Gió thổi trên biển xen lẫn tiếng đàn réo rắt của ukulele và điệu dân ca Hawaii, giọng ca với tiết tấu tươi vui lượn lờ xung quanh hai chị em đang trầm mặc, họ nói chuyện không muốn bị người khác nghe thấy, bèn đi đến một chỗ cách tảng đá ngầm mà Trang Cẩm Ngôn và Phương Đồng đang đứng tận năm mươi mét để trò chuyện.

“Hai người ở cạnh nhau đã bao lâu rồi?”

Hoa Phẩm Phác phá vỡ yên tĩnh, cô và Phương Đồng tản bộ đến tảng đá ngầm gần đây, nghe được phía sau đá ngầm có người nói chuyện nên muốn lánh đi, nhưng một trận gió thổi đến đưa tiếng nói chuyện lan đi xa, cô nhận ra đấy là giọng nói của em trai mình và Trang Cẩm Ngôn, liền muốn đi đến gọi em trai cùng nhau quay về khách sạn, không ngờ vừa đi đến cạnh tảng đá ngầm, cô lại phát hiện em trai mình và Trang Cẩm Ngôn đang ôm lấy nhau, mà loại tư thế ôm ấp này thấy thế nào cũng không phải là loại bạn tốt sẽ dành cho nhau, đó là loại mà chỉ có thể tồn tại giữa những người yêu nhau mà thôi.

“Không được bao lâu.” Hoa Phẩm Tố vừa trả lời vừa len lén nhìn sắc mặt Hoa Phẩm Phác, cậu và Trang Cẩm Ngôn chính thức bên nhau chỉ mới có nửa năm, nhưng nửa năm trước hai người sống chung cũng đã không bình thường, chẳng qua khi đó Hoa Phẩm Tố vẫn chưa hiểu được.

“Bọn em làm sao mà...” Đáng lẽ Hoa Phẩm Phác muốn nói hai người đàn ông thì làm sao ở bên cạnh nhau, nhưng nhớ đến thế giới này còn tồn tại tình yêu đồng giới, cô đành ngậm miệng, chuyện em trai và Trang Cẩm Ngôn là người yêu đồng giới như một cú thụi đánh thẳng vào quan niệm bảo thủ của cô, đến lúc này, Hoa Phẩm Phác nhớ lại chuyện cũ mới phát hiện, thì ra manh mối rõ ràng nhiều như vậy.

“Chị, Cẩm Ngôn không tốt sao?” Hoa Phẩm Phác không lớn tiếng la mắng, Hoa Phẩm Tố an tâm hơn hẳn.

“Anh ấy thì không tệ, vô cùng ưu tú, nhưng có ưu tú mấy thì cũng là đàn ông. Hai người các em ở bên cạnh nhau sẽ gặp áp lực rất lớn, sau này em chịu nổi sao?” Hoa Phẩm Phác nhẹ nhàng nhắc nhở em trai, nếp sống xã hội Trung Hoa ngày nay đã thoáng hơn rất nhiều, nhưng đồng tính yêu nhau vẫn sẽ vấp phải chỉ trích từ rất nhiều người.

“Nếu như em là nữ hoặc giả Cẩm Ngôn là nữ, vậy thì bọn em không phải chính là một cặp tuyệt đẹp sao?” Hoa Phẩm Tố chuẩn bị dùng mấy lời ngụy biện của Trang Cẩm Ngôn để thuyết phục chị gái tán thành chuyện tình cảm của bọn họ.

“Vấn đề là cả hai người không ai là nữ.” Hoa Phẩm Phác đâu chịu rút lui.

“Nói như vậy đi, nếu như đồng tính là hợp pháp, em và Cẩm Ngôn có đúng là một cặp trời sinh không?” Rốt cuộc Hoa Phẩm Tố cũng hiểu ra vấn đề nên bèn thay đổi chiến lược.

“Nhưng quốc gia chúng ta không hợp pháp.” Hoa Phẩm Phác hạ giọng, cô bảo thủ nhưng cũng không cứng nhắc đến vậy, mặc dù không ủng hộ đồng tính luyến ái, nhưng cô cũng không phản đối sự tồn tại của tình yêu này, nhưng nếu là người thân của mình, cô chẳng hề vui khi bọn họ là một trong số đó, tình yêu trái lẽ thường này nhất định bị rất nhiều người kỳ thị, Hoa Phẩm Phác không muốn cuộc sống em trai mình bị người khác xoi mói.

“Cũng chưa nói là trái pháp luật, chẳng qua chúng em chỉ không được hưởng hôn nhân bảo vệ, không có luật hôn nhân bảo đảm, nhưng mà chị ơi, chị cho rằng Cẩm Ngôn sẽ bạc đãi em trong chuyện này sao? Tờ giấy kia đối với chúng em mà nói thì có hay không cũng đều giống nhau mà thôi.”

Từ thời cải cách mở của đến nay, đồng tính luyến ái ở Trung Hoa đã trải qua việc thoát khỏi dính dáng vào pháp luật, không còn là bệnh, dần dần quá trình nhân tính hóa. Tháng bảy năm ngoái, lần đầu tiên chính phủ Trung Hoa công bố với thế giới số liệu đề cập đến nhân số đồng tính nam, có nghĩa chính phủ đã thực sự thừa nhận tập thể người đồng tính. Từ khi Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn xác định tình cảm đến nay, hai người rất quan tâm đến tin tức về mặt này.

“Phẩm Tố...” Hoa Phẩm Phác nghẹn lời, Trang Cẩm Ngôn đối xử với em trai cô ra sao thì mọi người đều biết, bởi vì Hoa Phẩm Tố từng giúp đỡ Trang Cẩm Ngôn rất nhiều khi anh gặp cảnh khốn khó, tất cả mọi người đều cho rằng Trang Cẩm Ngôn đang báo ân cho Hoa Phẩm Tố, chỉ là báo đáp ân tình, bây giờ Hoa Phẩm Phác mới nhớ lại từng hành động cử chỉ Trang Cẩm Ngôn dành cho em trai, nếu bắt cô phải tưởng tượng ra cảnh Trang Cẩm Ngôn sẽ ngược đãi em trai mình, Hoa Phác Phác thật sự chẳng biết làm sao tưởng tượng nổi, ngược lại em trai mình dương nanh múa vuốt đối phó Trang Cẩm Ngôn, cô chỉ cần vừa nghĩ trong đầu, tình huống cụ thể thế nào cũng lập tức xuất hiện được.

“Chị, chị cứ coi hai chúng em như một cặp vợ chồng không sinh được con thôi, sau này chị kết hôn rồi thì giúp bọn em sinh một đứa.” Hoa Phẩm Tố thấy sắc mặt chị mình dần thả lòng, vội vã cười hì hì chọc ghẹo.

“Này, em thật sự quyết tâm?” Hoa Phẩm Phác chỉ là chị ruột, cũng đâu phải cha mẹ thân sinh, nhưng nếu cha mẹ bọn họ còn ở đây, họ sẽ có phản ứng gì? Hoa Phẩm Phác nhớ lại vẻ mặt vui cười của cha mẹ mình mà chỉ biết thở dài một tiếng.

“Chính là anh ấy, sau này bọn em sẽ cùng nhau đối mặt tất cả.”

Nói đến đây, Hoa Phẩm Tố quay đầu lại ngóng người yêu đứng tít phía xa, thấy Phương Đồng và Trang Cẩm Ngôn đang ở cạnh tảng đá ngầm khẽ giọng nói gì đấy, Hoa Phẩm Tố chợt nhận ra.

“Chị, chị và Phương Đồng...”

Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn là muốn ăn xong bữa cơm thì tìm một chỗ không người để tiện “anh anh em em”, chỗ đá ngầm này rất hẻo lánh, chỉ có mấy đôi tình nhân mới có thể chui vào những vắng người thiếu sáng thế này, hai người Hoa Phẩm Phác và Phương Đồng thì chạy đến đây làm gì? Dù sao vẫn không phải là chỉ đến để tìm cậu và Trang Cẩm Ngôn, nếu họ hoài nghi quan hệ giữa cậu và anh, họ cũng không bất ngờ đến nỗi vậy khi bắt gặp hai người bọn họ đang ôm nhau.

“Phẩm Tố, đại khái chị và Phương Đồng đã xác định quan hệ rồi.” Hoa Phẩm Phác nhìn hai người bên cạnh tảng đá ngầm, ném một quả bom cho cậu em.

“Chị, tuổi tác chị cũng đâu lớn, trẻ như vậy mà đã xác định rồi?” Quả nhiên Hoa Phẩm Tố bị cú bom Hoa Phẩm Phác ném cho làm chấn động một chút, Hoa Phẩm Phác năm nay chưa đến 24, Phương Đồng cũng mới có 22, đâu cần xác định quan hệ sớm như vậy, Hoa Phẩm Tố cũng không có ý kiến gì với việc ai làm sẽ làm anh rể tương lai của cậu, nhưng là người thân, cậu mong muốn chị mình sẽ kết hôn với người đàn ông tốt nhất trên thế gian này, ví dụ như Trang Cẩm Ngôn vậy, nếu so sánh với anh, Phương Đồng và Liêu Thịnh Khải đều kém hơn một bậc, vậy cho nên Hoa Phẩm Tố mới mong chị mình có thể tiếp tục tìm kiếm một ai đó.

“Phương Đồng cho chị một cảm giác an tâm.” Hoa Phẩm Phác nói lên lý do sâu kín cô lựa chọn Phương Đồng, mọi chuyện của cô Phương Đồng đều biết, ở trước mặt Phương Đồng, Hoa Phẩm Phác chưa từng có tâm lý đề phòng.

“Chị, chỉ vì an tâm mà chị chọn Phương Đồng sao?” Lòng Hoa Phẩm Tố trĩu lại, quả nhiên Hoắc Gia Hứa đã gây nên nỗi tổn thương u ám không thể phai nhòa trong cả đời cô.

“Không chỉ là như vậy, chủ yếu là Phương Đồng cho chị một cảm giác, cậu ấy và bố chúng ta rất giống nhau.” Hoa Phẩm Phác nói đến đây, giọng thắt lại nghẹn ngào.

“Cậu ấy giống bố, người thì chẳng dũng cảm, tính khí thì chẳng hay nóng nảy, thông minh cũng thế, chờ sau này bọn chị có con, cậu ấy sẽ giống như bố mình, đều thương yêu con cái như vậy.”

“Chị!” Hoa Phẩm Tố hồi tưởng lại từng ký ức vụn vặt khi cậu và bố Hoa còn được sống cùng nhau, hình ảnh hạnh phúc thật mới đẹp làm sao, thật ấm áp, đôi mắt từ từ nhòa đi, cậu cứ để nước mắt rơi rồi ôm lấy Hoa Phẩm Phác, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô, bố mẹ đột nhiên đi xa, đáy lòng hai chị em như mãi mãi bị khắc sâu vết sẹo đau thương ấy.

“Chị muốn tìm một người chồng có tính tình như bố mình vậy, mà Phương Đồng là giống nhất.” Hoa Phẩm Phác tựa đầu vào trước ngực em trai, đứa em trai từ nhỏ đã hay khóc lóc, từ thuở thiếu niên mới bắt đầu hiểu chuyện mạnh mẽ lên, sau khi trong nhà xảy ra biến cố lớn, cậu vẫn kiên cường như cây cổ thụ chắn gió che mưa cho cô, lúc đêm hôm khuya khoắt, Hoa Phẩm Phác đã cảm tạ trời xanh không biết bao lần vì đã ban tặng cho cô đứa em trai tri kỷ như thế.

“Cẩm Ngôn cũng giống vậy đấy, cứ nuông chiều em vô điều kiện hệt như bố vậy.” Hoa Phẩm Phác phân tích một hồi đã khiến Hoa Phẩm Tố bỗng nhiên hiểu ra, từ lúc cậu ủng họ Trang Cẩm Ngôn đến Mĩ du học, bất kể Trang Cẩm Ngôn có viết thu hay là gửi email gọi điện thoại, anh luôn dành thái độ dịu dàng hòa nhã với cậu, sau khi về nước mở công ty, Trang Cẩm Ngôn sống chung với cậu càng ngoan ngoãn phục tùng, cách đối xử mà anh dành cho cậu luôn khiến cậu cảm thấy quen thuộc, khiến cậu an tâm, cậu chưa từng nảy sinh chút nghi ngờ nào đối với anh, ở một mức độ nào đó, Hoa Phẩm Tố đã đánh đồng Trang Cẩm Ngôn giống như bố Hoa vậy.

Hai chị em yên lặng ôm nhau trong gió biển dịu mát, trong cuộc hành trình tìm một nửa kia của đời mình, hai người không hẹn mà cùng lấy bố mình làm tiêu chuẩn để chọn nửa kia.

“Chị, hai chúng ta đều phải hạnh phúc!” Hoa Phẩm Tố ngắm nhìn biển khơi mênh mông, hai mắt lấp lánh, cậu dường như thấy được bố Hoa cười híp mắt gật đầu với cậu, mà mẹ Hoa đang cười trách móc chồng mình, trách ông chồng lại nuông chiều hai người con lên đến tận trời như thế.

Khi Trang Cẩm Ngôn trông thấy hai chị em Hoa Phẩm Phác và Hoa Phẩm Tố đi đến phía anh với đôi mắt đỏ bừng, lòng anh suýt chút nữa rơi vào vực sâu, anh đã tưởng rằng giữa anh và Phẩm Tố xảy ra chuyện không ổn, cho nên sau khi chờ Hoa Phẩm Phác gật đầu chào anh rồi rời đi trước cùng với Phương Đồng, Trang Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tuột xuống không phanh.

“Cẩm Ngôn!” Hoa Phẩm Tố đi đến bên cạnh Trang Cẩm Ngôn lau nước mắt, cậu vẫn chưa thoát khỏi được nỗi nhớ mong về bố mẹ mình.

“Phẩm Tố, em không rời khỏi anh.” Trang Cẩm Ngôn ôm sát người mình yêu, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, thiên sứ của anh đau buồn như thế, chẳng lẽ là muốn nói lời chia tay với anh?

“Ừ, sau này em sẽ không rời khỏi anh, anh cũng không thể rời khỏi em.” Hoa Phẩm Tố cho rằng, về sau bọn họ cũng có thể cùng nhau chết già mới tốt, bằng không thì nếu một người đi trước, người còn lại sẽ rất thương tâm.

“Anh sẽ đi cầu xin Phẩm Phác, cho dù sẽ như thế nào, anh cũng sẽ khiến cô ấy đồng ý để chúng ta được ở bên cạnh nhau.” Trang Cẩm Ngôn nghe được Hoa Phẩm Tố nói, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, xem ra tình cảm vợ yêu dành cho anh vẫn chẳng thay đổi.

“Tại sao anh phải đi cầu xin chị em? Chị em đâu có phản đối chúng ta ở bên cạnh nhau đâu!” Hoa Phẩm Tố ngẩng đầu, không hiểu mô tê gì mà nhìn Trang Cẩm Ngôn, cái quái gì đã khiến Trang Cẩm Ngôn cho rằng Hoa Phẩm Phác sẽ làm khó bọn họ vậy?

“Anh thấy mắt hai người đều đỏ, cứ tưởng..., ha ha! Thật tốt qua! Chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nhau rồi!” Trang Cẩm Ngôn phản ứng kịp thì ra là mình đoán sai, nỗi đau khổ bỗng hóa thành niềm vui mừng khôn xiết, ôm lấy Hoa Phẩm Tố xoay quanh tại chỗ.

“Thả em xuống, như vậy chóng mặt lắm!” Hoa Phẩm Tố vỗ lưng Trang Cẩm Ngôn, ngăn anh làm trò điên rồi. “Em với chị vừa nhớ đến bố mẹ nên mới khóc.”

“Phẩm Tố, anh thật sự rất vui!” Trang Cẩm Ngôn dừng xoay vòng, thả Hoa Phẩm Tố xuống bờ cát, nâng mặt cậu lên rồi nhiệt tình hôn xuống đôi môi kia, Trang Cẩm Ngôn từ người yêu ngầm giờ có thể lên chức mà mừng như điên.

“Cũng không cần quang minh chính đại làm gì, mối thù của gia đình em còn chưa báo được nữa mà.” Hoa Phẩm Tố không quên nhắc nhở Trang Cẩm Ngôn chú ý chuyện quan trọng.

“Vậy chờ đến khi lật đổ Hoắc gia, chúng ta sẽ “quang minh chánh đại”!” Trang Cẩm Ngôn hôn Hoa Phẩm Tố một nụ hôn thật sâu, anh muốn tình cảm bọn họ phải được tỏ rõ dưới ánh mặt trời.

“Được! Lật đổ Hoắc gia, chúng ta liền quang minh chính đại.” Hoa Phẩm Tố mặc sức tưởng tưởng đến ngày Hoắc Gia Hứa phải chịu nhân quả báo ứng.

Mấy ngày kế tiếp, Chavin rõ ràng cảm thấy bầu không khí tổ du lịch mình có gì đó kỳ quái, một là trong đội lại có một tên cứ cười ngây ngô chẳng hiểu ra sao, đó chính là Trang Cẩm Ngôn, mà có người thích cười khúc khích, cũng có người có tâm trạng kém, đó chính là tên luôn luôn vô cùng dẻo miệng vô cùng sáng sủa, Liêu Thịnh Khải, bỗng trở nên trầm mặc ít nói. Chavin nhìn hai tên khác thường, lần không ra chuyện gì đã xảy ra.

“Chavin, đây không phải là rất rõ ràng sao, tuyệt đối không phải vấn đề do hormone.” Bà chủ tiệm bánh kiêm bạn gái Chavin đảo cặp mắt trắng dã, gian tình hai người này cứ xuất hiện một cách sáng lóa trước mắt mọi người, tại sao tất cả mọi người cứ vờ như không thấy vậy?

“Hormone gì?” Chavin quay sang cô bạn gái có cùng chiều cao với mình để lãnh giáo.

“Giám đốc tài vụ mỹ nhân và sinh viên Phương trở thành một đôi, bậc thầy chụp ảnh thất tình, chắc chắn là không vui.”

“À, hóa ra Liêu Thịnh Khải vì chuyện này mà rầu rĩ không vui, nhưng tại sao Trang lại phấn khởi đến thế, Hoa Phẩm Phác cũng đâu phải đi yêu cậu ta.” Chavin đã làm rõ nguyên nhân khác thường của Liêu Thịnh Khải, thế nhưng về phần Trang Cẩm Ngôn thì vẫn còn chưa rõ được.

“Có lẽ là được như ý muốn rồi đi chứ.” Bạn gái Chavin cũng không phải người trong công ty Viêm Hoa, không giống bọn Chavin đã có ấn tượng từ trước, cứ cho rằng quan hệ khắng khít giữa Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố là vì “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” mà được như vậy. Cô nhận thấy mấy hành động thân thiết của hai người Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố ngập tràn ái muội ở khắp mọi nơi.

“Được như ý?” Chavin sờ đầu, cái quái gì được như ý?

“Anh ta và phó tổng của công ty các anh là một đôi rồi!” Bạn gái Chavin đến gần bên tai bạn trai dạy bảo.

“Trang và tiểu Hoa?” Chavin mở to hai mắt, tin tức này đối với anh mà nói thật sự không có quá nhiều kinh ngạc, Trang Cẩm Ngôn coi trọng Hoa Phẩm Tố thì hắn biết rất rõ, bây giờ được bạn gái chỉ bảo, một ít hành động không thể tin nổi của Trang Cẩm Ngôn dành cho Hoa Phẩm Tố cũng có thể hiểu được rồi.

“Wow! Thật lãng mạn! Thì ra Trang là không muốn giang sơn chỉ muốn mỹ nhân!” Chavin vỗ tay, cuối cùng hắn cũng có thể thông thấu tại sao Trang Cẩm Ngôn lại có thể không màng đến công việc với mức lương một trăm ngàn đô một năm, nói bỏ là bỏ đi ngay.

“Không yêu giang sơn chỉ muốn mỹ nhân! Chavin, mau nói nghe một chút!” Ánh mắt cô bạn gái của Chavin sáng rỡ, cô thích nhất là mấy câu chuyện lãng mạn thế này.

Phong cảnh xinh đẹp của Hawaii làm lòng người ngây ngất, chẳng biết từ lúc nào, chuyến du lịch đã mau chóng kết thúc, mà vào hai giờ sáng trước một ngày chuẩn bị trở về, Hoa Phẩm Phác lo lắng ấn chuông cửa phòng em trai và Trang Cẩm Ngôn, người ở chung phòng với cô, Sở Thì Bình đến bây giờ vẫn chưa trở về phòng để nghỉ ngơi.

Trang khoai to suốt ngày chìm trong ảo tưởng hoặc suy đoán của mình, lúc nào cũng vậy, chẳng qua là chả có cái nào đoán dúng ー( ̄~ ̄)ξ