"Hạ Vũ, ông đã nghĩ muốn ngồi cùng ai chưa? Hay là ngồi cùng tôi đi.

Hai chúng ta ngồi cùng nhau chắc chắn sẽ vô địch thiên hạ.

Ông chăm chỉ học tập, tôi phù trợ cho ông, chỉ cần cho tôi chép bài là được." Lục Minh vẻ mặt hớn hở tiến đến cạnh Hạ Vũ lấy lòng.

Hạ Vũ thất thần, yên lặng nhìn tập vở trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

"Nè, nè Hạ Vũ? Có nghe tôi nói gì không thế?" Lục Minh đưa tay quơ quơ trước mặt Hạ Vũ, có chút tò mò nhìn xuống vở của cậu "Đang làm bài à?"

Nghe được giọng nói của Lục Minh cậu mới hoàn hồn, xoa xoa khuôn mặt, nhìn về phía Lục Minh rồi lắc đầu "Ông vừa nói gì với tôi?"

"Hỏi ông có muốn ngồi với tôi không?" Sinh hoạt cuối tháng bọn họ sẽ đổi chỗ ngồi, người giỏi ngồi với người kém, làm đôi bạn cùng tiến.

Hạ Vũ cân nhắc một lúc, vẫn lắc đầu từ chối "Thầy không phải đã xếp cậu với Bạch Vô Phàm à? Cậu dám làm trái ý ông già khó tính?"

Nếu trong tập thể lớp người tăng động hoạt bát sẽ luôn nổi bật thì còn có kiểu người nổi bật nhờ tài năng hay thành tích học tập xuất sắc.

Bạch Vô Phàm là loại người thứ hai.

Anh là học sinh từ lớp chọn tự nhiên chuyển sang ban xã hội bọn họ.

Nghe nói anh là thiên tài hóa học trăm năm có một, thầy hóa luôn miệng ca ngợi sự tài giỏi của anh, không quan tâm rằng có ai đang nghe ông nói hay không.

Đương nhiên, không chỉ hóa học, các môn khác đều rất tốt.

Thấy cô có thuyết phục, đưa ra những lợi ích trong mơ, anh vẫn thẳng thừng từ chối.

Nhưng lúc như vậy, thầy hóa rất vui vẻ.

Lục Minh nghe đến tên Bạch Vô Phàm, mới nhớ ra là có chuyện này "Ờ ha, tôi quên mất, Bạch đại thần đã hạ mình chấp nhận tôi, thật là cảm động." Lục Minh làm điệu ôm tim, giọng nói tha thiết khiến Hạ Vũ nổi da gà.

"Do ông ngốc nên thầy mới nhờ cậu ấy kèm."

Lục Minh tặc lưỡi "No no no.

Ông thấy Bạch đại thần từng nhận ngồi với ai chưa? Ai ngồi với đại thần không quá một tháng sẽ xin chuyển chỗ.

Chắc chắn là đại thần đã nhìn ra tài năng của tôi."

Hạ Vũ nở nụ cười thân thiện, gật gật gù gù xem cậu bạn tự cho là mình Đỉnh!! Sau này hối hận đừng chạy đến cậu xin ông đây.

"Trời ơi, mau nhìn xem, Bạch Vô Phàm đến rồi.

Đẹp trai quá!"

"Rất tuấn tú nhưng mà nhìn không dễ gần đâu."

"Cảm ơn ba mẹ đã sinh con ra, cảm ơn chính mình đã thi vào trường...."

Mê đến sảng.

Lục Minh kẻ vốn thích hóng hớt, ánh mắt ngay lập tức rời đến trên người Bạch Vô Phàm.

Mũi cao, môi mỏng, ngũ quan hài hòa.

Qủa thật là hình mẫu lý tưởng của chị em.

Bạch Vô Phàm mặc áo sơ mi trắng đồng phục, tay tùy ý cầm vài quyển sách, nhìn là biết mấy quyển sách không phải bình thường có thể hiểu đứng ở cửa lớp.

Lông mi trên mắt thật dài, không rõ biểu cảm, nhìn lướt qua tất cả mọi người.

Mười sáu tuổi, diện mạo anh tuấn khó quên.

Không biết tại sao, bị ánh mắt anh nhìn đến, bạn học nữ đều đỏ mặt hớn hở, thầm tưởng tượng tương lai sau này của bọn họ.

"Hạ Vũ, Hạ Vũ, ông mau nhìn đi, mau nhìn." Thấy rõ mặt Bạch Vô Phàm, Lục Minh nhịn không được quay đè thấp giọng cùng Hạ Vũ nói chuyện "Tạm biệt người anh em."

Thời điểm Lục Minh quay đầu nhìn lên bục, vừa vặn đụng phải ánh mắt Bạch Vô Phàm đang nhìn đến.

Người khác nói Bạch Vô Phàm tài giỏi, nhưng bị bệnh điên, hồi cấp 2 từng đánh bạn học nhập viện, lí do là vì cậu ta nói mẹ cậu là đĩ điếm.

Khoảnh khắc trong sân trường, những người tận mắt thấy học bá xông đến đấm vào mặt người ta, bẻ tay cậu ta kêu rắc rắc, sợ hãi đến mức tay chân không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

May mắn, bảo vệ từ xa trông thấy đã nhanh chóng chạy đến ngăn cản.

Nếu không, chẳng ai dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhưng Lục Minh cảm thấy, Bạch Vô Phàm làm vậy không có gì sai trái.

Dù có hơi dã man, nhưng anh là người tốt.

"Rồi rồi, đừng ồn nữa." Trên bục giảng, thầy giáo đập tay xuống bàn, tầm mắt dừng ở chỗ các bạn học đang nói chuyện.

"Đây là bạn học mới từ ban tự nhiên chuyển đến lớp chúng ta học kì này.

Em có thể giới thiệu chút về bản thân."

"Bạch Vô Phàm"

Lời vừa thốt ra, toàn bộ lớp học đều im lặng.

"Á đù, đúng là học thần, chữ quý như vàng."

"Bạch sư huynh thật thú vị."

Một giây sau lớp học bùng nổ thảo luận đánh giá.

Thực ra mà nói, chỉ cần bàn đến diện mạo, rất nhiều bạn nữ trong lớp âm thầm thích anh.

Chờ mong muốn ngồi cùng bàn với bạn học đẹp trai học giỏi này, nhưng đã bị bé hư Lục Minh cướp mất!!

"Thầy ơi, bạn học Lục không muốn ngồi cùng bạn học Bạch, có thể đổi cho em không?"

"Em học dốt lắm thầy, em cần người dạy kèm."

"Em em thầy ơi!!"

Thầy giáo đã đoán trước tình cảnh này, chưa kịp mở miệng, bạn học Lục đã anh dũng đứng lên phản bác.

"Thưa thầy, em muốn ngồi cùng cậu ấy"

Nghe được giọng nói này, tầm mắt của Bạch Vô Phàm bỗng dưng dừng lại, ánh mắt lóe lên.

Vừa khát vọng, lại như vừa kiềm chế.

Đối diện với ánh mắt của anh, Lục Minh càng hưng phấn "Thầy đã nói sẽ cho cậu ấy ngồi với em."

Cuối cùng, Bạch Vô Phàm dưới sự tiếc nuối của các bạn học chậm rãi từng bước đi tới Lục Minh.

Tự cổ vũ bản thân, Lục Minh lấy đủ dũng khí chào đón bạn học mới "Chào cậu, tôi là Lục Minh, sau này chúng ta là bạn cùng bàn, tôi học không giỏi lắm, hi vọng cậu không chê phiê-"

"Không phiền.

Tôi giúp cậu."

Lục Minh chưa nói hết câu đã bị ngắt lời, nghe thấy lời của Bạch Vô Phàm, cười đến vui vẻ "Vậy nếu cậu có gì cần giúp đỡ cứ nói tôi.

Tôi sẽ làm hết sức."

Bạch Vô Phàm dựa lưng vào ghế, đôi mắt như sương mù nhìn không ra biểu tình, yên lặng dừng ở trên người Lục Minh.

Hạ Vũ phía sau hai người nghi ngờ quan sát.

Tên Lục Minh này khi nào lại tử tế như vậy?

Ngoan ngoãn lắng nghe thầy cho lớp sinh hoạt một lúc, Lục Minh đã không chịu được kéo áo Bạch Vô Phàm.

"Tôi gọi cậu là tiểu Bạch thỏ được không?"

Bạch Vô Phàm nhìn cậu trêu đùa mình, lần đầu mỉm cười với cậu "Không được."

Lục Minh ngơ ngác nhìn, không ngờ đại thần khi cười lại dễ nhìn như vậy "Vậy gọi là Vô Phàm, tiểu Bạch, đại thần,...!Cậu muốn cái nào?"

Lục Minh đợi mà không thấy anh trả lời, nghĩ mình đang làm phiền anh, im miệng.

Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng Bạch Vô Thường "tiểu Bạch..."

Bạn học Bạch ra là xấu hổ.

Lục Minh lại mìm cười lộ ra má lùm đồng tiền, gật đầu "Cậu muốn gọi tôi là gì? Hay gọi là Dương đi, đó là tên hồi nhỏ của tôi á, ngoài gia đình thì không ai biết đâu.

Đặc quyền của cậu đó nha."

Bạch Vô Phảm vành mắt đo đỏ, nhìn chằm chằm kẻ đang thao thao bất tuyệt trước mặt mình, không sót một biểu cảm nào.

"Lục Minh trật tự."

Thầy giáo không chịu được nhắc nhở, Lục Minh mới im lặng cúi đầu.

Chắc tiểu Bạch không thấy cậu nhiều chuyện đâu ha?

Bạch Vô Phàm để ý đến vành tai đỏ ửng của cậu, trong đầu đầy suy nghĩ đen tối.

Muốn cắn.

Không biết tiểu Dương của anh khi lớn có còn nhạy cảm ở tai nữa không?

Chính vì suy nghĩ này, tiểu Dương mấy năm sau nằm lăn lộn trên giường khóc không ra tiếng..