Dịch: Sylvesta

Sát ý của Chiến Thiên Minh đã đạt đến tột đỉnh.

Thế nhưng, hắn biết lúc nào nên bình tĩnh lúc nào nên phóng túng.

Hiện tại, còn không phải thời điểm mình phóng túng.

Chờ!

Chỉ cần Quy Nguyên Đan có hiệu lực thì chân nguyên sẽ nhanh chóng khôi phục. Lúc đó mới là thời điểm mình phóng túng phản kích.

“Hừ! Trương Dụng, ngươi cứ chờ ở đó, ta rất nhanh sẽ tới làm thịt ngươi.”

Thời gian, cuối cùng đã tới.

Viên Quy Nguyên Đan lúc trước Chiến Thiên Minh ăn vào, rốt cục phát huy tác dụng. Chân nguyên cấp tốc khôi phục lại, mỗi giây hồi trăm điểm, chỉ sau mấy tức đã hoàn toàn tràn đầy.

“Trương Dụng, lão tử ở đây nè!”

Hô to một tiếng, Chiến Thiên Minh giơ tay vung một cái, một viên phi thạch bắn vèo về phía bên cạnh.

Trương Dụng đã mù không chút do dự phóng tới phương hướng phi thạch, đồng thời lợi trảo của hắn cũng điên cuồng quét qua.

Ầm ầm!

Một tảng đá xanh lớn trực tiếp bị Trương Dụng đập nát văng tán lạc trong không trung.

Mà lúc này, ở một hướng khác lại vang lên tiếng của một viên phi thạch khác.

Trương Dụng lập tức vọt tới chỗ đó.

Răng rắc!

Một cây đại thụ trực tiếp bị bẻ gãy.

Phi thạch lại được bắn ra ở hướng khác.

Trương Dụng vẫn như trước không hề chần chờ, bay nhào về phía đó, hai trảo điên cuồng đánh ra.

Ầm ầm ầm...

Liệt thạch khai mộc, hai trảo sắc bén như đại phủ bổ xuống.

“A!”

Chiến Thiên Minh cảm thấy sắp đủ rồi, cố ý phát ra một tiếng quát to.

Nhất thời, Trương Dụng đã mắc lừa ba lần giống như thú dữ tức giận, bay thẳng đến địa phương Chiến Thiên Minh phát ra âm thanh nhào tới.

Mà Chiến Thiên Minh vừa di động vừa bắn ra phi thạch.

“Lão tạp mao, ngươi chỉ có chút bản lãnh này sao?”

“Ta ở đây, có bản lĩnh ngươi đến giết ta à? Ngươi cái lão tạp mao... A không! Phải là lão mù chết bằm.”

Dưới mấy câu nói kích động, quấy nhiễu của Chiến Thiên Minh, Trương Dụng hoàn toàn mất đi bình tĩnh.

“Tiểu tạp chủng, ta nhất định phải tự tay xé xác ngươi ra thành trăm nghìn mảnh!”

“Hống!!”

Trương Dụng điên cuồng tấn công Chiến Thiên Minh nhưng đáng tiếc mỗi một lần đều là vồ hụt.

Sau lần tấn công cuối cùng này, Trương Dụng hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của Chiến Thiên Minh để xác định vị trí nữa. Chiến Thiên Minh tựa như đã biến mất ở trong thế giới của hắn, ngay cả một chút khí tức cũng không có.

Chiến Thiên Minh đã sử dụng tới thuật ngụy trang, đứng ngay sau Trương Dụng.

Nhiều lần dụ dỗ, hắn rốt cục đem Trương Dụng bất tri bất giắc dẫn dụ tới trước mặt mình.

Nhìn hung thủ đã hại chết cha mẹ mình, giết chết Mộc tam thúc, trong mắt Chiến Thiên Minh dâng lên một cỗ sát ý.

Hắn xưa nay chưa từng nghĩ đến việc muốn giết một người như thế.

Sát ý, không ngừng cuồn cuộn trong lồng ngực của hắn, tựa như nộ hỏa đang thiêu đốt. Nó đem lục phủ ngũ tạng tất cả đều đốt bùng lên, dồn tất cả sát ý trong lòng chuyển lên trên ánh mắt. Đôi mắt hắn lúc này tràn đầy nộ diễm đang hừng hực bốc cháy dường như muốn đem cả cánh rừng đều hóa thành tro tàn.

Bất quá, Chiến Thiên Minh cũng không phải muốn thiêu rụi cái rừng rậm này.

Hắn chỉ muốn đem người trước mắt hóa thành tro tàn.

Bàn tay Chiến Thiên Minh chậm rãi nhấc lên, không phát ra một điểm âm thanh.

“Kháng Long Hữu Hối!”

“Leng keng! Phát động gấp đôi uy lực, phát động hiệu quả giảo sát.”

Trong lòng hét lớn một tiếng, Chiến Thiên Minh không chần chừ nữa lập tức vỗ ra một chưởng.

Trong lòng bàn tay phảng phất mang theo toàn bộ lửa giận. Hắn thề phải đem người trước mắt vĩnh viễn hóa thành tro bụi, để hắn vĩnh viễn biến mất ở trên đời này, đi đến trong địa ngục tiếp thu trừng phạt hắn nên có.

Ầm!

Trương Dụng hoàn toàn không phát hiện được sự tồn tại của Chiến Thiên Minh thế nên trực tiếp bị hồng sắc long ảnh chân nguyên bắn trúng lồng ngực.

“Phốc...”

Trong miệng phun ra tiên huyết, Trương Dụng bay ngược ra ngoài.

Lồng ngực Trương Dụng đã hoàn toàn lõm xuống, hỏa diễm đem ngực hắn đều đốt cháy.

Một chưởng này, uy lực cực mạnh làm cho thanh máu trên đầu Trương Dụng trực tiếp chỉ còn dư lại 10 điểm cuối cùng.

Phảng phất Trương Dụng chỉ cần tùy tiện phun ra một ngụm máu nhỏ sẽ ngay lập tức chết đi.

Trương Dụng hơi thở đã rất mong manh.

Mà lửa giận trong lòng Chiến Thiên Minh vẫn không có phát tiết xong, còn ở trong lồng ngực của hắn cháy hừng hực.

Nhìn Trương Dụng đã thoi thóp nằm trên mặt đất.

Trong mắt Chiến Thiên Minh không có một chút thương hại nào.

Hắn nhấc bước đi tới, đứng trước mặt Trương Dụng. Bàn tay lại một lần nữa giơ lên thật cao.

“Trương Dụng, đây là ngươi nợ cha mẹ ta cùng Mộc tam thúc, ngày hôm nay ngươi mau nhận quả báo đi.”

“Kháng Long Hữu Hối!”

Rống to một tiếng, Chiến Thiên Minh giơ bàn tay lên thật cao, ầm ầm đập xuống.

Một chưởng này, đem lửa giận trong đáy lòng hắn tất cả đều phát tiết ra ngoài.

“Hống!”

Dường như hỏa diễm long ảnh cảm nhận được nộ hỏa ở đáy lòng Chiến Thiên Minh nên cũng phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.

Ầm!

Đầu Trương Dụng lúc này đã bị vỗ cho nát bét.

Hỏa diễm cuồng bạo trong nháy mắt thôn phệ cả người Trương Dụng cùng từng mảnh vụn từ cái đầu vỡ nát.

“Leng keng!”

“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết Boss ẩn Trương Dụng, thu được 50000 điểm kinh nghiệm, thế thân tử ngẫu 1 cái, Long Môn Phi Giáp 1 kiện.”

“Leng keng!”

“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh hoàn thành ‘lần đầu giết Boss’, thu được 1 điểm kỹ năng Chí Tôn Long Thần.”

“Leng keng...”

“Leng keng...”

“Bạo đi, bạo đi, tiếp tục bạo cho ta...” Chiến Thiên Minh ở đáy lòng rống to.

...

Cách xa Thiên Phong quốc không biết bao nhiêu dặm, nơi ấy tọa lạc một toà kỳ phong hiểm trở.

Hoa bay như gấm, mùi thơm ngào ngạt.

Bên trên kỳ phong là một vùng đất tiên cảnh, cảnh sắc tuyệt mỹ rất khác biệt khiến người ta quyến luyến không muốn rời đi.

Xung quanh nơi đây không một bóng người.

Thế nhưng, chính ở cái địa phương không có người này lại bày ra một tấm điêu long ngọc sàng. Trên giường lại trải ra một tấm da giao long hoàn chỉnh. Bên trong tấm da giao long ấy tỏa ra một luồng tuyệt khí bá đạo.

Có thể tưởng tượng được con giao long này khi còn sống cường đại đến cỡ nào!

Đáng tiếc, cho dù có cường đại đến mấy cũng khó thoát khỏi cái chết.

Một tuyệt thế mỹ nam như Phan An tái thế, Tống Ngọc sống lại trên người mặc tú vân cẩm y nhàn nhã tựa trên giường ngọc.

Nam tử tay trái ôm một mỹ nhân yêu diễm, tay phải cầm một hũ rượu kim tước.

Lúc này mỹ nhân yêu diễm cầm lấy hũ rượu kim tước rót vào một cái kim bôi rồi đưa tới bên miệng đút cho nam tử này.

Nam tử nằm ngửa há mồm, từng giọt từng giọt rượu chảy vào trong miệng.

Nam tử một bên uống rượu ngon, còn một bên bóp chỗ đầy đặn, căng mềm của nữ tử.

Trên mặt, tràn đầy vẻ hài lòng.

Chỉ là bên trong vẻ thoả mãn ấy lại lộ ra vẻ lãnh khốc vô tình, thậm chí còn mang theo một chút mùi vị hung tàn.

Mà ở phía trước điêu long ngọc sàng, còn có mấy nữ tử xinh đẹp mặc sa y uyển chuyển nhảy múa.

Dáng múa ưu mỹ như phi điệp.

Vù...

Đột nhiên một hắc sắc thân ảnh quỷ dị xuất hiện, quỳ một chân trên đất.

“Khởi bẩm Đế đại nhân, hồn bài của người phụ trách giám thị tộc nhân Chiến gia bên trong Thiên Phong Quốc đã vỡ vụn.”

Nghe đến đó, khuôn mặt tuấn tú của nam tử bất giác chìm xuống.

Khí tức cường đại giống như vạn niên hàn băng tỏa ra hơi lạnh hão đãng lan tràn khắp không gian.

Trong nháy mắt.

Mỹ nhân yêu diễm bên cạnh còn có những nữ tử xinh đẹp đang nhảy múa uyển chuyển, cùng với hắc sắc thân ảnh vừa này xuất hiện, tất cả đều bị ngưng kết thành tượng băng.

Ánh mặt trời chiếu lên trên tượng băng, khúc xạ ra ngũ sắc hào quang chói mắt.

Mà người bên trong tượng băng dĩ nhiên đã mất hết sức sống.

Ánh mắt nam tử này ác liệt quét xung quanh.

Răng rắc răng rắc...

Ầm ầm ầm ầm...

Những tượng băng kia tất cả đều nổ tung, mảnh băng vụn bay tán lạc khắp mặt đất.

Chính trong nháy mắt này, vẻ tức giận trên khuôn mặt của nam tử đều biến mất sạch sẽ chỉ còn lại một nụ cười nhẹ nhàng, hòa ái. Khóe miệng hắn hiện ra một tia châm biếm, phảng phất sự tình lúc trước căn bản chưa từng xảy ra.

“Xem ra, Chiến gia rốt cục có người thức tỉnh một điểm huyết mạch lực, cũng không uổng công ta hao hết tâm lực sắp xếp ván cờ lâu như vậy.”

“Thiên Phong Quốc sao? Chẳng nhẽ là cái tiểu quốc được lưu truyền vô cùng thần kỳ kia?”

“Ha ha...”