CHƯƠNG 43

“Sau khi chúng ta rời đi không lâu, Lục Chấn Hải cũng rời khỏi, cũng cùng thời gian với chúng ta thì bị tấn công.” Vết thương trên đùi Trịnh Duẫn Hạo đã được xử lí xong, đang ngồi trên sopha nghe Dương Húc Huy báo cáo những tin tức thu thập được trong thời gian hắn xử lí vết thương.

“Bọn họ còn tệ hơn chúng ra, cuối cùng chỉ còn lại hai người liều chết đưa ông ta trở về, bản thân ông ta cũng thương không nhẹ, hai người còn sống nói, dường như phản ứng của mọi người chậm hơn thường ngày rất nhiều, nên mới thảm như vậy. Những tiểu bang phái tham gia hôn lễ hầu như đều chết, chỉ còn lại những bang có thực lực như chúng ta, James bản thân cũng trúng một phát súng. Mười sáu người tấn công hôn lễ cuối cùng đều chết hết, chúng giống như những kẻ đánh thuê.”

Dương Húc Huy vừa nói vừa đưa tư liệu trên tay cho Trịnh Duẫn Hạo.

“Bên của Hà Phương có bắt sống được tên nào không?”

“Không có.”

Nguyên lai, trừ Trịnh Duẫn Hạo bọn họ nửa đường bị tấn công, thì bệnh viện Hà Thị cũng chịu sự tấn công, một số địa bàn cũng bị người ta cố tình phá hoại, còn Tân Tử Phong và Hàn Kính đang bận xử lí nhiều chuyện, nên không kịp liên lạc với Dương Húc Huy, nên không có kịp thời đến giải cứu.

“Giúp ta điều tra xem gần đây có liên lạc với ai. Hỏi bên đó, gần đây người nào có hành động gì.”

“Vâng.”

“Tất cả đều trở về đi. Còn nữa, mọi người hãy dưỡng thương cho tốt.”

“Vâng.”

.

Lưng dựa vào thành giường, nhẹ nhàng ngồi bên.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của người nằm trên giường, tay của Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng áp lên.

Đạn trực tiếp xuyên qua cánh tay của Kim Tại Trung, không ở lại trong đó, sau khi xử lí vết thương xong, Hà Phương giúp cậu tiêm một mũi thuốc an thần để cậu ngủ. Còn bây giờ không biết vì vết thương đau hay gặp ác mộng, hàng lông mày xinh đẹp của Tại Trung khẽ nhíu lại. Nhẹ nhàng vuốt thẳng phần nhăn giữa trán, ánh mắt của Duẫn Hạo rất ôn nhu, miệng lại nói những lời lạnh lùng.

“Tất cả những người có liên quan ta sẽ đều không tha, vết thương trên người cậu, ta sẽ trả lại cho chúng gấp 10 lần!”

Người trên giường vì thuốc nên vẫn ngủ mê, chỉ là khuôn mặt vô ý đưa lại gần bàn tay to lớn ấm áp, khoé miệng của Trịnh Duẫn Hạo kéo lên, sau khi nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, rồi đi đến bên kia giường, giữ khoảng cách nằm xuống. Cậu lần này bị thương không nhẹ, muốn khôi phục lại thể trạng như trước, hắn cần phải chăm sóc cẩn thận.

Ngày hôm sau, Trịnh Duẫn Hạo để lại một câu cho Kim Tại Trung, sau đó để thuộc hạ đỡ xuống lầu, nghe theo kiến nghị của Hà Phương mà ngồi lên xe lăn, được đẩy vào trong vườn.

“Muốn ra ngoài đi dạo thì để Tống tẩu giúp cậu thay y phục. Cố gắng đừng đụng đến tay trái.”

Nghĩ đến lời Trịnh Duẫn Hạo nói, Kim Tại Trung ngồi dậy trên giường. Từ cửa sổ nhìn ra, thấy bọn Đặng Dũng đang nói gì đó với Trịnh Duẫn Hạo, còn Trịnh Duẫn Hạo chỉ nghiêm túc nghe mà không mở miệng nói. Kim Tại Trung nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay trái, vết thương vẫn còn rất đau. Cậu chưa bao giờ bị thương đau như vậy, ngay cả năm 16 tuổi cũng không đau như vậy.

Xoay người, Kim Tại Trung đi đến bên giường lấy điện thoại ra gọi, phải đợi rất lâu đầu dây bên kia mới có người bắt điện thoại.

“Hiện giờ tình trạng như thế nào rồi?”

Giọng của Kim Tại Trung lần đầu tiên lộ ra vẻ khẩn trương.

“Chuyện lần này có liên quan đến bên đó, nhưng rốt cuộc là ai thì vẫn chưa rõ, chỉ là có chút mờ ám, nhưng chắc chắn sẽ rất nhanh biết được.”

“Ân. Bên của người đó điều tra được gì?”

“Không điều tra được gì mới, cũng không phát hiện người đó liên hệ với ai.”

Câu trả lời của người đó khiến Kim Tại Trung nhíu mày.

“Việc ta giao cho ngươi lần trước, ngươi nhanh lên, không chỉ có mình người đó.”

“Vâng.”

Cúp máy, Kim Tại Trung như mọi khi xoá lịch sử cuộc gọi rồi cất điện thoại vào chỗ cũ, lúc muốn đóng ngăn kéo lại thì mắt lướt qua sợi dây chuyền pha lê, cứ nhìn một lát, đưa tay qua, nhưng không cầm lên, chỉ vuốt ve vài cái, rồi đóng ngăn kéo lại.

Vì hai người quen thuộc cách quan hệ hơn một năm của nhau, Trịnh Duẫn Hạo bận xử lí những việc mà Kim Tại Trung không rõ, ngoài ra cùng với sự cố ý của Kim Tại Trung, quan hệ giữa hai người không có vì cùng nhau trải qua sống chết mà tăng nhiệt. Ngay cả khi Trịnh Duẫn Hạo suốt ngày đều ở đây, nhưng đối thoại giữa hai người cũng không nhiều, chỉ là sau khi Kim Tại Trung ngủ thời gian Trịnh Duẫn Hạo nhìn cậu lâu hơn, ánh mắt cũng ôn nhu hơn, trong ôn nhu pha lẫn sự hối hận.

Chuyện lần này khiến cho hắc đạo bị thương nặng về nguyên khí, các bang phái đều nghi ngờ lẫn nhau, không khí khẩn trương. Nhưng trong một lúc cũng không thể phán đoán là ai làm, chỉ biến người ra tay chắc chắn có hậu thuẫn, nên ai cũng không thể đoán hành động tiếp theo. Những bang phái nhỏ như rắn mất đầu hoặc là tụ hợp lại hoặc gia nhập vào bang phái khác, thế lực của hắc đạo lại trở nên tập trung hơn.

Như dự liệu của nhiều người, năm ngày sau khi chuyện đó xảy ra, hắc đạo xuất hiện nội chiến, James vết thương cũ chưa khỏi đã thêm vết thương mới. Còn vào đêm đó biệt thự hoa lệ của James trở thành bình địa, ngày hôm sau cảnh sát trong đống đổ nát tìm thấy xác của ông ta. Tân nương từ vì chịu kinh hãi quá nhiều, hai ngày trước đã được phụ thân cho người đến đưa đi, sang bên đó ở nên tránh được sự việc lần này. Nhưng cùng một ngày, ở bãi giữ xe, thì bị một cảnh sát cấp cao dùng súng bắn, chết ngay tại hiện trường, tất cả cảnh sát đều đang điều tra.

Bên ngoài toàn khói lửa, nhưng tổng bộ Bang Băng Diễm vẫn như thường lệ, im lặng bình ổn. Vết thương trên tay Kim Tại Trung cũng đã gần khỏi, vết thương do súng đạn gây ra hồi phục nhanh như vậy, Kim Tại Trung có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc. Vết thương trên đùi Trịnh Duẫn Hạo cũng phục hồi rất nhiều, có thể không dùng nạng đứng rất lâu.

.

Giật mình tỉnh dậy, phát hiện người trên giường đã không còn, trời vẫn chưa sáng.

Dường như cảm giác được, Kim Tại Trung nhẹ nhàng xoay người, quả nhiên nhìn thấy người đó đang đứng dựa vào cửa sổ, đang cúi đầu nhìn thứ trong tay. Kim Tại Trung biết đó là gì, là đồng hồ của Mễ Nhạc. Chuyện đã qua vài ngày, chuyện Mễ Nhạc chết vẫn chưa báo cho gia đình anh ta biết, chiếc đồng hồ đó vẫn luôn đặt trong ngăn kéo của Trịnh Duẫn Hạo, vết máu trên đó vẫn chưa được rửa sạch. Lúc đó có một loại bi thương cô đơn bao bọc lấy hình dáng đó.

Kéo chăn ra đi xuống giường, Kim Tại Trung nhẹ nhàng đi đến bên người đó, từ đằng sau ôm lấy hắn, mặt áp lên lưng hắn. Trịnh Duẫn Hạo sau khi giật mình một cái, lại thả lỏng ra.

“Ta sẽ luôn ở đây, bên cạnh ngươi.”

Âm thanh ôn nhu từ sau lưng truyền đến, Trịnh Duẫn Hạo lại giật mình, sau đó đột nhiên xoay người nhìn vào đôi mắt của Kim Tại Trung đang ôm hắn, Kim Tại Trung không trốn tránh ánh mắt muốn nhìn xuyên thấu của hắn. Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu thô bạo hôn lên đôi môi vừa phát ra những câu như lời tuyên hệ, như muốn đóng băng câu nói đó, nụ hôn nồng nhiệt không mang theo bất kì dục vọng.

Buông đôi môi đã xưng đỏ ra, đôi tay của Trịnh Duẫn Hạo giữ lấy éo của Kim Tại Trung kéo về phía mình, đầu rút vào hõm vai cậu, nhẹ nhàng hít thở.

“Việc này, giao cho ta, được không?”

Tiếng nói nho nhỏ của Kim Tại Trung truyền đến, Trịnh Duẫn Hạo càng ôm cậu chặt hơn.

“Ân.”

.

“Tổng tẩu, canh đã xong chưa?”

Kim Tại Trung đi vào bếp.

“Xong rồi đây.”

Tổng tẩu tắt bếp, múc hai cái chén lên bàn.

“Phiền tẩu rồi, nửa đêm còn gọi tẩu dậy nấu canh.”

Cận thận múc canh vào hai chén, Tổng tẩu ngước đầu nhìn Kim Tại Trung.

“Kim thiếu gia nói gì thế! Cậu chủ gần đây chắc chắn ngủ không ngon. Nhưng cậu ấy không dặn, ta cũng không dám nấu, làm rồi cậu ấy cũng không chịu uống, nhưng nếu như là Kim thiếu gia dặn, cậu chủ nhất định sẽ uống, lần trước chính là như vậy!”

Nói đến đây, Tổng tẩu lộ ra nụ cười. Nhìn thấy bà ấy múc xong canh, Kim Tại Trung đưa tay qua.

“Canh cứ để cho ta, tẩu đi nghĩ ngơi đi.”

“Nhưng vết thương của cậu?”

”Đã không sao rồi, tẩu chắc cũng biết Hà Phương rất lợi hại mà.”

“Vậy thì tốt. Như vậy ta trở về, hai người cũng nghỉ ngơi đi.”

“Ân.”

Sau khi nhìn thấy Tổng tẩu ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, Kim Tại Trung xoay người lấy ra một gói giấy nhỏ mở ra, cho thứ bột trong đó vào một trong hai chén canh, sau đó bưng lên lầu.