống họa vô đơn chí... Có thể coi là như vậy, dù sao phản ứng của Tiêu Thần cũng không quá kịch liệt.

"Anh Tiêu..."

Tiêu Thần giơ tay cắt lời của Mục Sâm, ánh mắt của anh ta khẽ liếc nhìn Mục Sâm, dưới đáy mắt ẩn dấu một loại cảm xúc khiến người khác không thể nào nhìn thấy được, đó là một loại cảm xúc vui sướng đan xen với phiền muộn.

"Thông báo từ ngân hàng Thanh Bàn!" Lời nói của Tiêu Thần cực kỳ hờ hững, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh.

Khóe miệng của Mục Sâm khẽ giật, ánh mắt không thể tin được nhìn Tiêu Thần, khóe môi không thể kiềm chế được mà co giật vài cái: "Anh Tiêu..."

"Đừng nói gì cả!" Vẻ mặt của Tiêu Thần âm trầm, "Tôi đã quyết định rồi."

Mục Sâm âm thầm nghiến răng, đáp lại một tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. Khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, anh ta nhíu chặt mày liếc nhìn Tiêu Thần, sau đó đóng cửa lại rời đi...

Tiêu Thần dựa người lên ghế, chậm rãi kéo ngăn kéo ra. Bên trong ngăn kéo có một tấm hình của hai đứa trẻ, chúng đều là nam, trên người mặc áo phông và quần jean, đang ngồi xổm bên đường cái. Một đứa đang nở nụ cười khoe hàm răng vô lại, đứa còn lại thì vẻ mặt lạnh lùng ghét bỏ, giống như chuyện chụp hình này khiến cậu ta rất khó chịu vậy.

Khóe môi Tiêu Thần hơi nhếch lên, ánh mắt tĩnh mịch, thật giống như một cái hồ chết chóc muốn đóng băng không khí xung quanh vậy.

Tiêu Thần nhìn một lúc lâu, lúc này mới kéo lại suy nghĩ về. Anh ta đóng ngăn kéo lại, sau đó tự đi xuống bãi đỗ xe, lái xe rời đi... Ngay khi chiếc xe của Tiêu Thần rẽ qua góc cua thì một bóng người bước từ đằng sau cột điện đi ra, người đó nhìn nơi chiếc xe biến mất một lúc lâu mới xoay người rời đi.

Tiêu Thần lái xe chạy như bay đến viện điều dưỡng, nhân viên chăm sóc thấy anh ta đến đều chào hỏi, sau đó quay sang bàn tán xôn xao. Trên đời này điều không thiếu nhất trong cuộc sống con người chính là buôn dưa lê, gần đây báo chí còn liên tục đăng tải tin tức Thiên Lân và Sun đang "ác chiến" kịch liệt, hơn nữa em gái của tổng giám đốc Tiêu Thần còn đang ở trong viện an dưỡng này, phần đông y tá cũng sẽ đặc biệt chú ý tới.

"Anh Tiêu!"

Ngay khi Tiêu Thần muốn mở cửa phòng của Tiêu Hân ra thì bị một y tá gọi lại khiến anh phải ngừng bước...

"AnhTiêu, bác sĩ Vương phiền anh qua đó một chút!"

Tiêu Thần theo thói quan liếc nhìn qua phòng bác sĩ trực ban ở ngay bên cạnh, sau đó lại xuyên qua cửa sổ liếc nhìn Tiêu Hân nằm ở trên giường bệnh vẫn luôn ngủ say mới gật đầu, đi tới phòng trực ban.

Bác sĩ Vương thấy Tiêu Thần đã đến liền chào hỏi: "Anh Tiêu, tôi muốn nói về tình huống của em gái anh..."

Tiêu Thần gật đầu, nói: "Bác sĩ Vương không cần phải khách sáo, có gì cứ việc nói."

"Là như vậy," Bác sĩ Vương lấy một bản báo cáo kiểm tra định kì mỗi tuần ra đưa cho Tiêu Thần xem, "Tình hình của Tiêu Hân dưới góc độ chuyên môn mà nói vốn chẳng lạc quan chút nào, vì phải nằm hôn mê trong một thời gian dài mà cơ năng của cả cơ thể không thể cử động, dẫn đến một số biến chứng của một vài căn bệnh..."

Lời của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai, hai tay của Tiêu Thần đút trong túi quần, dáng vẻ có chút chán chường dựa lên cửa phòng bệnh Tiêu Hân. Anh ta hơi ngửa đầu, hốc mắt ửng hồng, giống như giờ khắc này cả thể xác và tinh thần của anh đều vô cùng mệt mỏi.

Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, anh ta và Dạ vẫn luôn ở cùng nhau kể từ khi bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ, nhưng khi đó họ đã có thể hiểu nhau mà không cần nói ra, cùng nhau chơi đùa đến khi lớn lên, chưa bao giờ họ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay!

Rốt cuộc ân oán của đời trước như thế nào anh ta không biết, nhưng đó là trách nhiệm của một con người, anh ta không thể không sử dụng... Thiên Thanh, Hình Thiên... chỉ cần khiến những người Dạ quan tâm nhất rời xa cậu ta, bởi vì anh ta biết rõ, muốn đả kích Dạ là điều không có khả năng, chỉ có tình cảm là thứ duy nhất có thể làm được!

Nhưng khi biết tin Hình Thiên chết, khi thấy Thiên Thanh làm việc giống như một cỗ máy không có sức sống... Anh ta không thấy vui chút nào, không hề vui một chút xíu nào!

Sau đó khi tiến hành đấu tranh trên thương trường, anh ta đã biết rõ kết quả, nhưng vẫn cứng đầu đối kháng với Dạ, đến bây giờ mọi chuyện đã kết thúc không ngoài dự đoán của anh ta. Ngay từ ban đầu, lòng tự ái của anh ta quá mạnh mẽ, anh ta sợ phải thua, bởi vì Dạ trước giờ vẫn luôn che đi ánh hào quang của anh ta, không phải vì bất đắc dĩ thì anh ta nhất quyết không muốn đứng ở phía sau con người đó... Khi chưa quen biết người đó, anh ta luôn cảm thấy người đó lạnh lùng vô tình, nói năng thận trọng, nhưng một khi đã biết rõ con người đó rồi mới biết được thì ra bản chất của tên đó là trong nóng ngoài lạnh, luôn đối xử tốt với bạn bè, anh em của mình... Cho tới bây giờ tên đó cũng chưa từng làm chuyện gì thẹn với lương tâm mình!

Có một người bạn như vậy, vậy mà chỉ vì cái gọi là ân oán đời trước lại bắt Tiêu Thần phải đẩy người đó ra xa, thậm chí... còn bắt người đó phải ra tay!

Tiêu Thần khẽ cười một tiếng, khuôn mặt tràn ngập ý tự giễu cợt. Anh chậm rãi đứng dậy, mở cửa phòng bệnh đi vào…