Ray ngây người nhìn bức ảnh trên tay mình. Trong bức ảnh là một thiếu niên 11 tuổi đang cười rạng rỡ, trên tay cậu là một cậu nhóc mang màu tóc và đôi mắt đặc trưng của người phương Đông. Cậu nhóc cười rất đẹp, khiến người ta vô thức mà cảm thấy ấm áp.

Baldr...

Ray khẽ thì thầm.

Một tiếng động vang lên kèm theo đó là cơn xóc nhỏ từ xe. Ray hồi thần nhìn cha mẹ mình. Mấy ngày nay gia đình hắn luôn sống trong lo âu. Cả cha mẹ lẫn cả cậu đều mệt mỏi nhưng không ai có ý định buông tay.

Xe dừng lại trước một tòa nhà cao ốc.

"Ray, con ngồi trong xe nhé." – Edwin mỉm cười dịu dàng với cậu. Dù trong tình thế nào ông vẫn luôn giữ vẻ ôn hòa với gia đình mình điều này càng khiến Ray cảm thấy tội lỗi. Cậu muốn lên tiếng nhưng người ở ghế phụ đã cướp lời trước.

"Em đi cùng anh."

"Karina..."

Edwin lo lắng nhìn vợ mình. Mấy năm nay bệnh tình của Karina chuyển biến xấu đặc biệt khi nghe tin Baldr bị mang đi. Tuy nhìn bề ngoài Karina có vẻ là con người mềm mỏng nhưng Edwin biết bà là người cứng đầu chỉ cần liên quan đến người mình yêu thương Karina không ngại hi sinh bản thân mình để bảo vệ họ.

Ông thở dài một hơi nắm lấy bàn tay xinh đẹp của vợ mình. Ông nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. Karina đang đánh đàn ở nhà thờ. Từ ánh nhìn đầu tiên ông đã yêu bà. Cả hai đã cùng nhau trải qua những năm tháng vất vả để đi cùng nhau đến ngày hôm nay.

"Được." – Ông khẽ nói.

Ray trơ mắt nhìn cha và mẹ đi vào tòa nhà. Hắn mấp máy môi muốn gọi họ lại nhưng cuối cùng không nói thành lời. Ray tiếp tục ngơ ngác nhìn chằm chằm tấm ảnh.

Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?

Ray tự hỏi bản thân.

A, là giáng sinh. Hắn nhớ trước đây, mỗi khi đến giáng sinh hắn sẽ cùng Baldr làm những món quà nhỏ. Ba sẽ bận rộn trong bếp nấu ăn còn mẹ hắn sẽ ngồi trên một chiếc ghế gỗ đan những chiếc khăn đẹp đẽ. Sau bữa ăn, mẹ sẽ đàn piano ba sẽ hát còn hắn sẽ ôm cậu em trai mình nhảy những điệu nhảy buồn cười.

Sau này khi lớn lên, Ray biết ông già noel không tồn tại. Những món quà mỗi buổi sáng đều là do Edwin chuẩn bị cho cậu và Baldr. Nhưng lúc này, Ray thật sự mong ông già noel tồn tại. Hắn mong ông sẽ bảo hộ Baldr, bảo hộ gia đình mình.

Ray không nhớ bản thân mình đã ngồi đợi trong xe bao lâu. Có lẽ là một tiếng cũng có thể là năm tiếng hắn không nhớ nữa bởi vì hắn hoàn toàn chìm vào trong hồi ức đẹp. Đến khi tiếng mở cửa xe vang lên, Ray mới giật mình ngơ ngác nhìn ba mình.

"Dad..."

Khuôn mặt tiều tụy của Edwin bỗng nhiên thay đổi khóe môi khô khốc của ông cong lên thành một nụ cười sung sướng.

"Tuần sau chúng ta sẽ đón Baldr về nhà."

Hai mắt Ray mở to. Hắn không tin vào tai mình. Vậy là gia đình hắn đã được buông tha? Niềm vui đến quá bất ngờ khiến hắn khó hít thở. Từ hình tượng ông cụ non, Ray thoáng chốc đã trở lại thiếu niên năng động như xưa.

"Dad, chúng ta mau đi đón Baldr thôi sao phải chờ đến tuần sau. Dad chúng ta mau đi!"

Thấy con trai mình kích động như vậy Karina liền bật cười:

"Chúng ta còn phải sửa sang nhà cửa nữa. Nếu đón Baldr trong bộ dạng này em con sẽ lo lắng đấy."

Ray hơi ngẩn người sau đó gật đầu:

"Đúng vậy. Chúng ta phải trang hoàng nhà cửa để đón Baldr về nhà. Con lôi thôi như vậy Baldr sẽ ghét bỏ con mất."

Karina và Edwin nhìn nhau rồi bật cười.

******

Ở tầng cao nhất của tòa nhà, một người đàn ông chăm chú nhìn chiếc xe của Edwin đang dần lăn bánh rời khỏi đây.

"Boss, ngài định buông tha thật sao?"

"Tất nhiên là không rồi."

Người đàn ông cong khóe môi, đôi mắt tựa như chim ưng sáng lên trong bóng tối.

------------------------------------------------------------------------------------

Phòng nhạc cụ của Chris nằm ở cuối dãy hành lang cũng chính là căn phòng mà ở Baldr gặp Chris khi cậu nhóc mới đến trang viên này.

Vì cả ngày vui chơi nên Baldr bị Chris ép lên giường ngủ sớm. Nhưng với với cá tính của Baldr làm sao có thể ngủ sớm được vì vậy cậu nhóc hết quay trái quay phải thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích. Chris vốn cũng không ngủ được liền ngồi dậy bật đèn.

"Cậu không ngủ được?"

Baldr hơi xấu hổ gật gật đầu.

"Vậy chúng ta xem ít phim nhé."

Nói rồi Chris vươn tay lấy laptop. Sau khi lướt một hàng phim hắn liền chọn một bộ phim có poster khá kinh dị.

"Annabelle?" – Baldr tò mò nhìn poster phim.

Chris hơi cong môi ấn vào bộ phim.

*****

Qủa nhiên như hắn nghĩ, cậu nhóc nhà hắn đã bị bộ phim dọa cho xanh mặt. Baldr run rẩy ôm lấy Chris hết nhìn trái lại nhìn phải như lo sợ có thứ gì đó sẽ nhảy ra.

Trái với Baldr, Chris hoàn toàn không bị bộ phim tác động thậm chí hắn chưa từng giật mình vì tình tiết phim. Ngược lại một đoạn nhạc nhỏ trong phim lại khiến cả người Chris hưng phấn. Không, ngay từ khi hắn có thể xác định được tên cảm giác mình dành cho Baldr Chris đã thấy cả người mình tràn ngập cảm xúc mang tên là sung sướng. Chris đột nhiên bước xuống giường đi về phía đàn dương cầm. Hắn khép hờ mắt cảm nhận được lời bài hát vang lên trong đầu mình.

Bàn tay thon dài của Chris đặt lên phím đàn.

You are my sunshine, my only sunshine

Em là ánh dương của tôi, ánh dương duy nhất

You make me happy when skies are grey

Em mang đến cho tôi hạnh phúc khi sắc trời đầy u ám

You never know, dear, how much I love you

Em sẽ chẳng bao giờ biết, tôi yêu em đến nhường nào

Please don't take my sunshine away

Làm ơn, đừng mang ánh dương của tôi đi

Baldr bị giọng hát của Chris làm cho ngây người. Giọng hát trầm trầm của thiếu niên trong thời kì vỡ giọng khiến cậu nhóc cảm thấy mới lạ vô cùng. Nhưng ngay sau đó Baldr nhớ đến bài hát này từ đâu ra thì khuôn mặt nhỏ bé liền tái mét.

"Chris đừng dọa tớ nữa!"

Chris dừng đánh đàn thích thú nhìn cậu nhóc vì sợ hãi mà túm lấy góc áo của mình. Chris vốn định trêu chọc cậu nhóc thêm một chút nữa nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng mà kéo Baldr lên giường rồi tắt điện.

Yêu.

Mối quan hệ ràng buộc cả hai này đã thỏa mãn tâm hồn của hắn. Từ nhỏ những thứ Chris có thể sở hữu ít ỏi đến đáng thương vì vậy hắn vẫn luôn độc chiếm những thứ mà mình lý giải là "thích". Sau đó Chris gặp Baldr và nghiễm nhiên xếp Baldr vào "thích" của mình nhưng sau đó hắn nhận ra so với những thứ mà hắn thích Baldr còn quan trọng hơn cả. Chris nhớ bản thân từng đọc một cuốn sách nói về việc kết hôn. Kết hôn là sẽ chung sống với nhau cả đời. Vì vậy Chris muốn cưới Baldr, chỉ có kết hôn mới có thể tạo ra sợi dây liên kết giữa hai người. Dù vậy kết hôn vẫn không đủ với Chris hắn muốn một cái gì đó sâu đậm hơn. Cuối cùng hắn nhận ra hắn muốn yêu. Hắn muốn yêu Baldr, muốn tất cả của Baldr đều thuộc về mình.

Trong bóng đêm hai mắt Chris sáng lên như có hàng ngàn vì sao trong đó. Hắn vươn tay chạm má Baldr, theo nhịp độ hít thở của cậu mà cảm nhận được độ ấm đang truyền đến đầu ngón tay mình. Bên má phải của Baldr vẫn còn một dấu răng nhợt nhạt nhưng cậu nhóc vẫn ngây thơ không biết thứ tình cảm mà Chris dành cho mình. Nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Baldr, Chris khẽ thì thầm vào tai cậu nhóc:

"Dù có dọa chạy Baldr tôi cũng không buông tay đâu."

Cuối cùng là một nụ hôn phớt lên môi.

Cố chấp trong tình yêu. Yêu đến chết không buông.

*****

Baldr bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Vươn tay dụi mắt, Baldr ngơ ngác nhìn thiếu niên đang dựa vào thành giường nhìn mình.

"Có chuyện gì à?"

Baldr khẽ lên tiếng. Cậu nhóc cảm thấy Chris hôm nay có hơi khác nhưng lại không biết khác ở đâu.

Chris cười đầy thần bí sau đó xòe bàn tay của mình trước mặt cậu nhóc. Trên tay Chris là một chiếc dây chuyền có mặt dây là một con chim nhỏ.

"Qùa giáng sinh. Tôi với Baldr mỗi người có một chiếc."

Chris vừa nói vừa lôi ra một chiếc vòng giống y hệt tuy nhiên mặt dây lại là một con chim đại bàng.

"Vì sao tớ là con chim ú mà cậu là con đại bàng?" – Baldr không phục kiễng chân muốn lấy vòng cổ của Chris nhưng hắn nhanh tay cất đi sau đó nhét dây chuyền con chim ú vào tay cậu nhóc.

"Đây là con chim sẻ. Chim sẻ rất đáng yêu nha~"

Baldr nhìn chằm chằm con chim ú không tình nguyện nhờ Chris đeo vào cổ mình.

"A phải rồi, tớ còn chưa tặng quà cho cậu."

Baldr luống cuống muốn quay lại phòng ngủ của Chris nhưng bị hắn ngăn lại.

"Tôi đã nhận được quà của Baldr rồi." – Chris mỉm cười nhìn vẻ mặt thắc mắc của cậu nhóc. – "Đêm hôm qua đã nhận được."

Khác với không khí ấm áp của hai người kia, mấy ngay nay Carol luôn khó chịu hậm hực. Sau bữa tiệc lần đó, nàng hoàn toàn thất vọng về Chris. Chris đã xúc phạm đến sự kiêu ngạo bao năm nay của nàng vì vậy cảm xúc của Carol lúc này dành cho Chris là hoàn toàn ghét bỏ. Nàng sẽ không tha thứ cho những gã đàn ông không biết ôn nhu với phụ nữ. Nhưng...

Carol thở dài. Nàng vẫn muốn chơi với Baldr. Giáng sinh đã qua đi vì vậy gia đình của nàng sắp phải rời khỏi trang viên này. Carol chán nản dùng tay vẽ lằng nhằng lên nền tuyết.

"Cô ta là ai? Mau có cô ta ra ngoài!"

Tiếng động ồn ã từ phía xa nhanh chóng thu hút sự chú ý của Carol. Nàng tò mò chạy lại gần.

"Cho tôi vào! Cho tôi vào!"

Một cô gái trông còn rất trẻ đang không ngừng vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của người hầu. Carol để ý trên người cô gái mặc quần áo bệnh nhân còn đầu tóc thì rối tung.

Trốn từ bệnh viện tâm thần sao?

Carol đánh giá cô gái. Sau đó liền quay lưng định bước vào trong nhà. Dù sao chuyện này cũng có bảo vệ giải quyết nàng không cần phải quan tâm.

"Làm ơn hãy cho tôi vào! Chris, hắn là một con ác quỷ. Hãy nghe tôi! Hắn sẽ giết chết các người!"

Chris?

Bước chân của Carol thoáng khựng lại. Nàng tiền lại gần cô gái kia cảnh giác hỏi cô ta:

"Cô là ai? Vì sao lại nói Chris như vậy?"

"Tôi là Rose từng làm việc cho gia tộc Carlisle."