“Ngoan ngoãn làm việc của mình không được sao?”

“Tại sao nhất định phải ăn no rửng mỡ đi tiếp xúc với giới hạn của thế giới?”

Ai đó đang nói.

Chẳng biết Ngôn Dương đã hôn mê bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nghe thấy giọng một người đàn ông.

“Các người vốn là lực lượng lao động cao cấp trong xã hội này, mang ra làm vật thí nghiệm một lần thì lãng phí quá.”

Là ai?

Cậu vẫn đang hôn mê, toàn thân đau nhức không có sức, trước mắt đen ngòm, dường như cơ thể bị gây tê sâu, chỉ có đầu óc đang hoạt động chậm chạp.

Kẻ đó đang độc thoại, âm thanh không ngừng.

“Sao bà không để ý đến tôi hả công tố viên Lê?”

“Thôi, mặc dù các người đã thêm cho tôi nhiều việc thế này, nhưng nể tình sự thể hiện xuất sắc của bà trước nay, tôi vẫn chuẩn bị cho bà một món quà.”

Bước chân lại gần, “Cộc cộc cộc!”

Ngôn Dương bỗng thấy mắt đau nhói.

Giờ cậu mới phát hiện ra mắt mình bị bịt kín, cơn đau nhói vừa rồi là vì môi trường xung quanh bỗng trở nên sáng sủa, tầm nhìn từ bóng tối hoàn toàn biến thành màu hồng nhạt.

“Bất ngờ không?” Giọng nói đó rất kích động, như đang thật lòng tuyên bố một tin tốt lành, “Thằng con đang đi du lịch của bà cũng đến rồi.”

“Không liên quan đến nó!” Một giọng nữ vội vã vang lên, sự im lặng vừa rồi bị thay thế hoàn toàn bởi cơn hoảng loạn, “Nó chẳng biết gì cả, thật sự không liên quan gì đến nó!”

Là Lê Nhược. Chất giọng dịu dàng quen thuộc ấy, là mẹ cậu.

Sự xuất hiện của chất giọng này tựa đầu kim cắm trên dây thần kinh, Ngôn Dương tỉnh táo hẳn trong nháy mắt.

“Không liên quan đến nó?” Giọng gã đàn ông đó lại gần, Ngôn Dương có thể nghe thấy tiếng nước bọt dính liền trong lúc miệng ông ta khép mở.

Cảm giác ghê tởm trỗi dậy trong chớp mắt.

Giọng nói đó từ tốn tiếp tục, “Cũng phải. Có điều nó còn bé tí đã bắt chước các người học trò lo chuyện bao đồng rồi. Khả năng sau này trở thành điểm ngoại lai rất cao.”

“Tha cho nó đi! Ông có thể xoá ký ức của nó rồi thả nó về! Sự việc sẽ không bị tiết lộ chút nào!” Tốc độ của Lê Nhược rất nhanh, nhả chữ rành mạch, nhưng chất giọng thì run lẩy bẩy.

Kẻ đó cười khẩy thành tiếng, “Bà vẫn nên lo cho bản thân mình đi.” Vừa nói, vừa giơ hai tay ra sau gáy Ngôn Dương, “Vả lại đã tốn công bắt đến đây rồi, không thể thả về được.”

Tiếng vải bị cắt vang lên, tầm nhìn của Ngôn Dương bỗng trở nên sáng sủa, ánh đèn trắng chói mắt khiến mắt cậu tối sầm, rồi lại rõ ràng từng chút một.

Cậu đang ở trong một căn phòng trắng toát.

Sàn màu trắng, tường màu trắng, đèn màu trắng, và… máy móc y tế màu trắng.

Một bàn tay vuốt mắt cậu, găng tay cao su hơi cứng cọ xát làn da cậu, “Đúng là một đôi mắt đẹp, giống y hệt mẹ mày.”

Ngôn Dương nổi cáu, muốn giơ tay hất văng sự tiếp xúc kinh tởm đó, nhưng phát hiện ra mình chẳng có chút sức nào, hoàn toàn không kiểm soát được cơ thể của mình, ngay cả biểu cảm giận dữ cũng không làm được, còn chẳng bằng cá nằm trên thớt.

Ngón tay đeo găng cao su đó chuyển sang luồn vào mái tóc mềm mại của Ngôn Dương, “Đừng nhúc nhích, mày không chống lại được thuốc tiêm làm lỏng cơ bắp đâu, ngoan ngoãn làm một chú mèo con thì sao?” Nói đoạn bèn vỗ nhẹ vài phát như thể vuốt ve thú cưng.

Ngôn Dương tốn công ngước mắt lên, lúc nhìn rõ dung mạo của người trước mặt, cậu sững sờ.

Cậu biết kẻ này.

Báo chí thời sự, diễn đàn trên mạng, khuôn mặt toàn nghiêm nghị lạnh lùng này, toàn bộ đế quốc không ai không biết. Là tổng bí thư đế quốc Tư Bác.

Tổng bí thư năm nay tròn bốn mươi, Ngôn Dương vẫn còn nhớ bộ Âu phục ông ta mặc khi diễn thuyết trong các hội nghị lớn, đi đến đâu cũng có vệ sĩ theo sát.

Tư Bác là nhân vật quan trọng trên truyền thông, giờ đang đứng trước mặt Ngôn Dương, mặc áo blouse màu trắng, biểu cảm chứa vẻ dịu dàng giả tạo.

“Năm nay mày mười sáu tuổi đúng không? Vẫn là lứa tuổi ăn học.” Mắt Tư Bác hẹp dài, lúc nheo lại sắc bén như mắt chim ưng.

Ông ta quay người đi về đằng sau, lúc này để lộ cái ghế sau lưng ông ta.

Lê Nhược đang ngồi trên đó.

Vẫn là bộ đồ màu kaki đó, máu đã khô, vết thương vắt ngang bụng được khâu rất ẩu, đường kim xiên xẹo phơi bày dưới ánh đèn trắng, trong lòng Ngôn Dương quặn thắt.

Dưới đất bên cạnh ghế là một người đang cuộn tròn, vẫn đang hôn mê, người đó quay lưng lại với Ngôn Dương, nhưng chỉ liếc mắt cậu đã nhìn thấy khuy măng sét ở cổ tay áo nhuốm máu, đá vỏ chai trong vết máu vẫn lấp lánh như bầu trời sao.

Đó là món quà sinh nhật mà mẹ tặng vào sinh nhật bố năm ngoái.

Ngôn Dương cảm thấy trái tim mình đang chìm xuống không ngừng, chìm đến tận đáy, chìm vào vực thẳm đen ngòm.

Bỗng nhiên, một tràng tiếng ong ong vang lên.

Tư Bác cầm một con dao cạo chạy bằng điện, lại gần Lê Nhược, “Tôi tặng cho Tiểu Dương một cơ hội học hỏi trực tiếp quý báu, bà thấy thế nào? Công tố viên Lê.”

Chẳng chờ Lê Nhược phản ứng, cánh tay người máy y tế được cài đặt hệ thống trí tuệ nhân tạo bên cạnh đã cắm kim tiêm vào cổ bà, “Cũng là thuốc tiêm làm lỏng cơ bắp, có điều nồng độ thấp hơn, bà vẫn nói được.”

Tư Bác bắt đầu cạo tóc Lê Nhược, Ngôn Dương nhìn mái tóc màu hạt dẻ rơi xuống đất từng mảng một.

Mái tóc dài xoăn nhẹ tuyệt đẹp đó, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một đống rác màu hạt dẻ rối tung. Rơi xuống giày da đen bóng của Tư bác, ông ta chẳng quan tâm đá sang một bên.

Ngôn Dương muốn ngăn cản, cậu giãy giụa hòng đứng dậy, nhưng dùng sức cách mấy thì cũng chỉ có cảm giác tê rần bao trùm nhấn chìm cậu.

Tiếng ong ong không ngừng, dao cạo dí sát da đầu Lê Nhược, từ trước ra sau, từng phát một, Ngôn Dương cảm thấy như đang cạo dây thần kinh của mình, tiếp theo chắc chắn không phải “cơ hội học hỏi” gì.

Nhưng cậu không ngờ lại là ác mộng như thế.

Cậu nhìn thấy Tư Bác rút ra một cây bút đánh dấu màu đen, vẽ một vòng tròn hoàn hảo vòng quanh mái đầu nhẵn bóng của Lê Nhược.

“Đừng lo, tôi vẽ đường rạch còn chuẩn hơn máy móc đấy.” Tư Bác cười nói.

Cánh tay người máy y tế đằng sau thông minh kéo giá đỡ cố định toàn bộ cơ thể Lê Nhược, rồi cố định cứng đầu bà.