CHƯƠNG 44

Một tiếng sau.

Kim Tại Trung đang nằm trên giường mở mắt ra, nhẹ nhàng xuống giường, cúi xuống lấy một chiếc túi dưới gầm giường mở ra. Đeo kính áp tròng đặc biệt, sau đó từ trong tủ đầu giường lấy ra chiếc điện thoại đi đến bên cửa sổ gọi cho số đó.

“Không biết bằng cách nào, ta muốn ngươi trong hai ngày này điều anh ta trở về!”

“Ân.”

“Còn nữa, ta lập tức phải lên đó, mọi chuyện không thể tiếp tục kéo dài nữa.”

“Biết rồi.”

Cúp điện thoại, Kim Tại Trung đeo găng tay vào, nhìn người đang ngủ say, chỉ mang vớ nhẹ nhàng mở cửa ra khòi phòng ngủ đi lên lầu.

Buổi tối, trừ lầu một ra thì mạng an toàn của các tầng khác đều được tắt đi, cũng sẽ có camera quan sát thay thế công việc của họ. Kim Tại Trung từng bước từng bước lên lầu 4 phòng đọc sách của Trịnh Duẫn Hạo, nhưng trên màn hình quan sát lại không thấy hình ảnh của cậu.

Đứng im trước cửa phòng sách, sau khi đeo kính áp tròng đặc biệt thì sẽ lừa được máy quét, sau đó lại tiếp tục thuận lợi thông qua hai lần nhập một chuỗi mật mã gồm hai bảy vị trí, cửa phòng đọc sách từ từ mở ra, sau khi Kim Tại Trung đi vào, cửa sau lưng cậu tự động đóng lại. Bỏ qua chiếc máy tính trên bàn, Kim Tại Trung đi đến bên cạnh chiếc ghế bọc da, sờ thấy một chiếc nút, ấn vào, bức tranh lớn sau lưng từ từ cuộn lên, cánh cửa của mật thất trùng màu với màu tường từ từ mở ra hai bên, chiếc vi tính màn hình tinh thể lỏng ẩn trong đó được đưa ra. Khởi động máy, cắm vào một ổ cứng nhỏ, sau khi nhập một chuỗi mật mã dài liền thuận lợi mở máy.

Không tìm kiếm những thứ được lưu trong máy, Kim Tại Trung đánh vào một đường mạng, sau khi mở trang mạng nhìn thấy hình mặt cười đang sáng, bấm vào “tán gẫu” sau đó bật ra một hộp thoại, các ngón tay linh hoạt tiếp tục lướt trên bàn phím.

-Địa cầu.

-Mặt trời nhỏ?!!!

-Ân, là ta.

-Tại sao lâu như vậy mới liên lạc ta, ngươi nửa năm nay sao không thèm để ý đến ta?

-Xin lỗi, ta bây giờ không có biện pháp giải thích rõ với ngươi.

-Mặt trời nhỏ, ta không trách ngươi, chỉ là lo lắng cho ngươi, ngươi từ trước đến nay đều không có chuyện không liên lạc với ta và mặt trăng lâu như vậy. Mặt trăng suốt ngày bắt ta đào đất ba tấc cũng phải tìm ra ngươi, chính là lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì.

-Địa cầu, kì thực lần này tìm ngươi, là muốn ngươi giúp một chuyện.

-Ngươi từ lúc nào trở nên khách khí với ta như vậy! Nói đi, giúp chuyện gì.

-Kì thực không chỉ một chuyện, mà là vài chuyện. Tình hình cụ thể ta bỏ trong một file, bây giờ gửi cho ngươi.

Đối thoại tới đó dừng lại, Kim Tại Trung đứng trước máy vi tính không có bất kì hành động nào, cứ như thế sau khi qua ba phút.

-Mặt trời nhỏ, ngươi nói thật với ta bây giờ ngươi đang làm gì! Nói ra ngươi có thể sẽ giận, nhưng, lúc nãy ta điều tra một chút, vi tính ngươi đang dùng bây giờ có quan hệ rất lớn với một bang hội hắc đạo, ngươi biết dính vào bọn họ rất nguy hiểm hay không! Ngươi còn bảo ta và mặt trăng lấy hai loại thuốc đó, ngươi hiểu rõ “mị mộng” không cẩn thận là có thể lấy mạng người khác đấy!

-Ta biết, ta rất rõ bản thân đang làm gì. Địa cầu, thời gian này ta không có biệt pháp giải thích với ngươi, chỉ có thể nói, ta có người cần bảo vệ. Chuyện này nhờ ngươi giúp, ta biết ngươi có thể làm mà không để lại dấu vết gì. Lấy thuốc đó là chỉ để dự phòng, không nhất thiết phải sử dụng.

-…..Ngươi cũng đã nói vậy, ta cũng không hỏi nữa. Nhưng ngươi nhất định phải đảm bảo với ta phải giữ cho bản thân an toàn!

-Ân, ta đảm bảo.

-Vậy thì được, yêu cầu đầu tiên của ngươi ta hoàn thành chậm nhất trong vòng một tiếng, những cái khác ta sẽ cố gắng hoàn thành nhanh.

-Địa cầu, cám ơn ngươi!

-Chỉ như vậy?

-Vậy hôn một cái. Moahz~~

-Haha, mặt trăng nhất định sẽ ghen tị chết! Không được ta phải lưu lại để ngày mai khoe với nàng ta một chút!

-Haha….

-Được rồi, thời gian của ngươi sắp hết rồi. Ta cũng phải đi làm những việc ngươi giao.

-Ân.

-Thật ngưỡng mộ người đó.

Chính trong lúc Kim Tại Trung ngẩn ngơ vì câu nói cuối cùng, hình mặt cười đó đã trở thành màu xám. Để mọi thứ trở về chỗ cũ, Kim Tại Trung ra khỏi phòng đọc sách.

Lúc trở về phòng ngủ, người trên giường vẫn ngủ rất ngon. Cởi bỏ bao tay và kính áp tròng, bỏ mọi thứ trở lại vào chiếc túi dưới giường sau đó đi đến bên cửa sổ. cẩn thận mở cửa sổ, sau khi đưa đồ cho người mặc áo đen đừng trong bong tối bên ngoài, lại đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa. Nhẹ nhàng nằm lên giường, xoay người, nhìn khuôn mặt đang ngủ bên cạnh, Kim Tại Trung đưa tay nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt của hắn, môi từ từ đưa sang, giống như hắn nhẹ nhàng hôn trán. Xoay người lại nằm thẳng, khóe môi kéo lên, nhắm mắt ngủ.

Lúc ngồi trên kệ hoa bên cạnh hồ nước, trong tay Kim Tại Trung là chiếc hộp hình vuông, bên trong là chiếc đồng hồ của Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc, chín tuổi vì bố mẹ cùng bị mất trong tai nạn giao thông, đã trở thành cô nhi, có một đứa em trai kém ba tuổi tên là Mễ Duy. Hai người ở Mĩ không có bất kì người thân nào, bố mẹ đều làm công cho người khác, dường như không để lại tiền gì cho họ, nên lúc bố mẹ qua đời không lâu hai người liền bị đưa đến cô nhi viện. Nửa năm sau, Mễ Nhạc dẫn theo em trai trốn ra. Từ đó, Mễ Nhạc dựa vào ăn xin và ăn cắp để nuôi sống bản thân và em trai, đợi đến khi lớn một chút thì không ăn xin nữa, mà tiếp tục ăn cắp và dùng sức lực làm việc kiếm tiền. Nhưng dù gì vẫn còn nhỏ, kiếm không được nhiều tiền, nên vẫn là ăn cắp chủ yếu. Và vì cái lần móc túi kiếm tiền để chữa bệnh cho em trai đang bị sốt cao đã thay đổi cả cuộc đời của anh ta và em trai:

anh ta mười bốn tuổi đến móc túi Trịnh Duẫn Hạo lúc đó mười sáu tuổi, ở trong sòng bạc của Trịnh Duẫn Hạo. Kết quả có thể đoán trước được, Mễ Nhạc bị đánh một trận, nhưng vẫn không buông túi tiền trong tay. Thiếu niên Trịnh Duẫn Hạo đánh giá cao sự thông minh và cứng đầu của anh ta có thể móc được túi trên người hắn là chuyện không dễ, tuy rằng bên người hắn lúc đó chỉ có một người đi theo, nhưng lúc bắt anh ta cũng tốn rất nhiều hơi sức. Nên Trịnh Duẫn Hạo cho anh ta một cơ hội để anh ta đi làm một việc, Mễ Nhạc hoàn thành tốt hơn trong dự định. Từ đó về sau Mễ Nhạc và em trai có căn nhà của riêng mình, không tiếp tục lang thang, bị người khác ức hiếp nữa. Mễ Nhạc đưa em trai đi học, Mễ Duy cũng rất biết tự vươn lên, cùng những người bằng tuồi cùng tốt nghiệp, tìm một công việc tốt, sau đó yêu đương, kết hôn, sinh con. Nhìn em trai sống hạnh phúc, dưới sự khuyên nhủ của em trai cũng tìm một cô gái không tồi để hẹn hò. Nếu như không phải đêm đó, dường như mọi người đều sẽ hạnh phúc.

Sinh nhật của Mễ Duy, hai người rất lâu không cùng nhau uống rượu, nên hai người ở nhà của Mễ Nhạc uống rượu chúc mừng. Có lẽ là do men rượu hay do những thứ khác, hai người trong đêm đó phát sinh quan hệ! Còn người vợ vì lo lắng hai người uống nhiều xảy ra tai nạn nên sang đó. Nhìn thấy hai người đang quấn lấy nhau trên giường. Tất cả những hạnh phúc giả tạo đều một đêm tan nát hết!

Trong lúc vợ khóc thét lên Mễ Duy mới biết, thì ra người vợ mình thật sự yêu không phải bản thân, mà là người anh ôn nhu. Cả đứa con mười ba tháng tuổi kia cũng là của anh trai chứ không phải cùa mình! Nhưng người anh trai yêu lại không phải nàng ấy mà là anh, Mễ Duy! Anh cũng bắt đầu hiểu tại sao trước đây đặt tên cho con là “Duy Nhạc” nàng không hề có ý kiến. Trước đêm đó anh trai cùng nàng hình như có thoả thuận gì đó.

Vợ của Mễ Duy cùng anh li hôn, con cũng để lại, bỏ đi. Còn Mễ Duy ném con cho người bố thực sự của nó, còn cả chiếc đồng hồ Mễ Nhạc tặng anh, không gặp Mễ Nhạc lần nào nữa, không bắt điện thoại của Mễ Nhạc. Bất luận Mễ Nhạc làm gì, Mễ Duy dường như không có ý định tha lỗi cho anh trai của mình. Mễ Nhạc cần làm việc, nên chỉ có thể bỏ tiền nhờ bà cô hơn sáu mươi dưới nhà chăm sóc con giùm. Kì thực, trước đêm đó, anh cũng không biết con là của mình, anh không nghĩ rằng một lần đó đã có con. Cũng vì con là của em trai, nên anh mới càng yêu thương. Chuyện đó cũng đã 4 tháng, Mễ Duy thái độ vẫn như cũ, Mễ Nhạc gọi điện thì không bắt máy, đến nhà thì không về, lại sợ đến công ti sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh, lâu như vậy cũng không hiệu quả, nên anh ta mới bỏ cuộc.

Ngón tay của Kim Tại Trung vuốt ve chiếc hộp, nhớ lại chuyện hôm đó.

Kì thực lúc đó Mễ Nhạc có thể đẩy cậu ra, như vậy có lẽ cậu sẽ bị thương, nhưng tuyệt đối không mất mạng, Mễ Nhạc cũng sẽ không chết. Anh ta thông minh như vậy, lại trải qua nhiều thời khắc sinh tự, việc phản ứng đẩy cậu ra là không khó đối với anh, nhưng anh ta lại chọn phương pháp trực tiếp nhất. Tại sao? Hay vì trong lòng đã tuyệt vọng? Người luôn được mình bảo vệ đã vì mình mà mất đi hạnh phúc, người mình quan tâm nhất lại rời bỏ mình, người mình yêu nhất lại bị mình làm cho tổn thương nhiều nhất, tình cảm nhiều năm luôn chờ đợi nhưng không có kết quả…anh ta mất đi sức mạnh chống đỡ bản thân!

Nghĩ như vậy Kim Tại Trung cười vu vơ. Cậu như vậy là đang tìm cớ sao, để trong lòng cảm thấy thoải mái hơn?

“Kim thiếu gia, Mễ Duy đã được đưa tới.”

“Đưa anh ta sang đây.’

Kim Tại Trung đặt chiếc hộp sang bàn bên cạnh, đứng dậy.

“Vâng.”

Nếu như không phải người trước mặt có ngũ quan giống Mễ Nhạc sáu, bảy phần, Kim Tại Trung cũng rất khó tin người có thân hình cao lớn dễ nhìn trước mặt lại là em trai của Mễ Nhạc ốm yếu!

“Cậu là Mễ Duy?”

“Các ngươì tìm tôi có chuyện gì?”

Mễ Duy dường như không sợ người trước mặt.

“Đây là vật của anh trai người muốn tôi sao cho cậu.”

Giống như biết trước được thứ trong tay Kim Tại Trung là gì hay vốn không muốn nhận thứ gì từ Mễ Nhạc, Mễ Duy chỉ nhìn chiếc hộp rồi cự tuyệt thẳng thắn.

“Nói với anh ta, những thứ dơ bẩn đó thì tự mình giữ lại, ta không cần! Nếu như các người tìm tôi đến chỉ vì chuyện này, vậy tôi bây giờ có thể đi chưa?”

Kim Tại Trung nhíu mày, rút tay về, ngồi xuống.

“Dơ bẩn? Ngươi xem anh trai của mình như vậy sao?”

“Anh trai? Tôi không có cái loại anh trai dụ dỗ vợ của em trai, còn có tình cảm dơ bẩn với em trai mình!”

“Ngươi không xứng, không xứng có được tình yêu của anh ta.”

“Không xứng! Thứ ghê tởm như anh ta ai cần chứ!”

Bốp!

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không ai nghĩ Kim Tại Trung sẽ cho Mễ Duy một cái bạt tai như vậy. Mễ Duy sau khi ngạc nhiên một chút liền muốn xông lên, nhưng bị Tân tử Phong dùng tay kéo lại.

“Đừng tưởng các ngươi có tiền có quyền là có thể tự tiện đánh người! Đây là chuyện tư của bọn ta, ngươi cho dù là đại ca của anh ta, ngươi cũng không quản nổi chứ?”

Mễ Duy không biết thân phận của Kim Tại Trung, chỉ nhìn hành động của cậu mà đoán đại. Kim Tại Trung chỉ đợi cho anh bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói.

“Ngươi hỏi bản thân, hôm đó là anh ta dẫn ngươi lên giường, hay ngươi dẫn anh ta lên giường. Ngươi nên hiểu rõ, là ngươi thượng anh trai ngươi, hay là anh trai ngươi thượng ngươi! Ngươi không muốn gặp anh ta thật sự vì ngươi chán ghét, cảm thấy tình yêu của anh ta kinh tởm? Ngươi không phải bây giờ mới biết anh ta làm nghề gì, nhưng bây giờ mới chê đồ vật của anh ta dơ, có phải là hơi trễ rồi không? Ngươi đã có đáp án chưa? Nếu như chưa, ta có thể nói cho ngươi biết.”

“Người tránh anh ta vì… ngươi không nguyện ý cũng không dám thừa nhận ngươi cư nhiên lại có dục vọng với anh trai mình, còn có dục vọng đó là vì ngươi phát hiện bản thân đối với anh ta có thứ tình cảm “kinh tởm” mà ngươi nói. Ngươi tức giận không phải vì anh ta dụ dỗ vợ ngươi, mà vì anh ta lại có quan hệ với người khác ngoài ngươi mà còn có con! Còn người đó là vợ ngươi, nên ngươi mới có cái cớ để không cần xin lỗi cũng như giải thích về chuyện đêm hôm đó. Tuy biết người anh ta yêu là ngươi, trong lòng ngươi cũng có cùng cảm xúc, nhưng ngươi không qua được cái ải trong lòng. Ngươi không chịu thừa nhận bản thân là người đồng tính hay nói chuẩn xác hơn là người song tính, càng không nguyện ý thừa nhận rằng bản thân yêu anh trai ruột của mình!”

“Ngươi nói bậy cái gì! Ta làm sao có thể yêu hắn, ngươi thì biết gì! Ngươi nói bậy!”

Âm thanh của Kim Tại Trung vừa dứt, Mễ Duy đã lớn tiếng phản bác, cuối cùng ngồi phục xuống đất, mặt trắng bệch, cuối cùng vùi mặt vào hai đầu gối.

“Yêu anh trai của mình thì sao! Loạn luân thì sao!”

Lúc đó Kim Tại Trung xúc động muốn thốt ra câu đó, nhưng lại không nói nên lời. Cậu không phải người trong cuộc, không cảm nhận được sự mâu thuẫn và tình cảm đau khổ đó. Nếu như cậu nói câu đó, thì có một câu tục ngữ Trung Quốc hình dung: Trạm trứ thuyết thoại bất yêu đông.*

*Trạm trứ thuyết thoại bất yêu đông: đứng nói chuyện thì lưng sẽ không đau, cả câu là một bên nai lưng làm việc một bên đứng nói, người đứng nói dĩ nhiên lưng không đau, người nai lưng làm việc mới đau. Có nghĩa là người bên cạnh không biết nổi khổ của người trong cuộc, chỉ biết nói nhăng nói cuội.

“Ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, bây giờ đã không quan trọng nữa.”

Mễ Duy nghi hoặc ngước đầu, dường như muốn nói gì, nhưng Kim Tại Trung không cho anh ta cơ hội.

“Tuy rằng ngươi chưa từng nói, nhưng anh ta biết ngươi để ý. Đây là dùng tiền của anh ta cực khổ kiếm được để mua, cũng là món quà cuối cùng của anh ta tặng ngươi.”

Kim Tại Trung đưa chiếc hộp đến trước mặt Mễ Duy. Rất lâu sau, Mễ Duy mới đưa tay đón lấy, gioosng như đã hạ quyết tâm lớn mở ra. Lúc nhìn thấy vết máu đã hoá đen trên đó, dự cảm bất an liền xuất hiện.

“Lời ngươi vừa nói có ý gì?”

Không trả lời câu hỏi của anh ta, Kim Tại Trung xoay lưng về phía Mễ Duy.

“Đưa anh ta đến bệnh viện.”