Một ngày mới bắt đầu, trong phòng trọ chật hẹp là cảnh bận rộn của hai mẹ con Vũ. Mẹ anh chuẩn bị đồ đạc ra chợ sớm, còn Vũ cũng chuẩn bị đi học. Không khí bận rộn khiến hai mẹ con quên đi thời gian, Vũ quên mất bây giờ mới 5h30 sáng, anh giúp mẹ dọn hàng ra chợ thì cũng mới 6h mà trường của anh 7h mới mở cửa. Tuy vậy anh vẫn rất vui vì có thể ở lại phụ mẹ bán xôi, bán bánh. 

Dù chỉ phụ được 1 tiếng nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc, mẹ đi chợ rất vất vả, sáng dậy sớm nấu xôi đem ra chợ bán, mỗi hộp xôi chỉ bán có 5 nghìn, lãi không được nhiều nhưng cũng đủ cho anh ăn học. Vừa dọn đến nơi ở mới nhưng mẹ không nghỉ ngày nào mà làm việc luôn, nhìn mẹ vất vả mà lòng anh đau. Anh chỉ hy vọng kỳ thi đại học mau đến, chỉ cần qua được kỳ thi này anh sẽ cho mẹ cuộc sống tốt hơn. Chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mà anh không để ý phía trước có người đang đi tới.

Nhìn kỹ thì anh phát hiện là cậu nhóc tối hôm qua, hôm nay trông cậu ta có vẻ ngoan hiền hơn, trên người là bộ đồng phục học sinh trường “XX’’, mái tóc xõa xuống che một bên mắt, cậu ta vừa đi vừa che tay ngáp ngủ. Trông cậu ta có chút bụi bặm của đường phố nhưng cũng rất..... “ nai tơ ‘’. Nhìn cậu ta vô cùng dễ thương, không hiểu sao Vũ có cảm giác gần gũi với nhóc dễ thương này, anh không tự chủ mà mỉm cười nhìn về phía cậu.

Tuấn đi đến trước sạp hàng, mặt còn híp lại, miệng hô to:

- Bác ơi cho cháu hai hộp xôi thịt.

Mẹ anh nghe thấy nhanh tay làm hai hộp xôi đưa cho cậu, Vũ cũng không rảnh, tay cậu chuẩn bị cho thìa cùng xôi vào túi nilon đưa cho Tuấn. Tuấn mơ màng rút tiền đưa cho anh rồi nói “ không cần trả lại ‘’ sau đó rời đi luôn, cậu cũng không thèm để ý người bán xôi cho mình là tên biến thái tối qua. Nhìn tờ 50 nghìn trong tay rồi Vũ nhìn về phía cậu rời đi, anh quyết định phải trả lại số tiền thừa này, không thể lấy không chúng được. Anh đã biết Tuấn học cùng trường mình rồi, thế nên trả lại 40 nghìn là điều có thể. Bán hàng được một lúc thì cũng 7h10 phút rồi, anh vội vàng nhảy lên xe đạp đến trường. Nhìn cổng trường “XX’’ vẫn mở anh thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không trễ, nếu ngày đầu đi học đã trễ giờ thì không biết mọi người sẽ nghĩ anh sao nữa. Đi qua sân trường đến khu để xe khiến anh cảm thấy lúng túng, học sinh trường XX toàn con ông cháu cha thế nên họ đi học toàn bằng ô tô với xe máy. Khu để xe chỉ có vài chiếc tay ga thôi, anh nhìn lại chiếc xe của mình rồi để vào một góc, anh để ý bên cạnh là chiếc BMW Motorrad, cậu nhóc đó cũng đến rồi. Anh mỉm cười bước về phía lớp 12A, nhìn bên ngoài một lúc sau đó anh tiến về phía cửa muốn thưa cô để vào lớp. Thế nhưng anh đã quên mất, vì vui quá mà anh quên mất, dù anh có nói to cỡ nào thì cũng không ai nghe thấy, trong mắt anh xuất hiện một chút khổ sở nhưng rồi nó cũng biến mất. Anh mỉm cười cúi đầu chào cô giáo đang nhìn anh, cô giáo nhẹ nhàng hỏi:

- Em là học sinh mới chuyển vào lớp đúng không? Mau vào lớp đi.

Anh bước nhẹ về phía bục giảng, nhìn xuống phía dưới, anh nhẹ cúi đầu biểu thị chào các bạn học, anh cũng để ý tên nhóc đó học cùng lớp anh, cậu ta ngồi bàn cuối và cũng đang trợn mắt nhìn anh. Lúc này cô giáo giới thiệu:

- Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, bạn ấy là Lê Tiến Vũ, hôm qua cô đã nhắc trước rồi thế nên cô mong là các em sẽ giúp đỡ bạn. 

Cô quay sang anh và nói: “ được rồi, bây giờ em hãy về chỗ của mình, bàn cuối cùng dãy bàn giáo viên.” 

Anh nhẹ nhàng bước về chỗ của mình, Tuấn ngồi bên cạnh thấy lạnh cả người, trong lòng thầm nghĩ “ ôi thần linh ơi..... mẹ kiếp, thì ra tên này là học sinh mới lớp mình, hôm qua cậu ta nói với mình...... ôi chết cha. Mình còn tưởng cậu ta đồng tính luyến ái nữa chứ, ai mà biết được cậu ta mắc hội chứng khó phát âm. Đầu óc mình đúng là điên rồi, bị mấy con nhỏ cùng lớp đầu độc, mẹ nó, cái gì mà đam mỹ, cái gì mà công với thụ, tất cả đúng là đồ vớ vẩn. Giờ biết làm sao đây, mình còn định nhờ vả tên học sinh mới này nhiều lắm, nghe nói thằng cha này đạt điểm cao nhất trong kỳ thi toán học quốc gia, còn cái môn mắc dịch HÓA HỌC nữa. Vốn định dùng bản mặt đáng yêu này để lừa người ta.... thế nhưng bản chất thật của mình đã bị lộ tẩy từ tối qua rồi.’’

Khi Tuấn còn đang ngơ ngác thì Vũ đã kịp lôi 40 nghìn từ trong cặp ra đưa đến trước mặt cậu. Tuấn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Vũ đưa cho cậu tờ giấy “ Tiền thừa của cậu khi mua xôi ‘’.

Bây giờ cậu đã biết chuyện gì rồi, hóa ra thằng cha này chính là kẻ bán xôi sáng nay, cậu quyết định lợi dụng 40 nghìn này để làm quen Vũ. Tuấn nhận lấy tiền từ trong tay Vũ và nói “ cảm ơn ‘’ cậu còn khuyến mãi thêm một nụ cười tỏa nắng nữa. Cậu bắt chuyện với Vũ:

- Chào cậu, tôi là Lê Hoàng Việt Tuấn, rất muốn làm quen với người anh em.

Vũ mỉn cười không đáp lại, cậu đưa cho Tuấn tờ giấy:

- Chào cậu, tôi là Lê Tiến Vũ, tôi 19 tuổi nên cậu gọi là anh đi, 40 nghìn đó là của cậu mà, không cần cảm ơn.

Vũ tuy là ít nói nhưng trước sự nhiệt tình của Tuấn cậu đành trả lời. Tuấn nhìn tờ giấy trong tay mình mà mỉm cười. Được lắm muốn làm anh thì làm anh, ông đây không ngại, chỉ cần giúp ông đây qua bài kiểm tra là được.

- Được, anh Vũ, em sẽ gọi anh như vậy. Thật sự là vừa nhìn thấy anh em đã có cảm giác thân quen, phải chăng chúng ta kiếp trước có duyên nên kiếp này gặp nhau? Nhìn anh đẹp trai tuấn tú mà lòng em chút hổ thẹn, anh đúng là mẫu người hoàn hảo,.....

Tuấn nói rất nhiều, Vũ cũng rất kiên nhẫn nghe, khóe miệng anh mỉm cười, anh biết cảm giác của mình là gì rồi, là ngưỡng mộ. Anh ngưỡng mộ sự vui vẻ hoạt của cậu, hâm mộ giọng nói của cậu, ngồi bên cậu dù chỉ nghe cậu nói thì anh cũng vui. Bởi vì cậu có những gì mà anh không có, con người cậu thật tươi sáng, không u tối như con người anh. Có lẽ Tuấn sẽ là người bạn đầu tiên mà anh thật sự đón nhận. Người bạn mà sẽ giúp anh cảm thấy vui vẻ khi học tại ngôi trường này.