Margaret mơ màng nhìn bữa tiệc xa hoa trước mắt. Mọi người trên bàn ăn đều mặc những trang phục lộng lẫy. Những chiếc hoa tai đính đá quý lấp lánh dưới ánh đèn vàng nhạt như trang hoàng thêm cho bữa tiếc. Các quý ông với kiểu tóc cổ điển trong bộ vest đen đầy thân sĩ trước các quý cô. Khung cảnh đầy đẹp đẽ trước mắt khiến bà vô thức bị cuốn theo. Margaret ở vị trí chủ chốt sung sướng nâng ly rượu lên. Nhưng rồi bà bàng hoàng nhận ra ly rượu vàng nhạt trên tay mình dần chuyển sang màu đỏ.

Nhưng không đợi bà kịp hét lên mọi người trên bàn ăn đã gục xuống. Máu từ khóe môi họ chảy xuống nhuộm đỏ chiếc khăn trải bàn. Những chiếc bánh xốp Victoria, bò cuộn Wellington hoàn toàn biến mất thay vào đó là những quả tim còn đang đập.

Ngồi ở vị trí đối diện với Margaret, thiếu niên tóc vàng tựa như một vị quý tộc ưu nhã mà cắt thức ăn. Bên cạnh hắn có một đoàn bóng đen đứng nghiêm trang như một vị quản gia. Nhận ra Margaret đang nhìn mình, thiếu niên liền dừng động tác ngẩng đầu lên nhìn bà.

"Vì sao người không ăn thưa mẹ kính yêu?" – Thiếu niên mỉm cười, đôi mắt sapphire cong thành vòng cung. – "Đồ ăn thật sự rất ngon."

Thiếu niên vừa dứt lời, bóng đen bên cạnh hắn liền tiến lại gần bà.

"Thú vị phải không?" – Bóng đen bật cười khanh khách. – "Nó là do ngươi nuôi dưỡng đấy."

"Không! Cút đi! Cút!"

*****

"Bà chủ..."

Nữ hầu gái sợ hãi lại gần Margaret nhưng nhanh chóng bị bà hất ra. Người phụ nữ tóc vàng đầy cao quý thường ngày đã biến mất thay vào đó là một ả đàn bà tóc tai bù xù đang chìm trong ảo giác của mình. Bà không ngừng gào thét cấu xé bản thân và những người xung quanh.

"Chuyện gì vậy?" – Chris dựa lưng vào tường nhàn nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt.

"C... cậu chủ." – Hầu gái e dè nhìn hắn. Dù cô mới đến đây làm việc nhưng cô cũng biết về vị thiếu gia đẹp đẽ này. Chris đã 13 tuổi cái độ tuổi mà mọi đứa trẻ châu Âu đều đang tò mò về vấn đề tình dục chính vì vậy nhiều hầu gái bắt đầu ngo ngoe ý định tiếp cận vị thiếu niên này. Tất nhiên họ không hi vọng ngắm tới việc bước một chân vào nhà Carlisle việc họ hướng tới là cao chạy xa bay với một khoản tiền để bịt miệng. Nhưng... Hầu gái liếc nhìn thiếu niên trước mắt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

"Mẹ. Nên nghỉ ngơi." – Chris mỉm cười dịu dàng cầm lấy ống tiêm có chứa thuốc an thần sau đó nắm lấy bàn tay gầy guộc kia, dùng một cách đầy điêu luyện đưa chất lỏng vào cơ thể Margaret.

Nhìn bóng lưng thiếu niên xa dần, hầu gái đột nhiên cảm thấy cái ý tưởng quyến rũ Chris thật là buồn cười. Cô dìu bà chủ lên giường rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Có lẽ cô nên an phận làm hầu gái thôi.

*****

Nhà hát Hoàng gia Haymarket nằm tại thành phố Westminster là một trong ba nhà hát lâu đời tại London. Mang phong cách từ những năm 1904, nhà hát đã thu hút được rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu cũng như trung lưu đến đây.

"Oa~" – Baldr há hốc miệng nhìn xung quanh. Cậu nhóc hoàn toàn bị vẻ đẹp kết hợp nửa hiện đại nửa cổ kính chinh phục.

"Cậu chủ, chỗ ngồi chúng ta ở đây." – Quản gia Charles cung kính dẫn hai người đến hàng hai.

Chris gật đầu với ông rồi nắm tay cậu nhóc tóc đen còn đang ngơ ngẩn nhìn kiến trúc nhà hát.

Hôm nay là giáng sinh vì vậy Andrew quyết định tặng cho hai người một chuyến đi "hẹn hò". Tất nhiên sâu xa hơn là hôm nay William Carlisle trở về thăm vợ mình. Nếu ông ta biết sự tồn tại của Baldr thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối. Bên cạnh đó, Andrew cũng biết Chris chẳng ưa gì mấy vị "khách" ở trang viên nhà mình tối ngày vui chơi.

Sau khi xác định Chris và Baldr sẽ không trở lại trước khi William rời đi, Andrew liền phủi mông chạy ra ngoài. Dù sao việc Norton rời khỏi London đã để lại khá nhiều việc khiến anh phải chạy ngang chạy dọc khắp nơi.

"Hôm nay nhà hát có buổi nhạc kịch "Romeo và Juliet" thưa thiếu gia. Hơn nữa nhạc kịch hôm nay sẽ dùng hoàn toàn bằng tiếng Pháp."

Charles thông báo xong liền lui về hàng thứ năm. Ông lựa chọn vị trí thích hợp đủ để nhìn thấy thiếu gia nhà mình nhưng sẽ không ảnh hưởng đến hắn. Sau khi tất cả ổn định hết chỗ ngồi buổi nhạc kịch cũng chính thức bắt đầu.

"...Tình yêu, là thứ duy nhất tồn tại. Người ta luôn yêu nhau. Họ yêu nhau nồng cháy. Và sau đó, lặng lẽ không mong muốn gì hơn. Tình yêu đi từ trái tim đến kí ức..."

Giọng nói đầy từ tính của người dẫn chuyện vang lên. Baldr lập tức bị cuốn hút theo diễn biến câu chuyện. Ngược lại Chris chỉ nhàm chán nhìn hai nhân vật chính nói những lời hoa mĩ với nhau. Đây là lần thứ ba hắn xem nhạc kịch này, nếu so về nhan sắc, hai nữ diễn viên trước không thể so với nàng Juliet người Pháp này. Tất cả mọi người đều bị vẻ ngây thơ, ngọt ngào như viên kẹo sữa của nàng thu hút. Nhưng đối với Chris, sự chú ý của hắn hoàn toàn để vào bàn tay nhỏ bé còn đang nắm chặt tay hắn.

Cảm giác lúc này là gì?

Ngọt! Cực kì ngọt. Nhưng điều là lại khiến khuôn mặt xinh đẹp của Chris thoáng nhăn lại. Hắn không thể lí giải càng không thể hiểu nó có nghĩa là gì.

Aimer, c'est ce qu'y a d'plus beau

Yêu, là điều hoàn mỹ nhất

Aimer, c'est monter si haut

Yêu, là tâm hồn bay cao

Et toucher les ailes des oiseaux

Tựa như chạm tới cánh chim trời

Aimer, c'est ce qu'y a d'plus beau

Yêu, là điều hoàn mỹ nhất

Giọng hát của hai diễn viên vang lên khiến Chris giật mình. Hắn đưa mắt nhìn về phía sân khấu.

Aimer, c'est voler le temps

Yêu, là quên đi dòng chảy thời gian

Aimer, c'est rester vivant

Yêu, là nguyện bên nhau chọn kiếp

Et brûler au coeur d'un volcan

Là đốt ngọn lửa rực cháy trong tim

Aimer, c'est c'qu'y a d'plus grand

Yêu, là tình cảm tuyệt với nhất

Như có một dòng điện chạy qua người hắn khiến cả người hắn run lên. Chris đột nhiên hiểu ra gì đó nhưng lại tựa như chẳng hiểu gì hết.

Yêu?

Hắn đã nghe rất nhiều từ này. Khi mẹ hắn điên cuồng gọi tên Edwin, nói yêu ông nhiều đến nhường nào vào mỗi đêm căn bệnh tái phát. Khi cha hắn cho người truy tìm hàng ngàn con búp bê có màu tóc và đôi mắt giống mẹ, hơn hết hắn là con búp bê đẹp đẽ nhất giống bà nhất. Ngay cả ở trường khi những cô cậu học sinh lén lút làm chuyện cấm với nhau cũng khẽ thì thầm nhưng câu nói ấy. Nhưng tất cả những gì Chris biết nó chỉ là một từ ngữ bắt đầu bằng chữ L và kết thúc bằng chữ E.

Chris nghiêng đầu nhìn gò má của Baldr. Ánh đèn sân khấu hắt lên khuôn mặt cậu tạo thành một màu vàng nhạt. Tựa như... tựa như... gì nhỉ? A phải rồi, tựa như ánh mặt trời.

Aimer, c'est brûler ses nuits

Yêu, là ngọn lửa đốt cháy tim ta qua màn đêm

Aimer, c'est payer le prix

Yêu, là chấp nhận trả giá

*****

"Merry Christmas!!!"

Khác với sự ồn ào ở dưới tầng, bữa tiệc giáng sinh của Chris và Baldr lại diễn ra trong phòng ngủ. Đối với Baldr đón giáng sinh ở đâu cũng được dù sao cậu nhóc đã quen với việc ở trong phòng thí nghiệm không phân biệt được ngày hay đêm. Khi ở trong phòng thí nghiệm, có một người bạn của cậu nhóc đã dùng những vỏ kẹo được tặng để đánh dấu ngày tháng đến khi giáng sinh người bạn ấy lại dùng những vỏ kẹo sặc sỡ ấy ghép thành một bức tranh tặng Baldr. Đáng tiếc bức tranh ấy đã bị chôn vùi ở phòng thí nghiệm.

Còn với Chris, hắn càng không thích hòa nhập với đám người kia. Biểu hiện giả dối của chúng khiến Chris không hài lòng. So với việc đón giáng sinh cùng mấy tấm "mặt nạ", Chris càng thích ở trong phòng với cậu nhóc con lai này hơn. Việc cả hai ở trong một căn phòng kín khiến Chris thỏa mãn đến lạ thường kèm theo đó cũng khiến Chris cảm thấy hoang mang.

Cạch. Tiếng mở cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chris. Andrew trong bộ dạng thảm hại bước vào.

"Anh Andrew?" – Baldr lo lắng lên tiếng.

Khác với bộ dạng bảnh bao thường ngày, lúc này quần áo anh xộc xệch, khóe môi hơi rướm máu thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy dấu răng mái tóc hạt dẻ cũng không còn theo nếp như ban đầu.

Biết mình dọa sợ cậu nhóc, Andrew cười trừ giải thích:

"Đừng để ý. Chỉ là vài cái đánh yêu mà thôi." – Anh xoa đầu trấn an Baldr. – "Nhóc thích quà giáng sinh chứ?"

"Buổi nhạc kịch hay tuyệt ạ!"

Nhắc đến buổi nhạc kịch, hai mắt của cậu nhóc liền sáng lên. Cậu nhóc không ngừng kể về những gì mình thấy trong chuyến đi đến nhà hát. Andrew mỉm cười lắng nghe cậu nhóc thao thao bất tuyệt sau đó lên tiếng:

"Vậy nhóc cũng nên có quà đáp trả anh phải không?"

Nghe Andrew nói vây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Baldr thoáng nhăn lại. Cậu nhóc suy nghĩ mãi cũng không tìm được món quà phù hợp với Andrew.

"Một nụ hôn thì sao?"

Anh vừa dứt lời ngay lập tức bị một ánh mắt lạnh băng nhìn vào cùng lúc đó Chris cũng vươn tay kéo Baldr vào lòng mình. Andrew bày ra vẻ mặt "biết ngay mà" sau đó ngã xuống giường.

"Đùa thôi. Qùa giáng sinh hai đứa tặng cho anh chính là một đêm ở trong phòng này."

"Mau ra ngoài." – Chris khó chịu lên tiếng. Đây là giường của hắn và Baldr, hắn cực kì ghét xuất hiện mùi của kẻ khác.

"Trong phòng nhạc cụ của cậu chẳng phải có một cái giường sao. Mau qua đấy đi. Đừng quên cậu còn nợ tôi một ân huệ đấy." – Andrew mệt mỏi phẩy phẩy tay không buồn cởi áo trực tiếp ngủ luôn.

Dù không biết Andrew đang làm gì nhưng Baldr biết mấy ngày nay anh rất vội. Cậu nhóc kéo kéo tay Chris còn đang ôm chặt mình khẽ nói nhỏ:

"Chúng ta mau ra ngoài thôi."

Chris nhìn chằm chằm khuôn mặt gần mình trong gang tấc. Baldr dù trông có vẻ gầy nhưng hai má cậu nhóc lúc nào cũng phúng phính khiến người khác rời mắt không được. Mọi người trong nhà hát đều nói, Juliet mang một nét xinh đẹp ngây ngô khiến người khác dù biết là sai trái nhưng vẫn muốn sa vào.

Nhưng...

Chris đột nhiên cúi xuống cắn vào má Baldr.

Baldr mới là vị thần hắn muốn sa đọa.