Đồng hồ báo thức mới vang lên một tiếng, Hạ Vũ đã tỉnh, sợ làm Nguyệt Dực ngủ bên cạnh tỉnh giấc theo mình, cậu vội vàng nhấn nút tắt đồng hồ đi.

Hạ Vũ ngáp ngủ như mèo con.

Cậu nhìn Nguyệt Dực ngủ ngon bên cạnh, do dự, cẩn thận từng li từng tí tiến tới, cọ vào mặt anh.

Lòng như có mật ngọt, định hôn lên trán anh.

Bỗng Nguyệt Dực đang nhắm mắt lại mở mắt ra, khóe môi mang theo nụ cười lười biếng "Vợ đang làm gì đấy?"

Hạ Vũ giật mình mở to hai mắt, cả khuôn mặt chốc đỏ bừng, quay người muốn chạy trốn.

Chưa kịp làm gì đã bị phát hiện!! Cầu cứu!!

Thật ra từ lúc đồng hồ kêu, Nguyệt Dực đã nghe thấy, cảm thấy Hạ Vũ đã tắt báo thức, anh không mở mắt ra nữa, chơi vơi giữa trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, sau đó cảm giác được Hạ Vũ đang nhích lại gần, cọ cọ vào ngực anh.

Nguyệt Dực một tay ôm lấy cậu, cúi đầu muốn hôn cậu.

Nhưng Hạ Vũ che miệng anh lại, lí do đầy đủ từ chối "Đánh răng trước đã."

Nguyệt Dực híp mắt nguy hiểm "Em chê anh?"

Hạ Vũ nhanh như chớp hôn lên khóe môi anh, sau đó vùng dậy nhảy xuống giường, đứng cười nói với anh "Không phải, là trả thù anh ngủ dậy không đúng lúc."

Nguyệt Dực ngồi trên giường không nhìn được cười cười.

Sau khi hai người ăn sáng xong, đến trường vẫn còn hai mươi phút mới vào lớp.

Sáng sớm, điều khiến Hạ Vũ bất ngờ chính là, phòng học đã có nhiều người đến, thế nhưng Lục Minh lại đã đến.

Còn đang cúi đầu chăm chỉ làm bài.

Bên cạnh là Bạch đại thần đang giải đề.

Thấy Hạ Vũ đến lớp, còn chưa kịp bỏ cặp sách xuống, Lục Minh đã đau khổ vô vàn bỏ bút xuống, xoay đầu nhìn Hạ Vũ làm khẩu hình miệng "Cứu tui."

Ngay lập tức, một ánh nhìn sắc bén hướng đến, Lục Minh lại tiếp tục múa bút thành văn.

Lục Minh hối hận.

Đúng là có nhờ đại thần giúp đỡ, nhưng có cần nghiêm khắc như vậy không?

Hạ Vũ bất lực chỉ đành nói "Cố lên, hôm nay kiểm tra nhất định cậu sẽ làm tốt." Bạch Vô Phàm có thể ép cậu ta học bài, giữ cho lớp học yên bình, cậu rất biết ơn.

Lục Minh hậm hực nhìn Bạch Vô Phàm ngồi bên cạnh, vừa nhớ lại lúc đầu mình đã đối xử tốt với người này thế nào, vừa nhớ đến lời mẹ dặn mình cuối tuần phải thi tốt thế nào.

Lục Minh tự mặc niệm cho chính mình một lát, sau đó cay đắng viết bài.

Học sinh giỏi không thể hiểu được những khổ đau mà học sinh không được giỏi như bọn họ chịu đựng! Lục Minh bất bình suy nghĩ.

Bạch Vô Phàm trông có vẻ đang chăm chú giải đề, nhưng thực chất ánh mắt lại không rời Lục Minh, biết nhóc con này đang hờn dỗi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, cười nhẹ.

Tai thính nghe thấy anh cười, nổi nóng "Không được cười.

Cậu đã nghe câu cười người hôn trước hôm sau người cười chưa?"

Liếc mắt thấy người kia đỏ bừng mắng anh, Bạch Vô Phàm ý cười càng đậm, "Anh không cười em."

Lục Minh hừ hừ, chống nạnh lườm anh "Bằng tuổi mà sao lại xưng anh hả? Tôi không hiền đâu nha!"

Tiểu Dương hung dữ dưới mắt Bạch Vô Phàm lại biến thành bé thỏ nhỏ dễ thương đang ra oai, "Anh sinh trước em một năm, vì việc gia đình mà đi học sau một năm, đã đủ điều kiện chưa?"

Lục Minh xấu hổ nói năng lộn xộn sau đó chuồn đi mất.

Đúng là không bao giờ tin lời đồn được, Bạch đại thần không hề lạnh lùng ít nói trầm tính, anh ta còn biết trêu trọc người khác!!

Hạ Vũ đã quá quen không thèm để ý đến hai người, lặng lẽ mang sách vở ra học bài.

Lần đầu thấy Lục Minh bị thất thủ trước người khác, đối tượng là Bạch Vô Phàm, cũng không có gì ngạc nhiên.

Một hồi tát nước trong phòng vệ sinh, Lục Minh đã bình tĩnh quay về chỗ ngồi.

Cậu liếc nhìn vẻ mặt của Bạch Vô Phàm, nhéo cánh tay của anh, lè lưỡi.

Bạch Vô Phàm ngược lại không tức giận, chỉ cười nhìn cậu "Tiểu Dương vẫn còn giận anh?"

"Không thèm."

"Thi tốt sẽ mua bánh kem cho em."

Lục Minh nháy mắt vui vẻ, lại líu ríu bên tai anh.

Ồn ào đến mức, bạn học ở phía trước nổi đóa "Bạn học Lục, làm ơn giữ yên lặng, đã vào giờ truy bài." Lúc này, Lục Minh mới miễn cưỡng ngừng nói.

Nhờ có đại thần chiếu cố, kì thì cuối kì Lục Minh không đứng gần chót lớp nữa, cậu đã vươn lên đứng 36/45.

Đứng nhìn tờ phiếu điểm, bạn nhỏ Lục hạnh phúc nhảy lên ôm chầm lấy bạn lớn Bạch.

Cả lớp quay đầu nhìn hai người.

Lục Minh nghe tiếng cười mới bừng tỉnh buông anh ra, ngại ngùng nói xin lỗi.

Bạch Vô Phàm bị cậu ôm không hề phản kháng, rất hưởng thụ cái ôm ngắn ngủi này.

Nơi Lục Minh vừa chạm Bạch Vô Phàm cảm thấy nó nóng lên, trái tim anh đập nhanh, một ngọn lửa rực cháy.

Bạch Vô Phàm ngày thường ghét nhất là người khác động chạm, lần này không hề tỏ ra ghét bỏ.

Người khác đều nói anh khó gần, nhưng bọn họ đâu biết, anh chỉ dịu dàng với một mình tiểu Dương.

"Anh nắm tay em, mỉm cười cùng em, cùng nguyện một đời không rời xa."

Lần này, anh nhất định không buông tay.

Bạch Vô Phàm chìm trong kí ức, thầy giáo trên bảng khàn cổ giảng bài, cũng không chạm đến anh.

Cuối giờ học, Lục Minh miệng không ngừng líu lo "Bánh kem~ bánh kem~...Tiểu Bạch mau lên."

Bạch Vô Phàm vừa mới nhận ra thói quen của Lục Minh.

Mỗi khi tâm trạng tốt, cậu sẽ gọi anh là tiểu Bạch.

Và mỗi khi được cho ăn bánh kem, tâm trạng cậu sẽ tốt.

Lục Minh bám lấy tay Bạch Vô Phàm đi ra khỏi lớp học.

Mọi người đồng thời ngạc nhiên, bé hư Lục Minh đã thành bé ngoan, thành tích tiến triển tốt, làm thân được với Bạch thiên tài, gọi tên cũng thân thiết đến thế, không thể nghi ngờ tình cảm của họ.

Hạ Vũ hiện tại mới hiểu cảm giác của Lục Minh mỗi lần đi cùng với cậu và Nguyệt Dực.

Này là, cái cảm giác ăn "rice dog" của Lục Minh và Bạch Vô Phàm, nó thật khó tả.

Mùa đông trời rét thấu xương.

Lục Minh vừa đi vừa nép vào người Bạch Vô Phàm, miệng rên rỉ kêu lạnh, vẫn nắm chặt lấy tay của Bạch Vô Phàm không buông.

"Anh lạnh không? Biết trước đã mượn xe của mập mạp rồi."

"Lạnh như vậy chắc tiểu Dương đã hết hứng ăn bánh kem..."

"Không không....!em muốn ăn."

Bạch Vô Phàm bật cười nhìn bé tiểu Dương cuống quýt lấy lòng anh.

Anh thật hi vọng bé con nhà anh mau lớn.

"OA! Cái kia cũng ngon.

Anh! Vị dưa gang.

Chúng ta lấy cái nào đây?" Hai mắt cậu phát sáng nhìn tủ kính toàn là bánh.

"Mua hết."

"Từ từ...!anh bình tĩnh...em không ăn hết được, rất phí."

Lục Minh vội vàng giữ tay anh đang muốn đưa thẻ đen cho cô gái bán hàng, ý muốn đóng gói toàn bộ chỗ này.

Bảo bối của anh không cần nhịn bất cứ gì!

Lục Minh căng thẳng, bạn học Bạch không những là học thần mà còn là đại gia ngầm!! Vung tiền như nước...

"Muốn ăn gì nữa? Anh dẫn em đi ăn." Bạch Vô Phàm hai tay cầm hộp bánh kem vừa mua từ cửa hàng, thì thầm vào tai của Lục Minh.

Tai cậu nhột nhột, giơ tay lên sờ sờ nó, "Không ăn nữa.

Cho Hạ Vũ cái bánh vị đào kia đi, cậu ấy thích ăn."

Bạch Vô Phàm không vui, mặt than không nói gì.

Phần của anh thì sao?

"Anh về trước đi, dù sao chúng ta cũng không cùng đường." Lục Minh đưa tay định cầm lấy, Bạch Vô Phàm dễ dàng né cậu.

"Về nhà muộn ba mẹ sẽ lo lắng.

Sáng mai sẽ mang cho anh."

Bạn học nhỏ đã có lòng lo lắng, anh cũng muốn đáp lại.

"Em đến nhà anh, hôm nay không có ai ở nhà.

Tiện thể giúp em chữa đề."

Lục Minh nghe vế trước có vẻ ổn, nhưng đến vế sau thì lời vào tai này lọt tai kia "Ai da, kí túc xá hơi khó, nên không được rồi.."

"Kí túc xá cuối tuần không đi kiểm tra."

Trốn không thoát.

Bánh kem còn đang trong tay kẻ địch.

Quân tử thì phải quyết đoán.

Bạn nhỏ Lục Minh ngồi trên xe taxi đi đến thẳng nhà bạn học Bạch không chút do dự..