Biên tập: Lam Ying
“Lúc này cậu không hiểu rằng, con người nếu như quá quật cường sẽ mất đi rất nhiều thứ, không nên tự làm bản thân mình tủi thân, tự gây khó dễ cho chính mình.”
Lạc Kiều Xuyên đói đến mức muốn văng tục, gọi hai phần sandwich gói mang đi ở quán ăn nhanh của sân bay.
Cái tên phong lưu đã cứu toàn bộ máy bay kia giờ đây đã được đưa đến bệnh viện, báo chí chỉ nói bị thương ở lưng, nhưng vẫn không biết tình huống cụ thể thế nào. Nghĩ đến tên đó cũng chỉ một thân một mình lẻ loi ở đây, không thân không quen, hiện giờ cũng chỉ có một người bạn là mình, nói gì thì cũng phải đến xem sao. Lạc Kiều Xuyên cũng hiểu cho anh, không nói hai lời ném một cái sandwich qua thúc giục, “Đi thôi a, còn đứng ngốc gì nữa.”
Sáng sớm chưa ăn được gì, lại bị người kia dọa đi mất nửa cái mạng, giờ đây đói đến chẳng còn chú ý hình tượng gì nữa. Trên đường ra khỏi sân bay đi lấy xe, không quên tranh thủ thời gian để tiêu hóa chiếc sandwich tươi ngon.
Thấy Nhâm Viễn đi bên cạnh tắt cuộc gọi điện thoại, trong miệng mơ hồ không rõ hỏi: “Đã hỏi được chưa?” Bệnh viện nào?
“Ừm.”
Nhâm Viễn vừa treo điện thoại, điện thoại của Lạc Kiều Xuyên lại vang lên. Y ngậm sandwich, lấy di động, vừa thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, sandwich gặm còn một nửa suýt chút nữa rơi xuống đất.
Nhâm Viễn đọc hiểu vẻ mặt của y, nhìn y do dự chậm chạp không tiếp, chỉ nói: “Cứ nói thật là được… Người đang ở bệnh viện Hoài Hải.”
Lạc Kiều Xuyên nuốt đồ ăn trong miệng, sau khi nghe điện chỉ nghe thấy tên nhóc bên kia vẫn như thường ngày, mang theo ý cười hỏi: “Nhớ tôi đấy à?… Vừa nãy đang ngủ, có chuyện gì thế?” Giọng điệu nhẹ nhõm sung sướng, xác thực là vừa từ từ trong mơ tỉnh lại, tin tức… nhất định là vẫn chưa xem.
“Ông Hiểu Thần đã xảy ra chuyện.”
Đầu bên kia dừng một chút, lập tức truyền đến ngữ khí xem thường, “Liên quan m gì đến tôi đây?”
“Lê Hân, tôi là nói…” Lạc Kiều Xuyên ngừng lại, Nhâm Viễn bảo y cứ nói thật, nhưng tình hình hiện nay phải nói như thế nào mới tốt nhất đây? “Chuyến bay sáng nay của hắn đã xảy ra sự cố, hiện tại đang ở bệnh viện Hoài Hải.”
“…” Đầu kia đột nhiên không có thanh âm.
“… Aiz tôi cũng không biết rõ cụ thể. Bây giờ tôi đang ở cùng Nhâm Viễn, đang chạy đến bệnh viện đây.”
“…”
“Trong tin tức mới nhất nói lưng hắn bị thương, có thể, không nguy hiểm cho lắm, cậu cũng không cần quá lo lắng… Không thì cậu cũng qua đó một chuyến đi?”
Người bên kia đang im lặng đột nhiên nổi giận, “ĐM tôi lo lắng cái m gì chứ? Tôi có cái gì mà phải lo lắng!? Sao hắn vẫn không chết đi?…”
Cạch một tiếng, trong cơn tức giận liền thuận tay đập vỡ điện thoại. Điện thoại di động rơi xuống sàn nhà, khí lực lớn làm màn hình bị rạn nứt, hi sinh thân mình.
Nghĩ đến lúc hắn vẫn ở đây đã dày vò mình, giờ đã sắp đi rồi, còn ầm ĩ ra chuyện làm khổ mình. Ông Hiểu Thần đời trước rốt cục tôi đã nợ anh cái gì chứ… Sắp bị anh giết chết rồi, sắp thở không nổi nữa, bỗng nhiên nhớ tới lời nguyền rủa ác độc của mình mấy ngày trước, nói rằng mong sao chuyến bay của hắn gặp phải tai nạn trên không, nếu như lần này, thực sự chẳng may nhất ngữ thành sấm ()… Lê Hân ra sức cào vào da đầu đến phát đau.
() một lời vừa nói ra liền thành sự thật
Lúc chạy tới bệnh viện liền được cho hay Ông Hiểu Thần mới được đẩy vào phòng giải phẫu.
Bởi khi hạ xuống phần đầu máy bay bị biến dạng, hắn bị kẹt trong ghế lái, vết thương trên lưng cần phải lập tức động dao kéo. Giải phẫu không lớn, nhưng cũng mất bốn tiếng đồng hồ. Cửa phòng giải phẫu có mấy đồng nghiệp của KLM đang chờ, một nữ tiếp viên cùng trên chuyến bay lúc sáng đang rơi nước mắt vì sốt ruột, tiếp viên trưởng cũng ở đó, ngồi ở bên cạnh vỗ vai an ủi. Thấy Nhâm Viễn đến, gọi anh một tiếng hỏi: “Cậu sao lại qua đây? Bện đường ruột cảm thấy thế nào rồi?”
Nhâm Viễn lắc lắc đầu ra hiệu mình không sao, hỏi tình hình của Ông Hiểu Thần: “Nghiêm trọng không?”
Nữ tiếp viên kia đỏ mắt nói: “Vừa được đẩy vào… Là anh ấy đã đề nghị với cơ trưởng để mình hạ cánh, hạ cánh là anh ấy làm, cho nên mới có thể…”
Tên đó bình thường tự tin vô cùng, chủ động xin đi giết giặc tuyệt không ngạc nhiên, chuyện hạ cánh quan trọng như thế, do hắn đến làm là thích hợp hết mức.
Nhâm Viễn im lặng một lúc, cũng không biết là đang an ủi ai, “Không sao đâu, khẳng định sẽ không sao đâu.”
Lạc Kiều Xuyên nhìn thấy ở cửa toàn là người của KLM đang ngồi, thế là liền đứng ở cạnh máy bán hàng tự động ở gần cầu thang, nghe mấy đồng tiền xu được ném vào trong loảng xoảng loảng xoảng, dưới chân máy liền lăn ra hai chai đồ uống nóng. Nhìn Nhâm Viễn nói xong với bên kia, liền đưa cho anh một chai.
“Cảm ơn.” Anh hơi cong khóe miệng cười cười, hỏi: “Qua đó ngồi một chút đi?”
Lạc Kiều Xuyên liếc nhìn cửa phòng giải phẫu một cái, lấy từ trong túi áo ra gói thuốc, “Anh đi ngồi đi.”
Nhâm Viễn không nói gì, cứ đứng như vậy ở bên cạnh Lạc Kiều Xuyên, nhìn theo động tác y kẹp thuốc lúc hút thuốc.
“Cậu ta qua đây không?”
Lạc Kiều Xuyên không động, chỉ híp mắt hút thuốc, “Không biết.” Suy nghĩ lại giọng điệu vừa rồi của Lê Hân trong điện thoại, lại thêm một câu, “Có lẽ không đến đâu.”
Nhâm Viễn nhìn nhìn y, bỗng vươn tay lấy điếu Lam Bát qua, hút hai hơi. Bình thường anh rất ít khi hút thuốc, gần như không nghiện thuốc lá, mùi vị của Lam Bát lại rất thuần, không sợ bị sặc.
Hiếm khi thấy anh rầu rĩ, Lạc Kiều Xuyên không khỏi dùng bả vai huých huých anh, “Này!”
“Sao thế?” Nhâm Viễn nửa ghé vào bên bệ cửa sổ, nghiêng mặt qua hỏi, cười có chút vô lực.
Bên cầu thang trống vắng, Lạc Kiều Xuyên nâng tay ra sức nhéo bả vai anh, dần dựa dầu gần vào, thấp giọng nói: “Được rồi đừng như đàn bà nữa, khẳng định sẽ không sao mà.”
Cùng một lời nói như mình, nhưng thực sự nói ra rất có sức an ủi, Nhâm Viễn cười liếc nhìn cái tên đang nghiêng đầu này.