Đúng vậy, ta là Cánh Cụt hàng trăm triệu tỉ năm tuổi!
Nhưng, bây giờ ta đã không còn là Cánh Cụt nữa ...
*Reng reng reng*
Một âm thanh réo rắc liên hồi cứ thế vang lên với âm lượng lớn đến mức chói tai, cứ liên tùng tục không ngừng nghỉ, khiến ta bực mình mở mắt, lồm cồm bò dậy, đập nát cái thứ ồn ào này với thái độ cục súc!
Xong xuôi, ta lại leo lên cái thứ mềm mềm (1), chùm một thứ mềm mềm (2) lên người cho ấm!
Hả?
Nhận thấy có gì đó sai sai, ta liền bật người dậy, mở to mắt hết cỡ nhìn cái thứ lạ hoắc trước mắt
Trời, đây là cái hang nào mà đẹp vậy?
Trước kia Hang phủ Công chúa của ta tuy được trang trí vô cùng lộng lẫy nhưng cũng không cầu kì và đẹp mắt đến mức này! Ta đang ngồi trên một cái gì đó mềm mềm giống như tuyết, mỗi tội màu hồng, phủ lên người cũng là một thứ mềm mềm khác giống như thảm cỏ hình vuông, xung quanh là 4 bức tường cùng màu hồng nốt, trên đó còn khắc mấy cái hình gì đó kì kì lạ lạ
Và đặc biệt hơn, là ta đã thấy đồng loại của mình rồi!
Trên một cái gì đó giống như một khối đá nhưng chỉ khác là được làm bằng gỗ, các con vật đều ngồi hết ở trên đó, nào là gấu, thỏ, sóc, rùa, ... các sinh vật ở trên cạn cũng như gấu trắng và các con vật đồng hương với ta đều ở đây đủ cả! Nhưng ta không để mắt tới bọn chúng nhiều lắm, chỉ tập trung đi hỏi một bạn cánh cụt ngồi một góc thôi :
- Cậu gì ơi!
Ta hơi khựng lại, lấy tay bịt mỏ (miệng) lại. Trời ơi! Cái thứ tiếng mà ta phát ra là gì thế này?
- Phì phì!
Mặc dù vẫn nhớ được ngôn ngữ của loài cánh cụt, nhưng ta lại không thể phát âm chuẩn, chỉ có thể thốt ra những tiếng "phì" đến ta nghe còn không hiểu!
- Bạn cánh cụt gì ơi! Bạn ơi!
Bạn cánh cụt không hề nhúc nhích!
Lẽ nào trận bão tuyết nên bạn ấy bị đóng băng?
Nhưng theo ta thấy thì trời ấm lên rất nhiều rồi mà ...
Trời ấm lên rồi ...
Bão tuyết tan rồi ...
Ông ... ông nội!
- Ông nội ơi!!!!
Ta hét toáng lên, gọi ông nội bằng hết sức có thể!
Mặc dù đây là thứ tiếng vô cùng lạ, nhưng ta lại có vẻ hiểu nghĩa của nó, đồng thời chỉ có thể nói vậy thôi, chẳng biết ông nội có nghe thấy để nhận ra giọng ta không nữa!
- Ông nội ơi! Ông nội ơi! Ông nội ...
Không có tiếng đáp lại ...
Chẳng nhẽ ông nội đã mất thật rồi sao?
Trong cơn bão tuyết, ta đã chính mắt chứng kiến cảnh ông nội bị ngọn gió xé toạc ra làm hai ...
Thân xác của ông nội rơi xuống nền tuyết trắng, máu chảy lênh láng rồi đóng băng cùng với thân xác không còn nguyên vẹn ...
Ông nội ơi, ông đừng bỏ con ở lại ...
Cọn sẽ không hỏi ông những câu hỏi linh tinh nữa, con sẽ không cáu gắt với ông nữa, con nhớ ông, ông nội!
Nội ơi!!!
Ta ngồi bệt xuống đất, những giọt nước từ mắt ta cứ thế tuôn trào ...
Đây ... là nước mắt sao?
Ồ, hóa ra ở đây, động vật khi đau khổ sẽ rơi nước mắt!
Tiếng khóc thút thít của ta không ngừng vang lên kèm theo tiếng gọi ông nội không dứt
Ta thực sự đã bị bỏ lại nơi này!
Nghĩ đến chuyện đó, ta thực sự chỉ muốn chết quách đi!
Ta khóc đến độ ù cả tai, nước đã phủ mờ đôi mắt, máu trong người dường như đông cứng, không còn lưu thông, bây giờ cơ thể ta dường như trở nên nhẹ bẫng, không cảm giác được gì nữa ...
*Xoẹt*
Tựa như đã có ai đó vào trong cái hang này ...
Có phải là ...
- Ông nội? Ông nội ơi!
Ta đứng dậy, chạy tới ôm chầm lấy người trước mặt!
Nhưng ... trớ trêu thay, đây không phải là ông nội!
Ông nội đã chết rồi kia mà!
Ta ... đang được ôm trong lồng ngực của một người còn sống ...
Mùi hương nam tính nhè nhẹ tựa như một loài cây nào đó chỉ có ở Bắc Cực
Với trái tim còn đang đập thình thịch!
*Thình thịch, thình thịch*
Tiếng đập của trái tim càng lúc càng rộn ràng, mạnh mẽ hơn. Cơ thể ta đang ôm bỗng dưng trở nên nóng rực, hormone nam giới cũng không ngừng tiết ra
Nó làm ta nóng, khó thở quá!
Chim cánh cụt ... làm sao mà chịu được sức nóng như này!
Nhưng ... nó làm ta ... dễ chịu quá!
Thật buồn ngủ
Vòng tay đang ôm ta vô cùng an toàn
Cái ôm này không hề giống của ông nội, nhưng nó làm ta cảm thấy như đây chính là thần hộ mệnh mà ông nội đã ban xuống để bảo vệ ta!
Rất ấm áp, rất an tâm!
Bu ...ồ ...n ngủ .... qu ...á!
- Khòzzz...
Ta đã ngủ thiếp đi trong lòng hắn lúc nào không hay!