Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 140: Cách chơi liều chết

Editor: Nana Trang

Trời chiều đã ngả về phía Tây, cả nghĩa trang được bao phủ bởi ánh chiều tà, những tia sáng mặt trời chiếu sáng những ngày đông, xua tan đi không gian vắng vẻ, hiu quạnh nơi đây. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua những tán lá cây đã úa vàng, khiến quang cảnh xung quanh càng thêm tiêu điều, quạnh hiu tới đỉnh điểm...

Hai tay Lãnh Tĩnh Hàn đút trong túi quần, lặng lặng đứng một bên nhìn đám Tiểu Tử bái tế di ảnh của Hình Thiên, sắc mặt của họ vẫn luôn chìm đắm trong đau thương, nhất là Tiểu Lục.

Trong đám bọn họ, mỗi người đều có đặc trưng riêng của bản thân, duy chỉ có Tiểu Lục là người không nổi bật nhất, cũng chính vì vậy mà bình thường Hình Thiên luôn đặc biệt chiếu cố đến cậu ta nhất. Trong khá nhiều nhiệm vụ, Hình Thiên đều gặp phải nguy hiểm, nhưng sẽ không bao giờ bỏ lại một mình Tiểu Lục.

Tiểu Lục nghiêng đầu, hốc mắt ửng đỏ, cho dù có bị cảnh sát giam giữ, nhận biết bao hành hạ về thể xác và tinh thần, cho dù ngày thường phải chịu cảnh đao kiếm không có mắt, thì cho tới bây giờ cậu ta cũng chưa từng rên rỉ lấy một tiếng. Vậy mà giờ phút này, những giọt nước mắt lại đong đầy hốc mắt và cả khuôn mặt.

"Thời gian đã không còn sớm, mọi người cũng vừa mới ra khỏi tù, về nghỉ ngơi sớm đi!" Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt truyền tới. Mọi người cùng liếc nhìn anh một cái, tâm trạng cũng trở nên nặng nề hơn.

Trên khuôn mặt của Tiểu Tứ ngập tràn vẻ lo lắng, anh ta tiến lên một bước, đặt một quả táo trong tay xuống trước mặt Hình Thiên, nhẹ nhàng nói: "Anh Thiên, mỗi một câu, mỗi một chữ của anh tôi sẽ đều ghi nhớ!"

Khóe môi của Tiểu Tứ hơi quắp lại, hít một hơi thật sâu, sau đó lùi lại đứng trong hàng với mọi người, mấy người bái Hình Thiên thêm một cái nữa liền theo bước chân Lãnh Tĩnh Hàn rời đi.

Thời gian không dừng lại vì bất cứ ai, chuyện của Dạ Ưng cũng dần chìm vào trong dòng chảy của lịch sử dài đằng đẵng của thành phố A, không còn xuất hiện trong tầm mắt mọi người nữa...

Tập đoàn Thiên Lân cũng chính thức kí kết hiệp nghị với chính phủ thành phố A, một lần nữa vận chuyển vật tư tới nước F, thậm chí nguồn phí tổn khổng lồ lần này sẽ do tập đoàn Thiên Lân đứng ra chi trả, còn về phần tập đoàn Thiên Lân phải chi ra bao nhiêu thì chính phủ thành phố A lựa chọn không để ý tới.

Sau khi Dạ Ưng giải tán, số lượng những người còn lại trong quân đoàn con số được chính phủ thành phố A âm thầm thả ra, cho phép những người này thay đổi thân phận mới, nhưng cũng vì thời gian ở trong Hắc đạo quá lâu, cho nên có một số người cần có thời gian thích ứng. Trong khoảng thời gian này, cũng có không ít những kẻ của Hắc đạo tới làm phiền, nhưng... tất cả những kẻ đó về sau luôn gặp phải chuyện bất trắc. Đương nhiên, chuyện bất trắc ở đây không liên quan đến sống chết, mà ví dụ như chỗ ở của bọn họ phải thay đổi, dù có che giấu thế nào cũng đều bị cảnh sát khám phá ra mà thôi.

Thời gian dần trôi qua, những lời đồn cũng truyền đi trên khắp các con đường, cuối cùng người ta cũng không còn quan tâm tới truyện của quân đoàn con số của Dạ Ưng nữa...

Ngoài trừ sự kiện giới Hắc đạo xuất hiện vụ bạo động càn quét lớn ra, thì trên thương trường của thành phố A cũng xảy ra biến động nghiêng trời lệch đất.

Tập đoàn Thiên Lân xưa nay vẫn luôn chuyên quyền độc đoán lại đột ngột lôi kéo tập đoàn Tần thị và tập đoàn Phong Vân, dùng bất cứ thủ đoạn nào tấn công mọi mặt đả kích đế quốc Sun... Hành động lần này quá lớn, điều này khiến các chuyên gia của cả giới tài chính và giới kinh tế liên tục phỏng đoán, dự tính hướng đi kế tiếp.

Mọi người còn có thể hiểu được tập đoàn Thiên Lân lắm tiền nhiều của này lại muốn liều mạng đánh bại đế quốc Sun, nhưng tập đoàn Tần thị và tập đoàn Phong Vân cũng tham gia vào chuyện này thì thật quá kì dị. Khi mà mọi người vẫn cho rằng hai tập đoàn Tần thị và Phong Vân không biết tự lượng sức mình thì vốn tài chính của hai tập đoàn này không những không có dấu hiệu suy yếu, ngược lại còn đang tăng mạnh trên thị trường kinh tế.

Với tình hình như vậy, người trong giới thương nghiệp cũng đã hiểu rõ ràng mục đích của Thiên Lân lần này là gì, chính là bất kể có phải trả một cái giá lớn như thế nào thì cũng phải đồng quy vu tận với đế quốc Sun!

"Anh Tiêu, tiếp tục như vậy không phải là cách đâu!" Sắc mặt của Mục Sâm không được tốt, đã nữa tháng nay, đế quốc Sun dường như đang bị dồn đến chỗ chết, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ép phải phá sản mất thôi.

Tiêu Thần hít điếu thuốc một cái, trên khóe miệng đang nở nụ cười vui vẻ, chậm rãi nói: "Chọc giận cậu ta... bình thường sẽ không có kết cục tốt."

Mục Sâm biết người mà Tiêu Thần đang nói tới là Lãnh Tĩnh Hàn, cũng bởi vì biết cho nên anh ta mới nhíu mày nói: "Anh Tiêu, nếu như Sun sụp đổ thì bên phía Trung Đông chỉ e sẽ không chịu từ bỏ ý định..." Người khác trông qua Sun có vẻ tỏa sáng chói lọi, nhưng thực chất lại chỉ có những người trong cuộc mới biết được biểu hiện bên ngoài chỉ là giả dối, đằng sau Sun có người âm thầm nâng đỡ mới được như vậy.

Mục Sâm thấy Tiêu Thần không có phản ứng gì, lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu như Sun sụp đổ thì tiền thuốc thang của Tiểu Hân..."

Tiêu Thần hơi nhíu mày, giơ tay lên ngăn cản Mục Sâm nói tiếp, qua một lúc lâu mới âm trầm mở miệng: "A Sâm này, cậu cảm thấy Tiểu Hân còn sống là tốt hay là không tốt cho con bé?"

"Anh Tiêu..."

Tiêu Thần xoay người nhìn Mục Sâm, chậm rãi nói: "Có đôi khi tôi từng nghĩ Tiểu Hân sống như vậy có phải vất vả quá hay không, ngay từ lúc đầu chúng ta vẫn luôn muốn nó được sống, nhưng còn con bé thì sao?"

"Tiểu Hân còn chưa kịp hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này thì sao có thể cam lòng ra đi được?" Mục Sâm nhíu mày.

"Có lẽ là vậy chăng," Tròng mắt Tiêu Thần xoay chuyển một vòng che dấu những suy nghĩ sâu xa tận sâu đáy lòng. Anh thở dài, tiếp tục hỏi, "Theo cậu thì Sun và Thiên Lân, ai sẽ thắng cuối cùng?"

"Nếu với tình hình trước mắt mà nói, mặc dù căn cơ của Thiên Lân sâu, nhưng trước đó đã phải thay chính phủ thành phố A chi trả tới một trăm triệu đô la cho nước F, nếu muốn chơi liều mạng như hiện tại nữ, chỉ e... kho tiền đã trống rỗng rồi?"

"Cậu cũng nghĩ như vậy sao?" Tiêu Thần khẽ nói.

Mục Sâm không hiểu lắm nhìn Tiêu Thần, hỏi: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Tiếng cười khẽ của Tiêu Thần vang lên, anh ta xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, rũ mắt xuống nhìn đường phố lớn nhỏ ồn ào náo nhiệt, hờ hững nói: "Tại sao cậu ta lại muốn kéo cả Tần thị và Phong Vân vào? Tại sao phải chọn cách chơi liều lĩnh như vậy? A Sâm, cậu quá coi thường Dạ rồi... Dạ Ưng đã hoạt động nhiều năm, rốt cuộc tiền tài tích trữ được bao nhiêu tôi không biết, nhưng với khả năng về súng ống đạn dược và độ thuần của đống hàng buôn, cộng với tỉ lệ hàng làm ra để phòng tránh rủi ro, chỉ tưởng tượng mấy thứ này thôi cũng đã phải dùng từ hàng vạn để hình dung. Nhiều tiền như vậy, hơn nữa thời gian cũng khá dài, vậy rốt cuộc chúng đang ở đâu?"

"Những năm gần đây Thiên Lân đã phát triển vô cùng mạnh mẽ, chỉ e Lãnh Tĩnh Hàn đang dùng Thiên Lân để rửa tiền chăng?" Mục Sâm không cần nghĩ, lập tức trả lời.

"Ồ!" Tiêu Thần cười lạnh một tiếng, "Năng lực của Dạ rốt cuộc thâm sâu đến mức nào thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn với cậu một điều, đó chính là... Sự phát triển của Thiên Lân trong máy năm trở lại đây không hề giả tạo chút nào, hoàn toàn đều do chính thiên phú trên thương trường của Dạ tạo nên đấy."

"Vậy..." Mục Sâm mờ mịt, nhiều tiền như vậy, cho dù có thể tồn tại được ở ngân hàng bên Thụy Sĩ thì cũng là chuyện không thể nào, đây chắc chắn là một con số khổng lồ đấy.

"Những năm gần đây, anh ta đã đầu tư cho rất nhiều nơi, kể cả Dạ Dực của Thẩm Duyệt Nhiên cũng vậy. Có đôi lúc thật sự không thể không bội phục đầu óc kinh thương của cậu ta. Cậu ta có thể dùng một phương thức không bắt mắt nhất để rửa sạch sẽ đống tiền đó..." Lời nói của Tiêu Thần cực kỳ bình tĩnh, "Nhưng cho dù có như vậy thì với một số tiền lớn như vậy, sao có thể rửa sạch hết được?"

Nói đến đây, Mục Sâm đã hoàn toàn hiểu ra. Anh ta mở to hai mắt ra nhìn, kinh ngạc nói: "Lãnh Tĩnh Hàn dựa vào cách này để rửa tiền?"

"Có thể là vậy, cũng có thể không phải!" Ánh mắt Tiêu Thần tối sầm, "Chỗ tiền này là của Dạ Ưng. Phần tình cảm của anh ta đối với tôi từ trước tới giờ vẫn còn đó, đó cũng là tiền của chúng tôi. Hiện giờ Dạ Ưng đã giải tán, anh ta không cần phải lo lắng bất cứ điều gì nữa, những gì cần làm cũng đã làm hết rồi, bản thân anh ta hiện giờ chỉ đang rửa tiền cũng để phát tiết vì cái chết của Hình Thiên, cũng muốn dùng chỗ tiền này để đánh cho tôi trở về điểm xuất phát!"

Đôi lông mày rậm của Mục Sâm nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn Tiêu Thần thể hiện sự kinh ngạc.

Tiêu Thần không nói chuyện nữa, khóe môi treo nụ cười chua xót, trong lòng càng bi thường hơn. Ban đầu, bọn họ đều chỉ có hai bàn tay trắng, điều duy nhất họ có được chính là đối phương, chỉ khi trở lại điểm xuất phát thì mới có thể hoàn toàn quyết đấu... Dạ, cậu nghĩ vậy có phải quá ngây thơ rồi không, cho dù có trở về hai bàn tay trắng thì sao? Cuối cùng cả đời này chúng ta cũng không thể là anh em được nữa.

*

Cục cảnh sát khu Nam.

Mộ Thiên Thanh mới vừa viết xong đống báo cáo dày cộp, cô mệt mỏi nắn bóp bả vai, ánh mắt nhìn tới tấm thẻ trên bàn, đây đã là lần trả lại thứ hai mươi rồi... Mỗi một lần gửi đi cô đều ngập tràn hi vọng, nhưng sau đó lại xuất hiện thêm những lần trả về, khi đó sự hi vọng liền bị sự mất mát chiếm trọn toàn bộ cõi lòng.

Mộ Thiên Thanh vươn tay lên trước, cầm tấm thẻ thứ hai mươi bị trả về, kéo ngăn kéo ra chuẩn bị đặt vào bên trong... Đột nhiên, ánh mắt của cô sáng rực lên, động tác đặt đồ vào ngăn kéo cũng ngừng lại, sau đó vội vàng cầm lại tấm thẻ lên, ánh mắt khẩn trương không thể chờ đợi thêm nữa mà mở ra...

Thiên Thanh:

Đừng đưa thẻ tới nữa, cả đời này tôi đã không thể tha thứ hoặc không tha thứ được cho cô... Tôi biết phát bắn trí mạng kia không phải do cô làm, nhưng điều này cũng không còn quan trọng, kết quả Hình Thiên vẫn phải chết... Cô có lập trường của mình, tôi không có lời nào để nói. Hơn bất cứ ai hết tôi hiểu rất rõ cô yêu thích và nhiệt huyết với cái nghề cảnh sát này, nhưng điều đó cũng không đủ để tôi có thể chấp nhận những gì mà cô đã làm với Hình Thiên.

Cô là người bạn tốt nhất của tôi, chúng ta đã cùng chơi với nhau từ rất lâu, tôi vẫn luôn hiểu rõ cô, tôi cũng biết rõ cô hiểu tôi... Có lẽ có một ngày tôi có thể buông tha cho cái chết của Hình Thiên, nhưng ít nhất hiện giờ không thể. Việc cô luôn quấy rầy khiến tôi luôn phải nhớ tới nỗi thống khổ đó, cho nên hãy xem như tôi cầu xin cô, đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Điều duy nhất mà tôi có thể cảm ơn cô chính là chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, và cả cục cưng nữa!

Mộ Thiên Thanh cầm tấm thẻ trên tay mà khẽ run rẩy, hốc mắt mờ mịt nước mắt, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Thiên Thanh hốt hoảng lau nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mi, khi cánh cửa được mở ra cô cũng đồng thời quay mặt đi.

Thượng Quan Mộc thấy bộ dạng này của cô, trong lòng cũng cảm thấy bảo cùng đi ăn lẩu đấy!"

"Em hơi mệt một chút..." Mộ Thiên Thanh hít một hơi thật dài, nhanh chóng cất tấm thẻ vào trong ngăn kéo.

"Vậy để anh giải tán mọi người!"

"Đừng," Mộ Thiên Thanh vội vàng gọi lại khiến Thượng Quan Mộc đang xoay người cũng phải ngừng bước chân lại, "Cùng đi đi!"

Thượng Quan Mộc gật đầu, nói: "Vậy em dọn dẹp đi, bọn anh đứng ở dưới đợi em!"

"Ừ!"

Thượng Quan Mộc liếc nhìn Mộ Thiên Thanh một cái thật lâu, sau đó xoay người ra khỏi phòng làm việc của cô. Ngay khi cánh cửa phòng chuẩn bị đóng lại, ánh mắt thâm trầm của anh ta lại nhìn Mộ Thiên Thanh một lần nữa, khuôn mặt thể hiện rõ sự chua xót.

Mấy ngày gần đây, hôm nào Mộ Thiên Thanh cũng luôn dùng công việc để làm tê liệt bản thân, cô không hề để ý tới bên ngoài tập đoàn Thiên Lân đang đối đầu gay gắt với đế quốc Sun, không hỏi tới những bó hoa thỉnh thoảng Tiêu Thần gửi tới. Cô phong bế bản thân vào trong một góc tối tăm, cô như vậy khiến đám Lý Dược cực kỳ lo lắng, cho nên hôm nay mới tụ tập rủ nhau đi ăn lẩu.

Thượng Quan Mộc thở dài, trong lòng cũng vô cùng nặng nề, bản thân bị tiên sinh R lợi dụng cũng là do mình quá tự tin...