Biên tập: Lam Ying

“Hắn quả thực rất muốn ôm người kia, nhưng nếu như phải diễn tiết mục đau khổ cay đắng vô cùng mới có thể đổi lại được một chút đồng tình, hắn thà rằng đừng quan tâm như vậy.”

Sau khi giải phẫu, Ông Hiểu Thần được chuyển đến phòng quan sát ICU ().

() phòng chăm sóc đặc biệt cho những người bệnh nặng hoặc vừa giải phẫu lớn.

Phần lưng được phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ là tạm thời vẫn phải ở lại viện để quan sát thêm, sau khi xuất viện cũng cần tĩnh dưỡng thêm. Xem ra, hắn phải ở lại thành phố này nghỉ ngơi thêm một thời gian rồi.

Bởi vì bị thương ở lưng, cho nên tư thế ngủ nằm sấp của hắn không khỏi có chút buồn cười. Thuốc gây mê hết tác dụng nhưng đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, thấy Nhâm Viễn kéo ghế ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cười nói: “Hey, đại anh hùng, anh cảm thấy thế nào?”

Cười cũng có chút cố sức, nhưng vẫn cứ mang vẻ mặt lưu manh nói: “Hóa ra muốn làm anh hùng một chuyến cũng phải trả giá a.”

“Tuy rằng dựa vào chuyện này mà xin được kì nghỉ phép dài như vậy, thế nhưng lại cứu được  cả một máy bay người, động tác hạ cánh còn vô cùng hoàn hảo, cậu nói này có tính là lập công chuộc tội không?”

“Này đây chính là cậu nói chứ, ” Ông Hiểu Thần mệt từ từ nhắm hai mắt, “Đợi khi quay về nếu như cấp trên giáo huấn tôi, thì cậu cứ chuẩn bị bị phạt thay tôi đi.”

Nghe ra ý đùa trong lời nói của hắn, Nhâm Viễn nhìn hắn cũng không phả kháng gì, chỉ nói: “Không thành vấn đề. Vậy nếu như được khen thưởng, nhớ là cậu nợ tôi một trận, sau khi trở về sẽ do tôi chọn chỗ.” Vừa dứt lời, dường như lại nghĩ tới cái gì, thế là tự mình sửa lại: “À không đúng, không phải nợ tôi một lần, mà là nợ bọn tôi.”

Ông Hiểu Thần nghe ngữ khí quỷ dị của anh, không mở mắt cũng biết anh khẳng định đang cười. Ánh mắt hơi mở tạo ra một khe hở liếc anh một cái, tên đó đang ngồi vắt chân bên cạnh, quả thực cười gian vô cùng. Thấy Lạc Kiều Xuyên đứng ở phía sau không gần không xa, lúc này mới hiểu.

Quen biết với Nhâm Viễn đến cho tới bây giờ đều không kiêng nể nói gì, nói như thế nào. Thế là lúc này cũng không quan tâm Lạc Kiều Xuyên đang ở bên cạnh, nghiêm mặt đáp lại: “Không được.”

“Sao không được?”

Đôi mắt hẹp dài kia mở ra, giấu không được ý cười, thản nhiên châm biếm: “Nhâm Viễn, tự ý mang theo người thân, cậu hợp tình hợp lý quá nhỉ.”

“Hợp hay không hợp, do tôi nói mà thôi.” Nhâm Viễn cũng đáp lễ lại hắn bằng một nụ cười.

Hai người cậu tới tôi đi, tranh luận quên trời đất. Lạc Kiều Xuyên hai tay để trong túi quần, trong lòng lại hung bạo: những lời này, tốt xấu gì cũng nên thừa dịp tôi không ở đây rồi hẵng nói không được sao! Fck.

Y tá đi vào, có lẽ là chuẩn bị tiêm thuốc, Nhâm Viễn nhìn đồng hồ, “Bọn tôi cũng phải đi đây, cậu nghỉ ngơi đi nhé.”

Thấy Nhâm Viễn đứng lên, Ông Hiểu Thần đang nằm sấp không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Này chừng nào cậu mới bay?”

Nhâm Viễn nhún nhún vai, “Vốn là chuyến chiều bay, tiếc là toàn bộ sân bay hôm nay bị phong tỏa, còn phải đợi tin tức. Yên tâm, chí ít ngày mai cậu vẫn còn được gặp tôi.”

Ông Hiểu Thần ừ một tiếng, nhưng đầu vẫn không đặt xuống gối.

“Còn muốn nói gì?” Nhâm Viễn kéo ghế ngồi lại chỗ cũ.

“… Cậu ấy biết rồi à?” Hắn lại nhìn sang Lạc Kiều Xuyên, nghiêm túc hỏi.

“… Tin tức hôm nay đều truyền đi việc này, biết là chuyện sớm muộn.” Lạc Kiều Xuyên bình tĩnh nhìn người đang nằm trên giường bệnh.

Trái lại Nhâm Viễn, không chút cảm thấy bầu không khí có cái gì lúng túng, cười hỏi hắn: “Cậy đây là muốn để người ta biết, hay là không muốn người ta biết hả?”

Cái đầu kia rốt cục cũng nằm xuống gối, như là thở dài: “Không biết là tốt, coi như tôi đã về bên kia rồi.”

Tuy nói đã từng yêu đến quá thất bại, nhưng lòng tự trọng vẫn phải có. Nếu như là vì việc này mới khiến cậu lo lắng, Ông Hiểu Thần không cam lòng chút nào.

Giờ đây mình đang nằm ở trên giường, ngay cả muốn nằm thẳng ngủ một giấc yên ổn cũng không thể, tình cảnh khốn cùng thế này, thứ cần không phải là thương hại của bất kì ai. Đường đường là một ngời đàn ông, phải dùng đến khổ nhục kế mới lừa được người yêu, chí ít thủ đoạn này Ông Hiểu Thần hắn vô cùng khinh thường.

Mình không có bản lĩnh đó, cũng không oán trách người khác.

Lúc hai người rời khỏi bệnh viện, thời gian đã không còn sớm.

Hôm nay vốn muốn về công ty một chuyến, Lạc Kiều Xuyên không đi, gọi điện thoại sắp xếp, đơn giản cũng không có công việc gì quan trọng.

Bữa sáng và bữa trưa đều không ăn hẳn hoi, lúc này lại đói đến hốt hoảng.

“Ăn cơm thôi.” Y ngồi trên xe câu đầu tiên nói chính là lời này.

Nhâm Viễn cài xong dây an toàn, nhìn y chuyển động chìa khóa khởi động, không quên lại nhắc nhở y, Lạc Kiều Xuyên, cài dây an toàn vào.

Radio tự động phát trên xe cũng không ngoài ý muốn đưa tin về chuyến bay hạ cánh khẩn cấp lúc sáng, Lạc Kiều Xuyên vươn tay điều chỉnh tần số.

“Đi quán nào?” Lạc Kiều Xuyên bật xi-nhan chuyển hướng, lúc hơi cúi đầu thoáng thấy camera giao thông trên cao, liền thành thật giảm chân ga.

“Bằng không đi nhà hàng lần trước đi? Anh cảm thấy khẩu vị rất được… Biết đâu chừng, còn có thể trúng được bình rượu ngon.” Nói đến chỗ có thể khiến người ta vừa vặn đoán trúng là được, không cần phải thái quá.

Lạc Kiều Xuyên nghe hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, chỉ liếc nhìn anh một cái, “Thôi đi, nào có vận may như vậy.” Nhưng lại chuyển hướng theo địa chỉ Nhâm Viễn đã nói.