Đường rạch?

Ngôn Dương không dám tin, cậu đờ đẫn nhìn nét bút màu đen trên trán Lê Nhược.

Giây phút đó, cậu chẳng phẫn nộ chút nào, cậu bắt đầu hoảng sợ, cậu nghe thấy tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực.

“Tổng bí thư… quốc gia này… và chip sinh vật… rốt cuộc là thế nào…”

Hơi thở của Lê Nhược rất yếu, bà biết mình không thể sống quá hôm nay được, bà nhìn Tư Bác chằm chằm, thốt ra mối nghi ngờ nghẹn trong lòng mình.

Tư Bác lãnh đạm nhìn vào mắt bà, mặt vô cảm, trong không gian màu trắng im lìm như chết.

Hồi lâu sau, ông ta mới cất tiếng, “Thỉnh cầu của kẻ sắp chết có ảnh hưởng khác hẳn đúng không?”

“Bà và Ngôn Thời vẫn luôn lạm dụng chức quyền thăm dò khắp nơi trong nội bộ cơ quan, bao nhiêu lần xâm nhập hệ thống cơ mật, cuối cùng chạm phải ranh giới phạm tội, bị đưa tới đây, chẳng phải chính là để tìm kiếm cái gọi là chân tướng đấy ư?”

“Con người đúng là kỳ lạ, rõ ràng trong thế giới này các người nằm ở tầng lớp tinh hoa có ưu thế tuyệt đối, vật chất thừa mứa, được người khác kính phục,” ông ta ngoái đầu liếc nhìn Ngôn Dương, “Con trai mình chào đời đã có tài nguyên giáo dục ưu tú nhất, sống cuộc đời hoàn hảo không được sao?”

“Chỉ tại các người lắm chuyện, nếu các người là nhóm ở khu Đồng Hoa, chẳng có cơm mà ăn thì lấy đâu ra lòng dạ theo đuổi “chân tướng thế giới”.”

“Tài liệu liên quan đến chip sinh vật, lúc xâm nhập hệ thống bà đọc đủ kỹ chưa? Cũng tại bà đọc kỹ quá, khiến bản thân phải đến đây.”

Lê Nhược mím môi, cắt ngang lời Tư Bác, “Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi…”

Vẻ mất kiên nhẫn vụt qua mặt Tư Bác, “Tôi không phải tổng bí thư đế quốc gì hết.”

“Tôi là giám khảo.”

Ngôn Dương miễn cưỡng nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh trượt xuống má cậu.

“Đế quốc Tishrei bại trận, hành tinh này bị vứt bỏ. Bây giờ là nơi thí nghiệm của liên bang.”

“Trời mới biết tôi đã tốn bao nhiêu công sức mới xin được dự án nghiên cứu này.”

“Sau này phát hiện ra vẫn còn việc khác đau đầu hơn. Tất nhiên thực ra mọi người đều rất ngoan, nhưng không loại trừ những kẻ như các người – điểm ngoại lai quấy rối kết quả thí nghiệm.”

Ngôn Dương nhìn miệng Tư Bác khép khép mở mở, mỗi chữ nhả ra cậu đều nghe rõ, nhưng ghép thành một câu thì cậu không hiểu nổi.

Nơi thí nghiệm? Dân số cả hành tinh đều bị kiểm soát ư? Nếu người phát hiện ra sự thật sẽ bị phán quyết là điểm ngoại lai, thế những người đó phát hiện ra kiểu gì?

Ngôn Dương không nghĩ ra, kể từ giây phút bị bắt đi, dường như cậu đã rơi vào một vở kịch hoang đường, đầu đuôi ngọn ngành đều bị khuyết thiếu, chỉ có chân tướng khó tưởng tượng vội vã chen tới trước mặt cậu.

Lê Nhược cau chặt mày, “Chúng tôi là… vật thí nghiệm?”

Tư Bác đáp: “Nói thế hơi khó nghe, nhưng… kiểu đó.”

“Đừng nghĩ sự việc tệ hại thế. Phần lớn thời gian mọi người và cuộc sống bình thường chẳng có gì khác biệt đúng không?”

“Chúng tôi chỉ là người quan sát thôi.”

Lê Nhược nghe xong, bà nhìn gương mặt ra vẻ đạo mạo của Tư Bác, bỗng cười, “Người quan sát?”

“Đừng đùa. Chức năng kiểm soát đối với cảm nhận cơ thể của chip sinh vật là đồ trang trí chắc?”

“Ba thi thể ở thành phố Cass, bị đâm xuyên mà chết, nhưng không có vết thương.”

“Sao có thể có việc như thế được? Nhưng chỉ cần kiểm soát thị giác, xúc giác của mọi người, thì dễ như trở bàn tay phải không.”

“Thi thể tồn tại chân thực, bề mặt hình chiếu ba chiều trùm lên bề mặt thi thể, tất nhiên người điều tra vụ án sẽ không nhìn thấy vết thương.”

“Nói hay lắm.” Giọng Tư Bác đều đều, “Nhưng những kẻ đó chỉ là dân số nằm dưới đáy ở khu Đồng Hoa, vậy nên biện pháp xoá sổ cũng sơ đẳng. Bà thì khác, cái chết của bà sẽ có chút giá trị.”

“Khu Đồng Hoa và khu trung tâm có khác biệt thật ư…” Giọng Lê Nhược càng ngày càng khẽ.

“Trong hiện thực thì không,” Tư Bác vòng ra sau Lê Nhược, bắt đầu chạm vào giao diện điều khiển của cánh tay người máy y tế, “Nhưng trong đầu các người thì có.”

Cánh tay người máy sau lưng Lê Nhược bắt đầu hoạt động với tốc độ cao, kêu cạch, giơ ra một con dao mổ mảnh dài.

Ngôn Dương nhận ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cậu lập tức huy động sức lực toàn thân. Nhưng vô ích.

Cậu chỉ có thể ngồi trên cái ghế đó, mặc cho mồ hôi lạnh của mình thấm đẫm sơ mi, như loại vô dụng chỉ biết trợn mắt thở dốc.

Trong vài giây ngắn ngủi bị ép kéo dài đó, cậu trơ mắt nhìn con dao mổ sắc bén đó cắm vào da thịt của Lê Nhược, rạch không ngừng.

Cậu nghe thấy tiếng nức nở kìm nén trong cổ họng Lê Nhược.

Ngôn Dương bắt đầu run lẩy bẩy mà không kiềm chế được, cậu không chịu nổi, nhắm nghiền mắt.

Mùi máu tanh trong phòng bắt đầu trở nên nồng nặc.

Giây tiếp theo, vai cậu bị một bàn tay nóng bỏng bóp mạnh.

Giọng nói khàn khàn của Tư Bác vang lên bên tai, “Không mở mắt ra à? Đây là lần nhìn mặt mẹ cuối cùng đấy.”

Một câu nói tựa lưỡi dao sắc bén tẩm độc cắm vào trái tim treo lơ lửng của Ngôn Dương, vành mắt cậu nóng bừng, ép mình mở mắt ra.

Cảnh trước mắt tựa sắt nung đỏ bỏng rát võng mạc mắt của Ngôn Dương.

Trong tầm nhìn, cánh tay người máy vừa lột xong da đầu của Lê Nhược, một tấm hoàn chỉnh.

Máu tươi chảy đầy mặt Lê Nhược, hàng mi mảnh dài run rẩy của bà tựa cánh bướm bị tạt ướt trong cơn mưa máu điên cuồng.

Ngôn Dương nhìn chằm chằm vào mắt Lê Nhược, cặp mắt xám giống y hệt cậu, sâu thẳm đã bị đánh gục bởi đau đớn và tuyệt vọng, hỗn loạn sụp đổ thành một đống đổ nát.

“Còn gì muốn nói không? Công tố viên Lê.” Tư Bác lại rời khỏi Ngôn Dương, đi tới trước mặt Lê Nhược, “Sắp đến xương sọ rồi, lát nữa chắc bà không nói nên lời nữa đâu.”

“… Hãy tha… tha cho…”

Tuy nhiên sự thật là Lê Nhược đã gần đánh mất khả năng nói, cơn đau dữ dội khiến bà bắt đầu nhả chữ ấp úng, hơi thở yếu ớt hỗn loạn.

“Gì cơ?” Tư Bác khom người ghé sát Lê Nhược, giờ mới nghe rõ giọng nói khe khẽ của bà.

“… Tha cho… tha cho nó…”

Tư Bác: “Ngôn Dương?”

“Ha ha ha bà yên tâm, tôi không nỡ giết nó đâu, nó còn trẻ, chỉ số IQ lại cao hiếm thấy.”

Ánh mắt nham hiểm của Tư Bác liếc sang, “Có một chỗ này, rất hợp nó.”

Ngôn Dương chẳng còn cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của Tư Bác nữa, cậu nhìn cánh tay người máy lại chuyển động đằng sau Lê Nhược, lần này là khoan điện và lưỡi cưa.

Âm thanh khoan điện tỳ lên xương sọ, quay tròn tốc độ cao, cả đời này Ngôn Dương không quên nổi.

Cậu bị giam cầm trên ghế, thuốc tê đánh bại cơ thể cậu, tiếng hét khàn cả giọng của mẹ làm sụp đổ tinh thần cậu.

Sau khi nhìn thấy bộ óc mềm mại, đầm đìa máu đó, cậu nhìn vào cặp mắt xám ấy.

Lê Nhược vẫn còn sống.

Bà bị mổ não sống.

Khoảnh khắc đó, linh hồn Ngôn Dương như bị rút cạn, cậu nhìn cặp mắt xinh đẹp tràn ngập đau đớn ấy, cảm thấy mình bị huỷ diệt hoàn toàn từ trong ra ngoài.

Cậu nghe thấy có ai đó đang kêu cứu, giọng nói ấy đinh tai nhức óc.

Cậu ngồi trên chiếc ghế trắng cứng ngắc đó, nhìn Tư Bác cầm dao mổ từ khay sắt bên cạnh lên.

Ông ta đứng đằng sau Lê Nhược, thay chỗ cánh tay người máy, nhìn Ngôn Dương, “Đã bao giờ nghe nói đến nghiên cứu tổn thương não chưa?”

“Trước kia toàn làm bằng khỉ, nhưng bây giờ có thể dùng tù binh, tội phạm nghiêm trọng, và…” Tư Bác thoáng ngừng, “Đối tượng thí nghiệm bị ô nhiễm cao độ.”

Ông ta lại chau mày ngẫm nghĩ, cúi đầu bảo Lê Nhược: “Hình như bà đủ cả ba thân phận này, tù binh bị đế quốc vứt bỏ, tội phạm nghiêm trọng do thám bí mật quốc gia, bà cũng không thể làm đối tượng thí nghiệm được nữa.”

Tư Bác đeo một cặp kính bằng kim loại vào, trên mắt kính loé ánh sáng màu lam, ông ta nheo mắt quan sát kỹ lưỡng mô não kèm theo mạch máu phơi bày trong không khí của Lê Nhược.

“Não người rất phức tạp, nhưng khơi dậy cảm xúc thì rất dễ dàng. Ví dụ như kích thích trung tâm đau đớn,” dao mổ của Tư Bác ấn đúng vào một điểm, trong cơn đau dữ dội cặp mắt đã rời rạc của Lê Nhược lại bắt đầu run rẩy, “Có thể kích thích cảm xúc tiêu cực.”

“Dừng lại…”

Giọng Ngôn Dương nhẹ gần như rên rỉ, chẳng ai nghe thấy. Tiếng thét đau đớn cuồn cuộn trong đáy lòng mà chẳng có sức hét thành tiếng, chỉ có nước mắt trống rỗng rơi xuống.

Cậu nhìn thấy Lê Nhược nhìn mình, môi bà mấp máy, dường như bà đang nói, nhưng Ngôn Dương chẳng nghe thấy gì cả.

Ngôn Dương chớp mắt thật mạnh, cuối cùng tầm nhìn mơ hồ nhoà nước cũng rõ nét hơn, cậu nhìn chằm chằm vào môi Lê Nhược.

Nhưng cậu phát hiện ra Lê Nhược đang lặp lại bốn chữ không ngừng.

A Dương, đừng khóc.

Dưới ánh đèn trắng toát, bờ môi phủ một tầng xám ngoét.

Bốn chữ câm lặng trong lúc hấp hối, A Dương, đừng khóc.

Ngôn Dương cảm thấy mình sụp đổ rồi.

Cánh tay người máy hỗ trợ Tư Bác từ bên cạnh, cẩn thận đỡ não Lê Nhược ra.

Dao mổ của Tư Bác cắt bỏ một miếng nhỏ mô não màu máu một cách chính xác, “Còn hạch hạnh nhân thì có liên quan đến đánh thức cảm xúc sợ hãi.”

Ngôn Dương nhìn cơ thể run rẩy dữ dội của Lê Nhược, cậu không nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài nữa, khung cảnh trước mắt bắt đầu xoay tròn.

Đây là địa ngục à?

Ngôn Dương chưa bao giờ tin vào thần thánh, nhưng giờ phút này cậu lại vô cùng hy vọng rằng thần linh thật sự tồn tại, có thể tha thứ cho tính ngông cuồng và vô đạo trước đây của cậu, có thể nghe thấy lời cầu cứu và cầu nguyện trong lòng cậu, có thể đến cứu mẹ cậu, đánh thức cậu khỏi cơn ác mộng điên rồ này.

Ác quỷ vẫn đang thì thầm không ngừng.

“Nếu thuỳ thái dương bên phải bị kích thích thì…”

“Sẽ có cảm giác tương tự như thoả mãn tình dục, có phải bà muốn gả cho tôi rồi không?”

Lê Nhược không đáp.

Bà đã chết.

Cứ thế chết đi trong đau đớn.

Ngôn Dương không dám hít thở, đồng tử mắt cậu giãn rộng, chứng kiến cảnh tanh máu hoang đường trước mắt.

Nhận thức của cậu bắt đầu mơ hồ, không ai tấn công cậu, nhưng sâu trong não lại truyền tới đau đớn hết cơn này đến cơn khác.

“Bảo người xuống phòng thí nghiệm 203.” Cậu nghe thấy Tư Bác đang nói với thiết bị đầu cuối cá nhân, âm thanh càng lúc càng mơ hồ.

“Ở đây có một thằng bé mười sáu tuổi.”

“Xoá bỏ nhận thức của nó, rồi cho nó vào nhóm xoá bỏ A.”