Trở về cái thời mà Giác Giác còn chưa nắm vững kĩ năng biến thân.

Một đêm, hai người đang thân thân thiết thiết rồi rơi vào cảnh đẹp, Vệ Lãng đem đầu chôn ở cổ Giác Giác, thần sắc bất an hỏi:” Giác Giác, một lúc nữa anh đi vào, em sẽ không biến trở lại phải không?”.

Anh một bên nói, một bên nghi ngờ mà nhìn nửa người dưới của Giác Giác.

Mới đầu Giác Giác còn chưa phản ứng gì, qua vài giây, hai má bắt đầu hồng một đường đến lỗ tai như mọi ngày. Cậu liếc Vệ Lãng một cái tàn nhẫn, đẩy anh ra. Trong chớp mắt Giác Giác liền biến thành cú mèo, vỗ cánh bay lên trên máy điều hoà, chỉ để lòi ra một nhúm đuôi nhỏ bên ngoài run run.

Vệ Lãng một mình nơi đó trần truồng ôm chăn, đáng thương hề hề mà nhìn chằm chằm đuôi nhỏ của Giác Giác, vì cái bệnh nói không lựa lời của mình mà tự chia buồn.