Giác Giác yêu thích tắm nắng, lúc biến thành người rồi cũng không quên được hoạt động này.

Cậu ngày ngày phơi nắng trên lầu ba, lúc rảnh rỗi, Vệ Lãng cũng sẽ chờ một bên.

Ánh nắng mùa xuân chiếu vào hai người, làm cả người ấm áp, Vệ Lãng cs chút buồn ngủ buông mi mắt xuống.

Tuy vậy, anh vẫn không quên nhiệm vụ của mình, chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần ngồi chờ.

Quả nhiên, qua một lúc, Giác Giác vươn ngón tay đâm đâm anh, mềm nhũn hô:” Vệ Lãng, nên lật mặt rồi.”.

Dây là từ mới Giác Giác vừa học được vào thời điểm quan sát Vệ Lãng chiên cá, không nghĩ tới cậu còn linh hoạt mà đem nó vận dụng trong trường hợp này.

Vệ Lãng thở dài, nhận mệnh đứng dậy đi tới, cẩn cẩn thận thận mà đem bảo bối “lật mặt”.

Giác Giác thoải mái hừ một tiếng, trong mũi thở dài nhè nhẹ, như một chú mèo thích thú khi được âu yếm.

Một ngày cứ trôi qua tốt đẹp như vậy.