Đổi tên

Hai giường bệnh hợp lại thành một chiếc giường lớn, Tiểu Câu bọc kín chăn bông thành một cuộn tròn tròn.

Người mỏi mệt quá độ thì đặc biệt dễ dàng ngáy ngủ. Tiếng ngáy như phá núi vang khắp phòng bệnh thật sự không thích hợp với người bệnh nặng.

Nhưng dù bác sĩ có quyền lực đến đâu cũng không thể lay chuyển được Trang Nghiêm, người ta mà không thấy vợ là khô héo quắt queo rũ rượi a.

Mẹ Trang Nghiêm xem như sợ đứa con, chỉ có thể đẩy Tiểu Câu vào phòng tắm tẩy độc. Tiểu Câu ngồi trước cửa bệnh viện suốt một tháng, lúc đi đường cũng có thể ngủ ngon lành, còn phải tìm mấy người tới giúp cậu tắm rửa. Nghe mấy người đó nói, tắm cho cậu chẳng khác gì lột trứng muối, xác bùn dầy kinh lên được! Vất vả lắm mới tắm rửa sạch sẽ, Tiểu Câu ôm tay Trang Nghiêm ngủ ngon lành. Trang Nghiêm hôn mê suốt một thời gian dài như vậy ngược lại không hề buồn ngủ.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.

Trang Nghiêm nhìn người tới, vết thương lập tức đau nhói. Lý nhị thiếu gia mặc âu phục trắng cười cười chẳng khác gì Bạch Vô Thường.

“Tỉnh rồi sao? Thật khiến mọi người phải thay ngài lo lắng.” Lý Tư Phàm kéo một cái ghế, bắt chéo hai chân ngồi xuống cạnh giường.

“Phiền cậu cách xa tôi một chút được không? Vi khuẩn tới gần dễ khiến miệng vết thương lở loét.”

Lý thiếu gia lại kéo ghế gần thêm một chút. Mẹ kiếp, sạch sẽ chết tiệt đến chết vẫn còn mạnh miệng.

“Ý gì đây? Ngại ông già kia không dùng được, chuẩn bị tự mình chém vài đao?”

Họ Lý quá không đàn ông, lại dùng chiêu mượn dao giết người.

Lý thiếu gia nở nụ cười: “Còn cảm thấy ủy khuất nữa sao? Thủ đoạn anh dùng so với việc đâm tôi còn độc ác hơn!”

Trang Nghiêm liếc mắt nhìn: “Cho dù không có ân oán giữa chúng ta, tôi cũng không thể bỏ qua cho cậu. Tôi đã cảm thấy bản thân đủ xấu xa, nhưng những việc cậu làm thực mẹ nó khốn kiếp, nếu sớm biết như vậy thì lúc trước tôi đã không bán bệnh viện cho cậu!”

Ánh mắt Lý Tư Phàm lướt qua Trang Nghiêm dừng lại trên mặt Tiểu Câu.

“Chúng ta còn so đo sao? Ai trên tay không dính máu, không cần anh đeo cánh trắng giả làm thiên sứ. Muốn cắn ngược lại tôi? Anh còn chưa đủ đạo hạnh!”

Nói xong, Lý thiếu gia ghé sát tai Trang Nghiêm: “Chuyện bệnh viện anh cũng giở không ít thủ đoạn, tôi cũng không muốn tính toán, tôi cũng không đành lòng nhìn chú Trang người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nhưng nếu anh còn tiếp tục dây dưa, tôi không dám đảm bảo an toàn của người bên cạnh anh đâu.”

“Rầm” Cánh tay Trang Nghiêm vừa dùng sức, cái giá treo ống truyền dịch liền bị kéo ngã xuống đất, kim tiêm văng ra mang theo tia máu.

“Mày dám?” Trang Nghiêm muốn xuống giường đánh thằng khốn này.

Lúc này hộ sĩ ở bên ngoài đi vào kiểm tra phòng thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy thì không khỏi kêu lên.

Lý Tư Phàm cười cười xoay người rời đi.

Trang Nghiêm tùy ý hộ sĩ xử lý miệng vết thương, thần sắc phức tạp nhìn theo bóng lưng Lý Tư Phàm.

Thực nhìn không ra, tên này cũng là người dám vì tình mà không ngại xuống địa ngục.

Bất quá, Trang Nghiêm thực đồng tình với người bị tên này để ý ……

Người ta thường nói người đã từng đi qua quỷ môn quan đều có thể nhìn thấu mọi chuyện trên đời.

Trang Nghiêm nhìn rất rõ! Mình mẹ nó nhất định không thể chết trước Tiểu Câu. Anh đây còn chưa có chết mà nhóc thối đã giống tượng đất thế này, lỡ mà anh chết thật thì không phải là Mạnh Khương Nữ khóc trường thành sao?!![1]

Kỳ thật con người mới là thứ phá hoại nhất, đến thời điểm, thiên tai nhân họa nói không có thì sẽ không có.

Hắn vì Tiểu Câu quyết định dừng tay chừa đường lui.

Khi miệng vết thương đã khép lại, Trang Nghiêm vội vàng xuất viện gặp luật sư.

Việc đầu tiên là vội vàng ly hôn. Lúc đầu Nhâm tiểu thư vẫn không đồng ý, nhưng chứng kiến chồng bị đâm chẳng khác gì đồng hồ cát, đến khi tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đảo qua một vòng những người chung quanh, câu đầu tiên lại là: “Tiểu Câu đâu?”

Nhìn thấy người chồng đứng còn không vững gượng dậy đi tìm người đàn ông kia, Gia Tuệ biết mình thực sự đã hết hy vọng. Mà mẹ Trang Nghiêm trong lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ cần con mình có thể sống yên ổn, thích yêu ai thì yêu a!

Vào ngày ly hôn, Trang Nghiêm kéo Tiểu Câu vào khách sạn mở tiệc chúc mừng hắn khôi phục cuộc sống độc thân.

Cảnh đêm mờ ảo, trên tầng thượng khách sạn chỉ đơn độc một chiếc bàn trải khăn trắng, giá nến xa hoa, còn có một nhạc công kéo đàn violon.

Tiểu Câu ngồi trên ghế, toàn thân không được tự nhiên. Hai ông chú đã có tuổi buổi tối lại leo lên nóc nhà chơi trò tình cảm lãng mạn, nhìn thế nào cũng không thích hợp.

“Chúng ta về nhà được không? Làm một đĩa lạc, tai heo, lại uống chút rượu xái, rất thú vị. Tại sao phải ở trên nóc nhà hứng gió chứ?”

“Hôm nay rốt cục anh đây cũng khôi phục thân phận độc thân, gian tình của hai ta cuối cùng cũng có thể bố cáo thiên hạ, phải chúc mừng long trọng mới được. Anh cũng không ngại dọa người, em còn kêu ca cái gì!”

Nói xong, Trang Nghiêm hướng về phía nhạc công ồn ào: “Có nhìn thấy không, người mắt híp này chính là vợ tôi đó!”

Nhạc công vừa nhìn chỉ thấy mất mặt, cũng không đáp lại hắn, chóp mũi hướng về cây đàn, ra sức kéo.

Tiểu Câu ngậm miệng lại, kinh nghiệm nói cho cậu biết, đến lúc Trang Nghiêm nổi hứng điên khùng, ai cũng không ngăn được.

Chờ ăn cơm xong rồi, Trang Nghiêm mới lấy ra một chiếc hộp thắt lụa hồng đưa cho Tiểu Câu.

Được! Muốn diễn đủ vở kịch buồn nôn này a.

Tiểu Câu nghĩ thầm ngàn vạn lần chính là nhẫn a! Chua chịu hổng nổi luôn.

Nhưng đến lúc mở hộp ra xem – bên trong lại chỉ có một tờ giấy.

Xem chữ viết trên giấy, sắc mặt Tiểu Câu lại thay đổi. Kỳ thật trên giấy cũng không viết gì nhiều, chính là một phần di chúc cùng số tiền bảo hiểm khổng lồ.

Người được lợi lớn nhất chính là cậu, Tiểu Câu. Còn người viết di chúc chính là — Ngô Nghiêm?

Người này là ai?!?

“Dù sao ba anh cũng không muốn anh, nên anh đổi luôn thành con thừa tự của Ngô gia, như vậy tương lai sẽ không xảy ra việc tranh chấp tài sản thừa kế!”

“…… Mẹ anh có bị anh làm tức chết không vậy?”

“Không có việc gì! Mẹ anh có sóng gió nào mà chưa từng trải qua.”

“Vậy sau này…… anh chính là anh của em?”

“Ừ thì là vậy đó! Vốn anh muốn để em nhận anh làm con thừa tự, nhưng tuổi lại không đủ!” Nói xong còn bày ra bộ dáng rất chi là tiếc hận.

Tiểu Câu “A” một tiếng. Sau đó lau miệng: “Không còn sớm, trở về thôi!”

Trang Nghiêm kéo tay Tiểu Câu nói: “Anh đã đặt sẵn một phòng tổng thống dưới lầu, lát nữa chúng ta lăn vài vòng trên giường lớn, tiệc chúc mừng mới coi như đầy đủ a!”

Tiểu Câu bỏ qua “Ngô Nghiêm”, cũng không quay đầu lại đi trước.

“Không được! Anh đã thành con thừa tự nhà em, như vậy là loạn luân đó!”

Con lớn Ngô gia rốt cục nghe ra điểm bất thường, dùng sức giữ chặt thân thể Tiểu Câu. Trên mặt Tiểu Câu toàn là nước mắt.

“Trang Nghiêm! Tôi thao con mẹ nhà anh! Bộ anh không có mắt hả, còn học vĩ nhân sớm làm di chúc! Một tháng qua tôi sống khổ sở như vậy là vì cái gì? Mỗi thời mỗi khắc, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, nếu anh chết thì phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Di chúc để làm gì? Nói cho anh biết, anh chết càng sớm càng tốt! Anh mà chết, tôi sẽ lấy tiền của anh mua một con thuyền dạo chơi một vòng quanh Thái Bình Dương!”

Trang Nghiêm bị chửi thì trợn tròn mắt: “Anh đây không phải là…… đây không phải là, vạn nhất có cái gì sơ xuất, sợ người khác ức hiếp em sao?”

Tiểu Câu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn cái gì? Chẳng lẽ anh còn không biết sao?”

Nói xong liền xoay người đi vào thang máy.

Khi về nhà, ngay cả xe cũng không gọi, hai người một trước một sau đi trên đường.

Ngọn đèn hắt bóng hai người xuống nền đường, trong bụi cỏ ven đường, tiếng dế mèn kêu râm ran, lại nói, nửa đêm đi đường như vậy so với ở trên sân thượng hóng gió còn có ý vị hơn nhiều!

Trang Nghiêm nhìn chằm chằm vào xoáy tóc người đi trước, đầy một bụng ủy khuất: Thấy không? Có tới 1,3 tỷ người, hắn chọn ai không chọn, lại đi chọn con lừa bướng bỉnh này! Ánh mắt kiểu gì không biết!

Đang bước tới trước, Trang Nghiêm đột nhiên kêu “Ai u”, miệng vết thương tuy đã khép lại nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đau nhức. Bình thường hắn chỉ cắn môi gắng nhịn, nhưng hôm nay không biết tại sao lại kêu to như vậy.

Tiểu Câu ngừng lại, khẽ cắn môi, vẫy tay gọi một chiếc taxi. Chờ cậu ngồi vào ghế sau, thấy Trang Nghiêm bất động, lập tức trừng mắt: “Còn đứng đó nhìn cái gì nữa! Không mau vào!”

Trang Nghiêm vui vẻ, vội vàng chui vào xe, ôm lấy Tiểu Câu bên cạnh cọ cọ.

Về đến nhà, Trang Nghiêm ôm Tiểu Câu lên giường. Quần nhanh chóng được cởi ra.

Tiểu Câu giơ chân đạp hắn, hắn liền hừ mũi: “Vợ à, cũng gần 2 tháng rồi, em mà không để anh làm là sẽ nghẹn thành tai nạn chết người đó!

Chuyện phòng the lớn hơn cả trời, Đại Ngô đè Nhị Ngô bắt đầu một hồi vận động ma xát.

Nửa người dưới bị lửa nóng phun ra nuốt vào, Tiểu Câu nặng nề thở gấp nắm lấy tóc Trang Nghiêm.

Trang Nghiêm lau nước miếng, nhắm thẳng động nhỏ của Tiểu Câu động một cái tiến vào.

“Đệt! Anh làm nhẹ thôi!”

“Anh nhịn không được, em thả lỏng đi! Chặt như vậy khiến anh muốn bắn, anh còn muốn đổi vài tư thế nữa a!”

“……”

Tiểu Câu thầm mắng một tiếng đồ lưu manh, nhưng toàn thân đều bị người đè phía trên đốt lửa. Hai người dính sát vào nhau, mồ hôi nóng ẩm giao hòa, trao cho nhau thứ tình cảm mãnh liệt sôi trào …

Cao trào qua đi, Trang Nghiêm ôm Tiểu Câu nói: “Em muốn cái gì, dĩ nhiên là anh biết! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em…… Đúng rồi, tháng sau là chị em có thể ra tù.”

Tiểu Câu vội ngẩng đầu nhìn Trang Nghiêm: “Thật sao?”

“Anh nợ hai chị em em quá nhiều! Anh nhất định sẽ nhớ kỹ mình là con trâu vàng của em, sẽ quý trọng tính mạng, để em canh anh cả đời chính là nhiệm vụ của anh! Em hãy xem tờ di chúc đó là lời thề của anh! Vì em – anh lúc nào cũng sẵn sàng!” Nói xong, đồng chí Đại Ngô còn giơ tay làm tư thế chào trong quân đội!

Tiểu Câu không nhịn được phì cười.

Mẹ Trang Nghiêm thì không cười nổi, bà đeo kính lão nhìn cái tên bị gạch bỏ trong sổ hộ khẩu.

Trong biệt thự đột nhiên vang lên tiếng hét như tiếng sấm.

“Trang Nghiêm, mày đúng là đồ bất hiếu! Tức chết tôi rồi!”