Nữ nhi hồng còn gọi là rượu Thiệu Hưng, lúc sinh ra đời một nữ nhi, thường được gia đình mang rượu chôn cất, đợi khi nào lấy chồng mới có thể đào lên mang ra uống, A Nhuệ mang trong lòng hồi hộp, nhanh tay nhanh chân đậy nắp hũ rượu, trầm giọng nói:"Rượu này không nên động vào."

"Nó đã không cần dùng, cùng là chôn dưới đất, không bằng hiện tại đem nó uống cạn đi."

Thượng Quan Hi muốn ngăn cản hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích

"Đường chủ. Không thể." A Nhuệ vững vàng ngăn Thượng Quan Hi không cho mở nắp rượu:"Ta tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đường chủ lại khổ sở như vậy cũng không nên mang rượu này ra uống được."

"Ta không có khổ sở gì." Thượng Quan Hi cười nhạt nói:"Ta chỉ là...cảm thấy trong lòng trống trải, những năm này ta một mực chờ đợi hắn, có phải ta làm không tốt hay không nhưng khi hắn trở lại, hắn đối với ta vẫn..."

"Đường chủ chính là đối với hắn quá tốt rồi." A Nhuệ tức giận nói:"Hắn cho rằng tốt với hắn là đương nhiên, hắn là chưa từng suy nghĩ về Đường chủ, người như vậy căn bản không xứng đáng là người đứng đầu Bang chủ, căn bản là không xứng với Đường chủ."

"Im ngay." Thượng Quan Hi phẫn nộ:"Ta không cho phép ngươi ở sau lưng người khác nói xấu."

A Nhuệ chợt dừng lời nói, hai tròng mắt lộ ra vẻ đau thương, một lát mới trầm giọng nói:"Đường chủ đừng khổ sở như vậy, tương lai sẽ được gả chồng như ý, so với Thiếu bang chủ gấp trăm ngàn lần...Rượu này tuyệt đối ta không cho Đường chủ dùng."

Đang nói chuyện, hắn mang vò rượu vào trong khoang thuyền, trong góc khoang thuyền vừa thấy mấy khăn vải dầu, bình thường khi có mưa lớn lấy nó để che hàng hóa. Hắn lấy một mảnh vải dầu, che kín hũ rượu lại, dùng dây thừng quấn chặt lại.

"Ngươi là muốn..."

Thượng Quan Hi lời còn chưa dứt, liền thấy hắn mang hai vò rượu thả vào trong nước, rất nhanh vò rượu chìm xuống đáy.

"Ngươi!" Thượng Quan Hi tức giận nói không ra lời nào, giơ tay cho hắn một bạt tai.

A Nhuệ bị đau cũng không lên tiếng, ánh mắt thành khẩn:"Đợi đến khi Đường chủ lấy được chồng như ý, lúc thành hôn, ta liền lặn xuống dưới đáy mò lên cho Đường chủ."

Thượng Quan Hi tức giận nói:"Nếu như chung thân không lấy chồng thì sao?"

"Sẽ không, Đường chủ tốt như vậy, nhất định có người tử tế chăm sóc cho Đường chủ, nhất định sẽ có."

Mặc dù ánh trăng đã nhòe đi, vẫn có thể thấy được một bên mặt của hắn sưng đỏ, Thượng Quan Hi lại không nói gì, chậm rãi ngồi xuống, vùi đầu ôm gối.

Mặt nước nhẹ nhàng đánh vào mép thuyền, nàng nức nở chen lẫn tiếng nước chảy, A Nhuệ yên lặng ngồi nghe.

**********

Kim Hạ thở dài chuẩn bị cắn miếng bánh ngon lành của Dương Nhạc, một cánh tay ngang nhiên lấy cái bánh trên tay nàng. Kim Hạ chỉ trố mắt.

Lục Dịch đang tỉ mỉ quan sát miếng bánh, nhíu mày:"Nhìn nó tất cả đều làm bằng củ cải, ăn được sao?"

"Đương nhiên, rất ngon, ngài nếm thử đi." Kim Hạ nhiệt tình thúc giục

Hắn thử cắn một cái, cẩn thận nhai, lại nhíu mày:"Mùi vị có chút lạ."

Kim Hạ ngẩn người lại suy nghĩ:"Có thể là có mùi vị rêu ở sông nước, ngài ăn không quen." Kim Hạ đưa dĩa bánh cho Lục Dịch ngửi thử

Vừa nghe thấy, Lục Dịch liền nhíu mày:"Chính là cái này."

"Ngài nhìn xem, có lẽ ngài không biết việc này, nhưng loại bánh này dùng rêu xanh trang trí lên bánh, có thể đây là thói quen của người phương Nam, vì lẽ đó ngài có lẽ nhất thời ăn không quen."

"Thói quen của người phương Nam."

"Đúng vậy, thủ lĩnh khi còn bé ở Phúc Kiến được nhiều năm, vì lẽ đó Đại Dương nấu ăn cũng theo khẩu vị của người Nam, bọn họ cũng không coi trọng việc này mà gọi là bánh xuân thay vì gọi là bánh trơn dầu." Kim Hạ nói:"Nếu ai có thói quen này từ nhỏ, có thể rất tốt cho sức khỏe."

Lục Dịch rũ mắt âm thầm suy nghĩ:"Trước khi đến Giang Nam, hắn đã xem qua hồ sơ của Dương Trình Vạn, nhớ rõ hắn là người tỉnh Giang Tây, sao còn trẻ lại từng nhiều năm sống ở Phúc Kiến."

"Ngài nếm thử nữa xem." Kim Hạ nhanh tay gói lại vài cái bánh, chính mình cũng đang cắn một miếng

Thấy Kim Hạ ăn ngon lành, Lục Dịch lại cắn một miếng sau đó lại nhăn mày:"Vị củ cải quá nhiều, ta ăn không quen."

"Ngài cũng quá kén chọn rồi." Kim Hạ bất mãn liếc nhìn hắn:"Ngài như vậy khi còn bé khẳng định là rất được cưng chiều."

Lục Dịch nhíu mày, buồn cười nói:"Chẳng lẽ, ngươi khi còn bé không kén chọn sao."

"Đương nhiên rồi. Ta không kén chọn, thứ gì cũng ăn, trưởng bối đều nói ta dễ nuôi." Kim Hạ đắc ý nói:"Mẹ ta kể, mẹ ta đi trên đường thì thấy một đám hài tử ăn xin đang lúc ăn cơm, ta ăn được nhiều nhất, mẹ ta liền thích ta ngay lúc đó."

"Ở trên đường? Ngươi là được mang về nuôi sao?" Lục Dịch có chút ngạc nhiên

Kim Hạ gật gù lại cắn một miếng bánh lớn.

"Ngươi lúc đem về nuôi là được mấy tuổi?"

"Ta cũng không biết, mẹ ta kể hồi đó ta khoảng năm, sáu tuổi."

"Năm, sáu tuổi,ngươi nên nhớ một chút chuyện gì đó chứ." Lục Dịch cau mày:"Ngươi bị tên lừa đảo nào đó bán đi sao? Rốt cuộc là nhà ngươi ở nơi nào?"

"Chờ chút..." Kim Hạ cắt ngang lời, dùng tay vén một bên tóc, bên trán có một vết tích nhợt nhạt:"Ngài nhìn thấy không, trên đầu ta có một vết thương, khi còn bé ta cũng mơ hồ không nhớ gì cả."

Ánh mắt chăm chú nhìn vào trán Kim Hạ, Lục Dịch nhất thời lặng im, một hồi lâu sau mới hỏi:"Ngươi còn nhớ những chuyện gì?"

"Ta chỉ nhớ ta có ở trong một khu phố náo nhiệt, còn có rất nhiều đèn lồng, như là lễ hội...Có một đôi sư tử bằng đá..." Kim Hạ lao lực nghĩ:"Những thứ khác đều không nhớ rõ..."

Lục Dịch lẳng lặng nhìn nàng.

"Ngài không phải là muốn giúp ta tìm người nhà?" Kim Hạ bỗng nhiên ý thức được điểm này, mừng rỡ:"Ta làm việc ở Lục Phiến Môn cũng vì chuyện này, ta nghĩ công việc này có thể đi điều tra nhiều nơi, ở nơi nào đó, ta sẽ gặp người cảm thấy quen mắt, trông thân thiết, là ca ta, là mẹ ta, là cha ta, là dượng ta...."

"Dượng?"

"Không quan tâm là ai, chỉ cần có bề ngoài giống ta, tất cả đều không thể bỏ sót." Kim Hạ tận tình mà nhìn hắn:"Đại nhân, ta biết năng lực của Cẩm y vệ, tình báo của ngài rất nhiều ngay cả Cao Ly(Triều TIên), Lưu Cầu(Đài Loan) đều có, nếu ngài có thể trượng nghĩa giúp đỡ, ta chắc là có thể tìm người nhà...Có điều, ta cảm thấy người nhà là người Cao Ly không lớn, ngài cảm thấy thế nào?"

"Ngươi thật sự muốn tìm người nhà?" Hắn cẩn thận hỏi

Kim Hạ gật đầu liên tục, đặc biệt chân thành mà nhìn hắn:"Ngài giúp ta được không? Lần tới ta sẽ mời ngài ăn cơm."

"Lần này là một bàn ăn đầy củ cải sao? Ta còn phải ăn lần nữa sao?" Lục Dịch hừ lạnh:"Nếu ta đoán không lầm, những thức ăn này đều do nhà bếp quan dịch, không phải dùng bạc của mình."

Kim Hạ ngượng ngùng:"Cái này....mời khách ăn cơm, cũng không tốn bạc nhiều, chỉ cần tâm ý. Điều này đại nhân ngài chắc chắn hiểu."

"Nguyên liệu nấu ăn là từ nhà bếp, món ăn là do Dương Nhạc làm, rượu là của ta, ta ngược lại muốn thấy tâm ý của ngươi ở chỗ nào?"

Kim Hạ trừng mắt, phản bác:"Món ăn đều là do ta rửa sạch, hơn nữa canh này cũng là do ta nấu, Đại Dương chỉ đến phụ một tay. Vốn là ta cũng có thể tự mình nấu ăn, nhưng Đại Dương có tay nghề tốt hơn ta, còn nữa bánh này là do ta phụ hắn làm, này cũng đều là tâm ý. Ta đi làm thêm cho ngài."

Kim Hạ vừa nói vừa làm, Lục DỊch ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn nàng thuần phục làm bánh, chỉ đành phải nói:"Cái này, là còn thiếu củ cải."

"Yên tâm, ta biết, cho ngài nhiều đậu phụ và trứng.."

Làm được một cái bánh vừa to vừa đầy đủ, Kim Hạ vui vẻ đưa đĩa trước mặt Lục Dịch.

"Ngài chịu giúp ta ân tình lớn như vậy, ta lại mời ngài một chén rượu." Kim Hạ cầm chén rượu định rót rượu, không ngờ lại bị Lục Dịch nhanh tay ngăn lại.

"Ngươi là cô nương, không cho uống rượu." Hắn trầm giọng nói

"Ngài là sợ ta mượn rượu làm càn sao? Yên tâm, ta sẽ không uống nhiều."

Lục Dịch lạnh nhạt liếc mắt Kim Hạ:"Ta còn biết đêm tuần trước ngươi ở quán rượu, ngươi vì uống rượu lỡ mất công sự."

Kim Hạ nghẹn lời:"Chuyện đó, là chuyện bất đắc dĩ."

"Đêm đó là Tạ Tiêu mời ta đi uống rượu."

Hắn nhìn nàng nói:"Sau này ở bên ngoài cũng không uống rượu,không được lỡ công sự."

"Được, ta nhất định nghe ngài." Kim Hạ gật gù muốn làm hắn yên lòng:"Vậy ta lấy trà thay rượu, mời ngài một chén."

Kim Hạ căn bản không để ý hắn có uống hay không, chỉ biết uống sạch chén tỏ lòng biết ơn.

"Đại nhân, ngài có mệt không, có cần ta xoa bóp chân cho ngài?" Kim Hạ ân cần không biết như thế nào mới tốt.

"Không cần!"

"Đại nhân để ta xoa thái dương cho ngài, để đầu óc thư giãn."

"Không cần!"

"Đại nhân ta giúp ngài lấy nước nóng ngâm chân?"

"Không cần!"