Ngồi học được hai tiết Vũ cảm thấy mình bắt đầu thích lớp học này rồi, cô giáo rất dịu dàng, các bạn học không kỳ thị anh và đặc biệt là Tuấn. Cậu như con chim nhỏ ríu rít bên tai anh, mỗi lần cậu cất tiếng là anh thấy vui. Giờ ra chơi mà Tuấn vẫn nói không ngừng nghỉ, anh bắt đầu muốn cho lỗ tai của mình nghỉ ngơi, nhưng mà anh ngại khi nói ra. Bỗng cả lớp trở lên xôn xao, có một nữ sinh mặc váy ngắn, tóc xõa hai bên trông rất dịu dàng bước tới. Cô bé không chỉ dịu dàng mà còn vô cùng xinh, làn da mịn màng, đôi mắt to ngập nước cùng đôi môi anh đào đỏ hồng. Cô bé tiến về phía Tuấn và nói:

-     Anh Tuấn, chúng ta quay lại được không?

Tuấn đang say sưa nói chuyện với anh nên không thèm quay lại, cậu chỉ phất tay ra hiệu cho cô bé đi ra ngoài. Cô bé im lặng nhìn Tuấn một hồi rồi đập mạnh vào bàn:

-     Anh Tuấn, em hỏi anh mà tại sao anh không trả lời, em biết em sai rồi, em không nên bắt cá hai tay, một chân đạp hai thuyền. Em vẫn còn rất yêu anh, tên đó chẳng qua là có chút máu mặt nên em phải quen với hắn thôi, thật sự em chỉ yêu anh thôi mà.

Tuấn cảm thấy con nhỏ Thùy Anh này thật là phiền phức, ban đầu cậu thấy nhỏ ngây thơ dễ thương thì giữ lại ở bên, cậu thật không ngờ con nhỏ này lại dính dáng tới bọn giang hồ, bắt cá hai tay khiến cậu bị bẽ mặt. Cậu quay sang đuổi Thùy Anh đi:

-     Này, em gái à! Em đúng là quá ngây thơ rồi, chỉ với chữ yêu đơn giản mà đòi quay lại? Nói cho em biết nhé, thằng Tuấn này không thiếu gái, muốn có thì đầy em đang xếp hàng đợi, không đến lượt loại con gái như em đâu.

Mặt Thùy Anh ngày càng khó coi, cô quả thật chán tên côn đồ kia rồi, cô nghĩ rằng Tuấn sẽ cho cô ở bên. Thật không ngờ Tuấn cũng không cần cô, thế mà từ trước cô vẫn một lòng với cậu ta. Nếu đã tuyệt tình như vậy thì cô cũng không cần giả vờ hiền dịu nữa. Cô lau đi nước mắt đang rơi mà bước khỏi đây, trước khi đi cô để lại cho Tuấn lời nhắn:

-     Cưng à, anh nghĩ bỏ em dễ lắm ư? Anh cứ chờ đấy, con Thùy Anh này không dễ động vào đâu.

Tuấn khó chịu: ‘’ đúng là phiền phức ‘’. Lúc này cậu quay sang nhìn Vũ, thấy anh không nói gì thì cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà Vũ không để ý. Dáng vẻ dò xét với lo sợ của Tuấn khiến anh vui vẻ, dù ở bộ dạng nào cậu cũng vô cùng đáng yêu. Anh chỉ nhìn cậu rồi lắc đầu mỉm cười, cò lẽ đây là lần cười nhiều nhất của anh trong mười chín năm qua. 

Sau khi được về anh liền chạy vội đi lấy xe, anh muốn về thaath sớm giúp mẹ làm cơm. Bây giờ là 11 rưỡi, về đến nhà chắc khoảng 10 phút, lúc đó cũng kịp giúp mẹ làm cơm. Ra đến nơi lấy xe thì anh phát hiện chiếc xe của mình bị hỏng, anh loay hoay một hồi mà không sửa nổi. Lúc này anh cũng bỏ cuộc rồi, Vũ dắt xe ra công rồi gửi vào tiệm sửa xe. Đang lúc định đi bộ về thì anh thấy chiêc BMW Motorad quen thuộc đi đến, Tuấn vẫy tay với anh:

-     Anh Vũ, bên này nè, anh lên xe đi em cho đi nhờ về.

Đắn đo một lúc anh quyết định lên xe, chưa ngồi ấm chỗ thì đã có phiền toái rồi. Phía xa có ba tên côn đồ tay cầm gậy gỗ bước tới, tên cầm đầu ngả ngớn nói:

-     Ê! Con ngựa của chú em cho trai nó ngồi từ hồi nào vậy? Hay là chú em chuyển sang thích đàn ông.. chậc chậc khổ thân em Thùy Anh,....

Tuấn bực mình, tiến lên đạp một phát vào bụng hắn:

-     Mẹ kiếp, mày muốn ăn đập à.

Bị một cú đau hắn ta liền kêu hai tên còn lại xông lên: ‘’ Mẹ nó, thằng nhãi ranh, mày nghĩ mày hơn ai? Chúng mày xử nó cho tao. ‘’

Nói rồi cả ba tên lao vào đánh Tuấn, sức một người không thể chống lại ba, Tuấn nhanh chóng bị đánh ngã xuống mặt đất, tên cầm đầu cầm một cây gậy đập vào đầu Tuấn. Trước khi cây gậy rơi xuống thì có một bàn tay giữ lại, Vũ nhanh tay đoạt lấy cây gậy vứt sang một bên, anh dùng chân đạp vào lưng hắn khiến hắn ngã chúi xuống đất gãy vài cái răng. Thấy đại ca bị đánh hai tên còn lại cũng xông lên, chúng rút dao định đâm Vũ, anh nhanh người xoay sang bên cạnh bẻ gãy tay chúng, hai chân đạp chúng ngã xuống. Ba tên bị đánh cho quằn quoại đứng dậy bỏ chạy không dám nhìn lại. Tuấn nhìn một màn vừa rồi mà chóng mặt, Vũ hạ gục ba tên chỉ trong vòng ba chiêu, quả là bậc cao thủ. Mắt Tuấn chợt sáng lên, cậu lồm cồm bò dậy:

-     Anh Vũ à, gọi anh quả là không sai, anh đúng là cao thủ mà, anh, anh hãy nhận em làm đồ đệ đi...

Vũ lắc đầu ghé vào tai cậu: ‘’ Đừng trẻ con như vậy, anh không muốn tốn thời gian, anh còn rất nhiều việc. ‘’

Tuấn quyết không từ bỏ, cậu kéo tay Vũ năn nỉ:

-     Anh, anh nhận em làm đồ đệ đi mà, nha anh, em hứa sẽ chăm chỉ tập luyện, em sẽ trả anh tiền lương mà... 

Anh quả thật không có thời gian, thế nhưng nhìn bộ dạng này của Tuấn anh lại mềm lòng, dù sao cậu cũng trả lương, có lẽ số tiền này sẽ giúp mẹ bớt vất vả hơn. Anh liền gật đầu đồng ý, Tuấn vui mừng hét lên:

-     Tuyệt quá, anh đúng là số một mà, em yêu anh chết đi được.