Mặc dù hiện tại đã có tiền, nhưng số tiền này đều phải xài vào những khoản cần thiết.

Tiền luật sư phải chi, tiền quan hệ cần chuẩn bị, tiền thuốc men cho người bệnh nằm bệnh viện cũng phải trả. Tiền của Tiểu Câu, Trang Nghiêm nói chết cũng không cầm. Cuối cùng dứt khoát bán căn hộ, toàn bộ dọn về phòng cũ của Tiểu Câu. Hai người bắt đầu kế hoạch bớt chi tiêu. Bình thường đều dùng mì ăn liền làm bữa chính, đi lại di chuyển cũng đều chen chúc trên xe công cộng.

Trang Nghiêm cảm thấy không đủ mặt mũi, thường thường giận dữ nói : “Đến lúc nào anh mới có thể nở mày nở mặt trước mặt em đây?”

Có cái này làm động lực, cho dù làm chuyện xấu cũng đặc biệt hùng hồn.

Tiểu Câu cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, ba tháng sau, đầu tiên là tài chính công ty được sử dụng trở lại, sau đó án tử cũng được giải quyết. Trang thiếu gia lại bắt đầu đường làm quan rộng mở.

Vì khoảng thời gian trước đều rất đen đủi nên Trang Nghiêm suy nghĩ cách giải xui. Tra hoàng lịch chọn ngày tốt làm lễ mừng công ty hoạt động trở lại.

Ngày cắt băng, trước cửa công ty đặc biệt náo nhiệt. Đám bạn thân gần đây không thấy mặt hôm nay cũng ló mặt ra.

Nguyên một đám đều chạy đến tức giận nói : “Trang Nghiêm, cậu gặp rắc rối sao không đến tìm tôi mà lại tự mình giải quyết như vậy, quá khách khí, thiếu suy nghĩ a!”

Trang Nghiêm thiếu chút nữa bật cười : “Không phải sợ làm phiền các cậu sao?” Mẹ kiếp, lúc đó tìm được bọn mày chắc? Trốn so với BinLaden còn kĩ hơn!

Lúc này, một cỗ xe BMWs màu bạc dừng trước cửa công ty. Lý nhị thiếu gia ưu nhã bước xuống xe.

“Hôm nay công ty ngài mở tiệc khai trương, sao tôi dám không đến chúc mừng!”

Trang Nghiêm cùng gã ‘tay bắt mặt mừng’ : “Thật vinh hạnh!”

“Hôm nay tôi có chuẩn bị một phần đại lễ cho ngài!”

“Làm ngài tốn kém rồi!” Đáng tiếc ánh mắt hai người không có một tia thiện cảm, cả hai đều dùng sức ‘bóp’ tay nhau.

Tiểu Câu đi ra, thấy Lý nhị thiếu gia ở đó nên không đi qua. Không biết tại sao, mỗi lần trông thấy người này, trong lòng cậu đều đặc biệt không thoải mái, cảm giác lạnh run chạy dọc sống lưng.

Hàn huyên xong, Trang Nghiêm xoay người đón tiếp những người khác. Sau đó bắt đầu nghi thức cắt băng. Trang Nghiêm mỉm cười đối diện ống kính, còn tranh thủ thời gian quay đầu liếc Tiểu Câu, dùng miệng làm khẩu hình nói : “Lão bà, thấy anh đẹp trai không!”

Tiểu Câu nở nụ cười.

Giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu rọi mọi vật. Phía trước Trang Nghiêm đột nhiên xuất hiện ánh sáng phản quang làm hắn chói mắt. Trang Nghiêm trông thấy cặp mắt híp lại vì cười của Tiểu Câu từ từ giãn ra, sau đó cậu liều mạng chạy về phía hắn.

Hắn tự động quay đầu lại, trông thấy một lưỡi dao sắc bén mang theo gió đã đến trước mắt.

“Đồ gian thương! Mau đền mạng cho con tao!”

Hắn không tránh, xoay người đẩy Tiểu Câu đang bổ nhào về phía mình.

Khi mũi dao đầu tiên đâm vào cơ thể, hắn nhìn thấy Tiểu Câu bị đẩy ngã trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, cách đó không xa là bản mặt tươi cười âm độc của Lý Tư Phàm. Trên người giống như bị người ta đóng cọc, một nhát, hai nhát, ba nhát …

Cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể. Khi đầu Trang Nghiêm chạm xuống đất, chỉ có một ý nghĩ duy nhất : Lần này ông mày không để lão bà đỡ hộ … ha ha …

***

Vỏ táo gọt càng ngày càng dài, hiện tại Tiểu Câu có thể gọt hết một quả táo trong một phút. Dưới chân cậu có một túi táo to đã gọt hết vỏ.

Có một cụ ông ngồi ở quầy nước ven đường cảm thán : “Cậu ta chắc không được bình thường, suốt cả tháng nay đều ngồi trước cổng bệnh viện gọt táo, còn trẻ như vậy mà đã bị điên rồi … Haizz, đáng tiếc.”

Tiểu Câu không nghe thấy, cậu vẫn đang chuyên tâm gọt vỏ táo. Vỏ táo tuyệt đối không thể bị đứt, nếu bị đứt có nghĩa là …

Từ lúc Trang Nghiêm bị đâm đã một tháng, khi Trang Nghiêm toàn thân máu me đầm đìa ngã xuống đất, cậu đã làm cái gì? Dù nghĩ thế nào cũng không nhớ ra. Chỉ biết lúc cậu tỉnh táo lại, người đã được đưa vào bệnh viện, trong lòng là Trang Nghiêm vẫn đang chảy máu. Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng bác sĩ ra lệnh đưa người bị thương vào phòng cấp cứu, tiếng người cùng đi tới bệnh viện nói chuyện về hung thủ – chính là cha của người đi khiếu nại bị đánh chết.

Khi người nhà Trang Nghiêm chạy đến thì việc đầu tiên chính là đuổi Tiểu Câu ra ngoài.

Tiểu Câu ra sức gào thét : “Tôi cầu xin các người, để cho tôi ở cùng anh ấy, tôi đã hứa với anh ấy sẽ không rời đi! Không đi! Dù thế nào cũng không đi!”

Cho dù kêu động lòng người đến mức nào, cậu vẫn bị ném ra ngoài phòng bệnh.

Cậu dập đầu trước cửa phòng bệnh, máu nhuộm hồng gạch men. Bảo vệ của bệnh viện liền đuổi cậu ra khỏi bệnh viện.

Tiểu Câu biết bọn họ chắc chắn sẽ không để mình gặp Trang Nghiêm.

Cậu liền mua một đống táo đỏ Fuji mà Trang Nghiêm thích ăn, ngồi trông coi trước cửa bệnh viện.

Mỗi lần người nhà Trang Nghiêm ra vào bệnh viện cũng không quên nhổ nước bọt vào người Tiểu Câu. Nhưng Tiểu Câu vẫn rất vui vẻ, chỉ cần bọn họ còn ra vào bệnh viện tức là Trang Nghiêm vẫn còn sống.

Nghe hộ sĩ trong bệnh viện mềm lòng nói cho cậu biết : “Trang Nghiêm vẫn còn đang hôn mê, chưa thoát khỏi thời kì nguy hiểm, tính mạng như chỉ mành treo chuông.”

Lỗ nhỏ trên tay dần dần tăng, bỏ đầu ngón tay chảy máu vào miệng mút mút, sau đó lại tiếp tục gọt.

Từ lúc Trang Nghiêm vào bệnh viện, Tiểu Câu chưa từng rời đi, đói bụng thì gặm táo, mệt thì dựa vào góc tường ngủ. Không khác gì ăn mày.

Tiểu Câu thật sự rất hận bản thân, vì sao lúc đó lại không chạy nhanh một chút? Cậu tình nguyện người hiện tại nằm trên giường bệnh là mình a!

Trang Nghiêm! Thao mẹ anh! Bắt tôi phải chịu tội như thế này, lại không có cách nào xử lí anh.

Trong tay vừa dùng sức, vỏ táo đã bị đứt. Hai mắt ngây ngốc của Tiểu Câu trợn to!

Ngô Tiểu Câu, tay mày bị sao vậy? Ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng làm không xong!

Cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong lòng, giơ tay cầm dao lên, Tiểu Câu hung hăng đánh vào tay mình!

Một bàn tay ngăn lại hành động tự ngược của Tiểu Câu.

“Vợ của anh…… mà em cũng dám đánh? Lá gan…… không nhỏ a!” Thanh âm suy yếu nhưng đậm chất du côn vang bên tai.

Tiểu Câu cảm giác đầu mình có chút choáng váng.

Cậu ngẩng đầu, nghẹn ngào nói : “Anh chờ đấy! Không chết thì phải theo em cả đời!”