Kim Hạ nghe tiếng nói, vui mừng quay đầu nói:"Lục đại nhân, ngài đã trở về. Ta chuẩn bị mời ngài ăn cơm đây, mời ngài ngồi xuống."

Lục Dịch liếc mắt trong tay nàng vẫn còn đang cầm củ cải:"Ăn cái này sao?"

"Sao có thể ta đã chuẩn bị cho ngài một bàn tiệc thức ăn chay. Ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm ta là vì tiết kiệm tiền, ta có xem qua sách ngày tháng, hôm nay là ngày chay tịnh, ăn chay sẽ tích góp mười vạn công đức." Kim Hạ nói xong liền hối hận, cảm thấy lời này nói ra giống như giấu đầu lòi đuôi.

"Sao, ngươi cảm thấy ta thường ngày làm chuyện xấu hay sao?" Lục Dịch nhíu mày, ngữ khí bất thiện:"Vì lẽ đó nên mới cần tích công đức?"

Kim Hạ cười gượng:"Đại nhân ngài nghĩ nhiều quá rồi, ty chức chỉ là...Thường ngày được ngài quan tâm, mời ngài bữa cơm đáp lễ không cần phân chia chuyện gì sao?"

Lục Dịch nhìn chằm chằm Kim Hạ, lại liếc mắt nhìn Dương Nhạc trong bếp, không nói gì, đi vào trong.

Kim Hạ khó hiểu đi phía sau, trong lòng nghĩ:"Xem ra hôm nay hắn tâm trạng không tốt, cũng không biết có ai chọc giận hắn không?"

Dương Nhạc tay chân lanh lẹ đem váng sữa đậu nành vào trong nồi canh súp, sau đó không lâu múc ra bát, hướng Kim Hạ nói:"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đại nhân đã về, còn không mau mang món ăn ra."

Vội vàng lấy ra mâm bạc, đem thức ăn bày ra rồi cẩn thận mang tới phòng, nhìn thấy Lục Dịch đang nhăn lông mày đưa tay châm trà.

"Đại nhân, hôm nay ngài không hài lòng chuyện gì sao?" Kim Hạ bày chén súp ra bàn, tỏ vẻ thăm dò hỏi

Lục Dịch nghiêng đầu nhìn Kim Hạ, cũng không nói gì

"Là có người làm chuyện gì sai làm ngài không vừa ý sao?" Kim Hạ chân thành nói:"Nhất định là bọn họ không đúng. Ngài uống chút nước bớt giận."

Hắn lạnh nhạt nhìn nàng một lát, mở miệng nói:"Vậy cũng không phải, ngày gần đây ngươi đã khỏe, lại còn có song hỷ nữa, ta là nên chúc mừng ngươi."

"Đại nhân, ngài cũng đừng cười chuyện của ta." Kim Hạ lo lắng việc này, buồn phiền nói:"Tạ Tiêu không biết hắn nghĩ cái gì? Ta làm sao có thể gả cho hắn được, đây không phải thêm phiền sao...Đại nhân việc này ngài cũng đừng cho Lưu đại nhân biết, ngàn vạn lần."

"Tạ Tiêu có thể cùng cha nói chuyện, ngươi đã đáp lại lời hắn chưa." Dương Nhạc hướng Kim Hạ nói nhỏ

Kim Hạ lại càng cảm thấy đau đầu, vội la lên:"Ta nói với hắn việc này ngày khác lại bàn, chuyện này làm sao có thể đáp lại."

"Ngươi không muốn đáp ứng hắn, trực tiếp từ chối là được rồi, hà tất gì phải bàn lại." Dương Nhạc không rõ

"Lúc đó ngươi không rõ tình hình.." Trước mắt, Kim Hạ lại không thể nói chuyện cướp tù đêm đó, thực sự không có cách nào giải thích."

"Ngày hôm ấy, ta nhớ ngươi nói đây là việc tốt." Lục Dịch ung dung múc bát canh, nhẹ nhàng khuấy lên thổi

Không nghĩ tới Lục Dịch lại có thể trêu chọc mình như vậy, Kim Hạ thật sự không biết nên giải thích với hắn như thế nào:"Chính là ta thuận miệng nói như vậy, hôm đó ta thật sự chóng mặt, hắn nói cái gì ta cũng không để ý...chuyện này làm sao ta biết trả lời thế nào...Nhà ta ở kinh thành, hắn ở Giang Nam, mẹ ta cũng không thể bằng lòng...Lại nói...bên cạnh hắn còn có Thượng Quan tỷ tỷ, hai người nhưng là trước kia có hôn ước, hơn nữa tỷ tỷ đối với hắn tình thâm ý trọng, ta làm sao có thể chen vào. Ta nếu là gả vào nhà hắn thật, suốt ngày ở cùng Thượng Quan tỷ tỷ cúi đầu không dám ngẩng đầu, tỷ tỷ võ công cao cường như vậy, không chừng ta ở đó sẽ gặp họa, ta giống như là tìm đến cái chết."

Nói đến chỗ này, Kim Hạ đột nhiên nhớ tới Lục Dịch đối với Thượng Quan Hi hình như rất có ý, vội vã hướng hắn nói, vội vàng hướng hắn nói:"Đại nhân ta đối với Đường chủ rất kính trọng tỷ ấy, đối với tỷ không có gì bất mãn, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm."

Lục DỊch xua tay, hiển nhiên cũng không ngần ngại:"Ngươi nghĩ đến chuyện tương lai...Nói tiếp!"

"Nói tiếp?" Kim Hạ ngẩn người:"Ta không có gì để nói, tóm lại việc này ta không thể đồng ý, mẹ ta cũng sẽ không đồng ý việc này, sáng mai ta liền nói hắn từ bỏ ý niệm này." Tay Kim Hạ dùng sức đập lên bàn

Dương Nhạc nhắc nhở nàng:"Tạ Tiêu cũng là con trai của Tạ lão gia, ngươi đừng khiến người ta mất mặt."

"Yên tâm đi, ta biết."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, Kim Hạ vẫn là cảm thấy buồn phiền.

"Vậy được...Đúng rồi, ta phải mang bánh ra nướng." Dương Nhạc nhớ đến chuyện bếp, vội vàng quay lại nhà bếp.

Kim Hạ xem Lục Dịch đã uống gần nửa tô canh, hình như để tăng thêm chút ngon vị, để phấn chấn tinh thần, chuẩn bị hết sức ân cần, cười hỏi:"Đại nhân, ngài có muốn hay không uống một bình rượu nóng?"

"Ngươi còn chuẩn bị rượu sao?" Lục Dịch cũng không nghĩ tới

"Lần trước sắp xếp gian nhà cho ngài, ta phát hiện ra trên đầu tủ có hai bầu rượu, vẫn còn niêm phong, ngài có muốn nếm thử?"

Lục Dịch nhíu mày nói:"Rõ ràng là ngươi mời khách, làm sao lại uống rượu của ta?"

Kim Hạ mặt dày nói:"Rượu ngon không cần phân chia quá rõ ràng, không giống món ăn, chỉ cần nó ngon ta mời ngài dùng thử qua. Cái này là rượu của ai không quan trọng, quan trọng là ngài uống được, có đúng không. Ta nhanh chóng hâm rượu nóng."

"Đợi đã....Rượu kia là rượu trái cây, không cần nấu." Lục Dịch nghĩ ngợi nói, rượu trái cây có vị loãng, uống bằng cốc thủy tinh mới đúng

"Ta đi đâu tìm cốc thủy tinh cho ngài đây?" Kim Hạ buồn rầu nhìn hắn

Lục Dịch cũng nhìn, chỉ chốc lát sau, khẽ thở dài:"Vậy thì thôi."

Thấy hắn tiếp tục cầm đũa gắp đồ ăn, Kim Hạ xoay người đi lấy vò rượu, thầm nghĩ trong lòng con cưng kẻ giàu có quá chú ý, khó hần hạ. Đang nghĩ ngợi, nghe thấy Lục Dịch lại nói

"Mấy món ăn này là người dùng mỡ lợn xào?"

Kim Hạ cầm vò rượu, cười nói:"Ngài xem, màu sắc món ăn trông rất ngon miệng. Đại Dương làm món này là ngon nhất, ăn cùng ba bát cơm trắng là no căng."

Lục Dịch nói:"Ngươi không phải nói tiệc chay sao? Sao còn dùng mỡ lợn?"

"Dùng mỡ lợn ăn mới ngon."

"Mười vạn công đức làm sao bây giờ?" Hắn hỏi

"Bất luận như thế nào, đại nhân công đức ngài không thiếu." Kim Hạ cảm thấy hắn quả thực quá khó để hầu hạ:"Mấy món này thật sự rất ngon, ngài thấy thế nào?"

Mắt thấy Kim Hạ có chút giận, Lục Dịch chỉ khẽ cười:"Cũng tạm được."

Một lúc sau, Dương Nhạc mang bánh ra bàn. Thấy món ăn đã dọn lên bàn đầy đủ, Kim Hạ cùng Dương Nhạc vào bếp tìm đồ thừa còn dư mà ăn cho qua bữa.

"Đại nhân, ngài tạm ăn ở đây, ty chức xin cáo lui."

Không nghĩ là Kim Hạ lại đi, Lục Dịch kinh ngạc nói:"Ngươi muốn đi đâu sao?"

"Đại nhân, ta cũng đói bụng, ta cùng Đại Dương đi ăn cơm." Kim Hạ kéo theo Dương Nhạc, ra hiệu hắn cùng mình ra ngoài.

"Một bàn thức ăn thế này, để một mình ta ăn sao?" Lục Dịch tức giận nói:"Tất cả ngồi xuống, cùng ở đây ăn!"

"Chuyện này...Không ổn, thân phận khác biệt, bọn ta làm sao có thể ngồi cùng ngài." Kim Hạ nhìn bàn ăn cũng không khỏi động lòng:"Nếu không ngài ăn trước, chúng ta ở bên hầu hạ, chờ ngài ăn xong rồi bọn ta ăn."

Lục Dịch liếc Kim Hạ một cái, rồi ra lệnh ngắn gọn:"Ngồi xuống, ăn cơm."

Kim Hạ nở nụ cười:"Nếu đại nhân có ý tốt, vậy ta không từ chối."

Dương Nhạc từ chối nói:"Cha còn chưa nghỉ ngơi, ta phải về y quán, xin đại nhân thông cảm."

Lục Dịch gật đầu nói:"Ngươi đi đi, giúp ta hỏi thăm Dương tiền bối, chờ ta rãnh rỗi sẽ đến thăm."

Kim Hạ đi theo Dương Nhạc ra ngoài nguyệt nha môn, vốn là muốn nói cái gì, do dự chốc lát mới nói:"Thôi sáng mai ta cùng thủ lĩnh nói chuyện."

Dương Nhạc căn dặn Kim Hạ nói:"Đừng uống rượu, ở trước mặt Lục đại nhân dáng vẻ ngươi không tốt."

"Ta hiểu rồi....tiểu gia ta uống rượu lúc nào cũng thất lễ với người khác."

Kim Hạ giục hắn đi nhanh lên.

**********

"Khởi bẩm Đường chủ, người đã được đưa đến an toàn, đều dựa theo dăn dò mà an bài thỏa đáng."

A Nhuệ cụp mắt hướng Thượng Quan Hi bẩm báo

Thượng Quan Hi đứng ở mũi thuyền, ánh mắt không biết đang nhìn ở nơi nào, qua một hồi mới phát hiện A Nhuệ, chậm chạp nói:"Ngươi đã trở về."

A Nhuệ giương mắt nhìn về phía Đường chủ, chỉ cảm thấy hai ngày ngắn ngủi không gặp, nàng càng gầy đi mấy phần, không nhịn được mở miệng nói:"Đường chủ, người....Xảy ra chuyện gì sao?"

Thượng Quan Hi lắc đầu một cái, ánh mắt đảo qua bến đò nơi bang chúng lui tới nhộn nhịp, lạnh nhạt nói:"Ta chỉ nhìn sông để giải sầu thôi."

Không cần nhiều lời, A Nhuệ đến gần người chèo thuyền, ra hiệu cho hắn rời thuyền.

Một chiếc thuyền, hai bóng người.

Thượng Quan Hi đứng một mình ở mũi thuyền, đang suy nghĩ thất thần. A Nhuệ ở đuôi thuyền yên lặng chèo thuyền, ánh mắt chưa từng rời mắt khỏi Thượng Quan Hi.

A Nhuệ hướng mũi thuyền vào trong, mới chèo được nửa đường, liền nghe thấy Thượng Quan Hi phân phó nói:"Trong khoang thuyền có hai bình rượu, ngươi mang ra đây."

Bên trong khoang thuyền âm u, hắn đưa tay tìm kiếm hai bình rượu, cái bình rất nặng, bên trong nặng trịch đầy rượu lắc lư, chần chờ một lúc, hắn mới đem vò rượu ra ngoài.

Dưới ánh trăng, có thể thấy vò rượu được dán giấy hoàn hảo, nhưng bên ngoài vò rượu dính một chút bùn đất.

Thượng Quan Hi lấy khăn, cúi người thấm khăn vào hồ nước, chậm rãi lau sạch lấy vò rượu. A Nhuệ ngẩn người trong chốc lát, hắn bên người không có mang theo khăn, liền kéo một bên góc áo, thấm nước, giúp Đường chủ lau.

"Mang đao của ngươi cho ta mượn một chút được chứ." Nàng hỏi

A Nhuệ cũng không nhiều lời, từ bên hông hắn rút ra chuôi đao của mình.

Thượng Quan Hi tinh tế dùng đao bổ dọc vò rượu, đâm thủng một khe nhỏ, sau đó mới mở giấy dán, nắp rượu vừa mở ra, một hương rượu nồng nặc tỏa ra, nghe liền biết rượu ngon.

"Rượu này rất thơm phải không?" Thượng Quan Hi thuận miệng hỏi

A Nhuệ nói:"Thưa vâng" một tiếng lại gật gù:"Là rượu ngon."

"Là rượu ngon không sai." Nàng khẽ mỉm cười:"Đây là rượu của cha ta, chôn hai mươi năm là rượu Thiệu Hưng."