Tình trạng kinh doanh sáu tháng cuối năm của công ty đầu tư Hoắc thị không được tốt, ngoại trừ tháng sáu giật được mảnh đất ba trăm triệu bán lời ba mươi lăm triệu, các dự án Hoắc Gia Hứa có thể làm được đều là đất xây dựng linh tinh có diện tích không lớn, hay là loại đất vụn vặt, cũng là đất giá cao tóm được, kiếm không được bao nhiêu lợi nhuận.

Trước đây Hoắc Gia Hứa đến thành phố S gây dựng sự nghiệp với quyết tâm mạnh mẽ, lập chí phải vượt qua Trang Cẩm Ngôn là chú ngựa ô trong giới IT ở chốn S, thế nhưng nửa năm qua, lợi nhuận kiếm được không vượt quá được năm mươi triệu, mà chi phí lại cao đến hơn bốn mươi triệu, đến cuối năm tài vụ làm sổ sách, dĩ nhiên trên báo cáo chỉ có mấy triệu lợi nhuận, đối mặt với công trạng ảm đạm của mình, Hoa Gia Hứa buồn phiền không thôi.

Lúc Hoắc Gia Hứa còn đang cáu kỉnh, Gia Cát Vương Lộ Tư của hắn lại mang đến một tin khiến hắn buồn bực hơn.

“Bên ngoài truyền lợi nhuận năm nay công ty Viêm Hoa lên đến hơn một tỷ.” Khỏi nói Vương Lộ Tư ước ao trong lòng biết bao nhiêu, nếu như nghiệp vụ Hoắc thị mạnh mẽ được như Viêm Hoa, gã cũng sẽ không vơ vét ít lợi lộc sáu bảy triệu như ở Hoắc thị, ít nhất cũng phải sáu bảy mươi triệu.

“Bán mấy cái ký hiệu rách nát mà đã hơn cả tỷ bạc! Đây là chuyện quái quỷ gì!” Sắc mặt Hoắc Gia Hứa hết sức không phục, tiếc là bản thân hắn không đi học tin học, bằng không người bán mấy cái ký hiệu rách nát kiếm được hơn cả tỷ ấy chính là Hoắc công tử hắn.

“Ngoại trừ bán các phần mềm máy tính, Viêm Hoa còn hợp tác với quân đội, thật ra lợi nhuận về mặt phần mềm chỉ chiếm phân nửa, những thứ khác lại là online và trên thị trường chứng khoán.” Vương Lộ Tư chú ý đến Viêm Hoa một cách bất thường, bất kể chuyện nào đụng tới tổng tài Trang Cẩm Ngôn của Viêm Hoa, gã đều sẽ tìm cách đi đến lôi kéo làm quen, mà Trang Cẩm Ngôn dường như rất tán thưởng Vương Lộ Tư, mỗi lần nói chuyện với đều sẽ rất khách sáo lịch sự.

“Viêm Hoa làm quái gì mà cái cái nào cũng đều kiếm được tiền.” Hoắc Gia Hứa ngã dựa vào ghế chủ tịch của mình, trong lòng buồn rầu biết bao.

Vương Lộ Tư đánh giá sắc mặt của ông chủ. “Hoắc tổng, thật ra thì chúng ta phải làm thân với Viêm Hoa mới được.”

“Có gì mà phải đi làm thân với Viêm Hoa? Tên họ Trang kia chẳng qua chỉ là ôm đùi nhà họ Liêu, lẽ nào Hoắc gia cũng phải đi ôm đùi một bộ trưởng hay sao? Hoắc gia còn chưa thấp hèn đến nông nỗi như vậy!”

Hoắc Gia Hứa nghe Vương Lộ Tư thuyết phục, muốn hắn phải hạ thấp thân phận đi kết giao với Trang Cẩm Ngôn, vẻ mặt tức giận, nhịn không được đứng dậy rít lên với Vương Lộ Tư.

“Hoắc tổng, nghe em nói, em nói làm thân với Viêm Hoa không phải là đi bắt chước hắn ôm đùi người ta, mà là quan sát phương phương đầu tư của Trang Cẩm Ngôn, phát hiện Trang Cẩm Ngôn đầu tư cái gì, cái nào kiếm được tiền, nếu như vậy, chúng ta có thể giành lấy các hạng mục trước Trang Cẩm Ngôn, cướp hạng mục về tay mình làm!”

Vương Lộ Tư thấy vừa nãy mình khuyên bảo làm tổn thương tự trọng của Hoắc Gia Hứa, bèn vội vàng nói ra ý đồ thực sự của mình.

“Cướp lấy hạng mục của Viêm Hoa?”

Khí thế Hoắc Gia Hứa dần dần lặng xuống, tự định giá sáng kiến của Vương Lộ Tư trong lòng, cảm thấy kiến nghị của Gia Cát nhà mình thật là một thượng sách, thế lực Hoắc gia lớn hơn tên họ Trang, không có lẽ nào các hạng múc kiếm tiền của Trang Cẩm Ngôn mà trái lại Hoắc gia lại không kiếm, công ty đầu tư Hoắc thị có thể không có lợi nhuận lớn, nhưng chẳng qua là chưa tìm được phương hướng đầu tư chính xác mà thôi, mượn tầm mắt của Viêm Hoa mở đường cho Hoắc thị phát triển, vẫn có thể xem là một ý kiến hay.

“Lộ Tư! Sau này mày chuyên phụ trách giao thiệp với Viêm Hoa, Hoắc thị phát triển sau này phải dựa vào mày!” Hoắc Gia Hứa vừa nghĩ thông suốt chuyện then chốt, bèn lập tức ra lệnh cho Vương Lộ Tư, có tổng giám đốc đảm nhiệm đi lo chuyện quan hệ với Viêm Hoa, một người chủ tịch như hắn không thể cúi người nhún nhường được.

“Hoắc tổng, em nhất định tận tâm tận lực.” Vương Lộ Tư đồng ý một hơi, kỳ thực gã hoàn toàn không yên tâm Hoắc Gia Hứa tự mình lâm tận tiếp cận Trang Cẩm Ngôn, gã hiểu rất rõ tính tình Hoắc Gia Hứa, Hoắc đại công tử mà phát cáu, đừng nói là trở thành bạn tốt với Trang Cẩm Ngôn, ngược lại chắc chắn trở thành kẻ thù.

Thị trưởng thành phố S cuối năm gặp vấn đề về tim mạch phải vào viện, tin tức từ bệnh viện truyền ra, thị trưởng không thể làm việc lao lực, phải tĩnh dưỡng. Tin tức này khiến cho giới chính trị thành phố S rối loạn một phen, sau khi thị trưởng đương nhiệm nghỉ bệnh, ai sẽ là thị trưởng thay mặt nhân vật nổi tiếng trong giới gặp mặt mới chính là trọng tâm câu chuyện.

Tết âm lịch năm 2006 đã tới, năm ngoái công ty Viêm Hoa kinh doanh lời đến “lúa thóc đầy bồ”, ngoại trừ thưởng cho công nhân viên bao tiền lì xì hậu hĩnh, Viêm Hoa còn quyết định tổ chức cho nhân viên nghỉ phép ở Hawaii của Mỹ vào tết âm lịch, bởi vì nhân viên có thể mang theo một người thân đi theo, kể ra quá nhiều, Viêm Hoa phân ra hai nhóm đi trước, một nhóm đi vào mười lăm tháng chạp, một nhóm là vào ngày 22 tháng chạp, hành trình bảy ngày, nhóm thứ 2 về vừa kịp lúc giao thừa tết âm lịch. Trang Cẩm Ngôn và hai chị em Hoa gia, Sở Thì Bình, Chavin đều nằm trong danh sách nhóm hai đi du lịch.

Mỗi nhóm nhân viên đi Hawaii nghỉ phép trước cộng thêm người nhà mỗi người thì đã hơn tám mươi người, mỗi nhóm đều thuê đến ba hướng dẫn viên du lịch, từ thành phố S Đại Lục đến Hawaii còn chưa có chuyến bay thẳng, cần phải bay chuyển tiếp đến nơi khác, sau đó mới bay thẳng từ Hong Kong đến Hawaii, du khách Viêm Hoa chia làm ba đội, do ba hướng dẫn viên du lịch dẫn mỗi đội vào ở khách sạn.

Tuy rằng Hawaii nằm ở vùng nhiệt đới, nhưng khí hậu ấm áp, các đảo ở Hawaii đều có xây nhiều loại khách sạn, tiền thuê ở đây vô cùng đắt đỏ, căn bản không có giảm giá xe hơi khách sạn, hầu như tất cả nhà hàng quán ăn đều có tiêu chuẩn cao.

Viêm Hoa đã ủy thác cơ quan du lịch đặt phòng khách sạn từ trước, mỗi phòng khách cố định là hai gian tiêu chuẩn, Trang Cẩm Ngôn vừa đến khách sạn thì đã giành trước chìa khóa một gian phòng, dẫn Hoa Phẩm Tố đi lên phòng trước.

Chị em nhà họ Hoa và Trang Cẩm Ngôn có thể dẫn theo ba người nhà cùng đi theo quy định, nhưng người lên đường thì chỉ có Phương Đồng theo du lịch, Hoa Phẩm Tố vốn muốn đưa hai người khác vào hạng ngạch là vợ chồng nhà tiểu Triệu, đáng tiếc là cuối năm, cửa hàng thuỷ sảncủa vợ chồng tiểu Triệu làm ăn bận rộn nên không đi được, các cậu và dì của Hoa Phẩm Tố lại quá đông, hạng ngạch hai người hoàn toàn không phân ra hết nổi, Hoa Phẩm Tố không muốn người nhà có mâu thuẫn, dứt khoát bỏ luôn hai người này.

Liêu Thịnh Khải cũng theo Viêm Hoa đến Hawaii, gã theo hạng ngạch người nhà Sở Thì Bình đến tham gia vào đoàn du lịch của Viêm Hoa, Liêu công tử không tiếc gì mấy chục ngàn phí du lịch miễn phí, mà chủ yếu nhất với gã là theo sát Hoa Phẩm Phác, cô gần đây có chút bất hòa với gã, chính việc này đã thúc đẩy Liêu Thịnh Khải phải tăng thêm cường độ theo đuổi.

Trong đội của Trang Cẩm Ngôn, hai cô gái độc thân Hoa Phẩm Phác và Sở Thì Bình ở chung một phòng, Chavin thì lãng mạn đi cùng cô bạn gái chủ tiệm bánh mì, hai người đã nửa công khai sống chung, bởi vậy cũng lãnh chìa khóa rồi chuồn mất, phân chia một hồi, trong tay hướng dẫn viên du lịch chỉ còn lại hai chiếc chìa khóa, ngoại trừ bản thân cậu hướng dẫn viên, chỉ còn lại Phương Đồng và Liêu Thịnh Khải đứng bất động ở đấy, ba người nhìn nhau, nhìn mãi, không biết nên để ai ngủ riêng một phòng, đến cuối cùng, Phương Đồng ném một chiếc chìa khóa từ trong tay người hướng dẫn viên cho Liêu Thịnh Khải, còn hắn và hướng dẫn viên ở chung một phòng.

Liêu Thịnh Khải cầm lấy chiếc chìa khóa Phương Đồng ném cho gã mà thở phào nhẹ nhõm, gã có trực giác, tên Phương Đồng học đại học năm ba ngành chính pháp này có bài xích với gã, mà Hoa Phẩm Phác không tỏ rõ thái độ với hắn, khiến Liêu Thịnh Khải phải ôm lòng cảnh giác đối với tên sinh viên ở Hoa gia này mỗi ngày. Hai tên có quan hệ lúng lúng như vậy quanh quẩn nhau, đương nhiên không muốn ở chung một phòng, Liêu Thịnh Khải đâu thể mất phong độ mà nói ra bản thân muốn một ở riêng một phòng, có Phương Đồng chủ động ra tay đã khiến Liêu Thịnh Khải thở phào một hơi nhưng cùng lúc lại khó chịu trong lòng, bản thân gã một thằng đàn ông 32 tuổi to xác lớn đầu lại không bằng một thằng nhóc sinh viên đại học năm ba.

Liêu Thịnh Khải hờn dỗi đem đống hành lý đến phòng mình xong, rồi đi ngay sang mời hai vị Hoa Phẩm Phác và Sở Thì Bình cùng đi ăn tối, không ngờ hai cô gái ngồi máy bay mệt mỏi nên đặt cơm tận phòng, chuẩn bị ăn xong thì nghỉ ngơi là vừa.

Liêu Thịnh Khải không mời được người ta, lại không muốn đi ăn một mình, bèn quẹo qua trước cửa phòng Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố rồi gõ cửa.

Gõ một lúc thật lâu, cuối cùng Trang Cẩm Ngôn khoác áo choàng tắm cũng ra mở cửa.

“Cẩm Ngôn, làm gì đấy, không nghe anh gõ cửa? Phẩm Tố đâu?” Liêu Thịnh Khải vào phòng, phát hiện trong phòng khách chẳng thấy bóng dáng Hoa Phẩm Tố đâu.

“Phẩm Tố tắm rồi.” Sắc mặt Trang Cẩm Ngôn không được tốt lắm, anh và Hoa Phẩm Tố đang thân thiết trong phòng tắm, tên bóng đèn Liêu Thịnh Khải đã tới rồi.

“Cùng ra ngoài ăn tối đi.”

“Bọn em đã gọi cơm trên pòng rồi.” Trang Cẩm Ngôn từ chối, đùa à, cả một bọng thuốc súng trong người anh còn chưa dập được đây, nào có lòng dạ muốn ra bên ngoài ăn gì.

“Các cậu làm sao vậy? Mỗi người đều ăn tối trong phòng, không phải là ngồi máy bay mười bốn tiếng thôi sao?” Liêu Thịnh Khải bất mãn, gã muốn tìm một người cùng ăn tối mà cũng không tìm được.

“Liêu đại ca, bọn em toàn ngồi văn phòng thì đào đâu thể lực chứ.” Trang Cẩm Ngôn chỉ muốn Liêu Thịnh Khải biến đi thật nhanh.

“Ầy, mấy người ngồi văn phòng đều là gà công nghiệp.” Liêu Thịnh Khải nhìn cơ thể cao to thon dài của Trang Cẩm Ngôn rồi lắc đầu, thật sự là trông được mà không xài được.

Đuổi Liêu Thịnh Khải đi mất, Trang Cẩm Ngôn đóng cửa phòng lại, cong mông rống lên vọt vào phòng tắm, tiếp tục hoạt động tính phúc của anh.

Hoa Phẩm Tố nằm úp sấp trong bồn tắm lầm bầm, Trang Cẩm Ngôn mà là gà công nghiệp sao? Có hai con gà công nghiệp bay mười mấy tiếng mà tinh thần vẫn hăng hái lao vào nhau đâu?

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, những vị du khách ai nấy đều khỏe như vâm, bắt đầu theo hướng dẫn viên du lịch làm một tour vòng quanh đảo, dạo chơi bãi biển Wakiki, núi lửa Diamond Head, kỳ cảnh Ocean Spring, di tích Chiến tranh thế giới thứ hai Nhật Bản đánh lén Trân Châu cảng và dĩ nhiên là các phu phố Trung Hoa.

Người dân Hawaii vô cùng nhiệt tình hiếu khách, các cô gái Hawaii dùng hoa tươi chào mứng khách đến, trên người mỗi vị du khách đều được tặng một vòng hoa Hawaii, những lọn tóc mai của các cô gái Hawaii lại được điểm xuyết bởi các loại vòng hoa với đủ màu sắc trên cổ, thật sự xinh đẹp rực rỡ hơn cả quần áo trang sức hiện đại. Các cô gái bản xứ xinh đẹp nhảy điệu hula, đối mặt với sự nhiệt tình tràn trề ở Hawaii, tâm trạng các du khách đều được vui lây, ngay cả Hoa Phẩm Phác luôn cẩn thận như vậy cũng bị háo hức theo, tung tăng khiêu vũ cùng các cô gái Hawaii.

Dường như các cô gái Hawaii rất thích những thứ xinh đẹp, cực kỳ nhiệt tình đối đãi với bọn họ, đặc biệt nhất trong đám bọn họ là Trang Cẩm Ngôn và hai chị em Hoa gia, trên cổ mỗi người có đến hơn mười chiếc vòng hoa, Trang Cẩm Ngôn dáng người cao ráo vẫn rất đẹp trai, Hoa Phẩm Tố và chị gái Hoa Phẩm Phác thì vùi mất mặt trong đống vòng hoa, hoa tươi duyên dáng, xinh đẹp như ngọc, có thật nhiều du khách nhìn đến ngẩn ngơ, Trang Cẩm Ngôn thấy thế, vẫn luôn vô tình hay cố ý ngăn cách những ánh mắt nóng hừng hực nhìn trộm Hoa Phẩm Tố.

Ban ngày du ngoạn cảnh đẹp quanh co khúc khuỷu của vùng biển nhiệt đới, buổi tối thưởng thức buffet phong phú đặc sắc của Hawaii.

Hawaii không có món ăn truyền thống, ngoại trừ tiếp nhận và chế biến các món ăn theo phong cách Polynesia, những món ăn khác trên đảo cũng là do di dân mang đến, ví dụ như đồ ăn Trung Hoa, món Philippines và món Việt Nam. Nhưng riêng các món ăn chế biến theo phong các Polynesia cũng đã đủ để hấp dẫn giới sành ăn, tham gia bữa tiệc Hawaii một lần sẽ có thể thưởng thức hương vị chính gốc của những món ngon này.

Uống rượu no say, thưởng thức món ngon, hơn nữa có Chavin là cao thủ khuấy động bầu không khí, các du khách và thanh niên trong đội Trang Cẩm Ngôn có những tràng cười vui vẻ. Nói xem, không biết thế nào mà trên mặt mỗi người dần hiện nét hứng thú như khi còn bé.

Ký ức khi còn bé của Hoa Phẩm Tố chỉ là một khoảng trống rỗng, cậu không dám nói nhiều, chỉ dựa vào Trang Cẩm Ngôn nghe mọi người trò chuyện, vì ngồi không mà không nói câu nào, cậu chú ý quan sát nhiều hơn. Hoa Phẩm Tố phát hiện, chị mình và Phương Đồng cũng không lên tiếng nhiều mấy, chỉ có Sở Thì Bình và LIêu Thịnh Khải là nói cực hăng say, gia đình hai người đã thân nhau mấy đời, Sở Thì Bình còn biết rõ chuyện hồi bé của Liêu Thịnh Khải rõ như lòng bàn tay, mà ngay cả Sở Thì Bình khi còn mặc tã Liêu Thịnh Khải cũng từng nhìn thấy, Sở Thì Bình bã rượu nôn ói làm gì có chút nghiêm túc nào.

Tiệc đứng kết thúc, Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố không đi theo mọi người xem dân bản địa biểu diễn mà đi dạo dọc biển. Đi đến nơi thưa thớt du khách, hai người bắt đầu tay nắm tay.

Không khí bãi biển Hawaii rất trong, gió thổi hiu hiu, dưới ánh trăng sáng, từng cơn sóng trào vỗ nhẹ lên bờ cát. Những ngọn đèn xa xa trên biển giống như vô số con đom đóm lập lòe, từ bờ biển loáng thoáng vang len tiếng đàn ghi-ta và ukulele được khảy lên nhẹ nhàng, chứa đầy tiết tấu dân ca Hawaii.

“Cẩm Ngôn, em phát hiện chị mình và Liêu Thịnh Khải không hợp nhau lắm.” Hoa PHẩm Tố dừng bước bên cạnh một khối đá ngầm.

“Hả?” Trang Cẩm Ngôn nắm tay Hoa Phẩm Tố ngồi xuống tảng đá phía sau khối đá ngầm.

“Nghe nói hai người Sở Thì Bình và Liêu Thịnh Khải bọn họ khi còn bé đã sống chung trong khu tập thể quan chức, tựa như hai thế giới so với chị em, Phương Đồng.” Hoa Phẩm Tố nhớ kỹ kiếp trước khi bản thân đánh nhau lúc còn bé, cậu đều dựa vào nắm tay để giải quyết vấn đề, còn đám bọn Liêu Thịnh Khải, đi đánh nhau mà lại mang theo súng lục, một đám nhóc con mười hai, mười ba tuổi cứ thế hù bọn lưu manh mười tám, mười chín đến té chạy, mặc dù sau này Liêu Thịnh Khải bị bộ trưởng Liêu hung dữ quất cho một cái dây lưng.

“Khi còn bé anh cũng lớn lên trong hoàn cảnh ấy, chẳng hợp mấy với đám bọn họ.” Trang Cẩm Ngôn cười cười, ôm sát Hoa Phẩm Tố, khó có được lúc tự bản thân anh nhắc đến chuyện cũ.

“Bọn họ tẩy chay anh?”

“Không phải là bọn họ xa lánh, là tự anh bài xích bọn họ.” Khi còn bé, Trang Cẩm Ngôn có một khoảng thời gian dài được gửi nuôi ở nhà ngoại, cuộc sống ăn nhờ bó buộc khiến Trang Cẩm Ngôn trở nên mẫn cảm hơn. Cảm giác không nơi nương tựa như khiến Trang Cẩm Ngôn đứng ngoài vòng với đám nhỏ khu tập thể ấy.

“Xem ra Liêu Thịnh Khải theo đuổi vô vọng rồi.” Hoa Phẩm Phác bị Hoắc Gia Hứa làm tổn thương sâu đậm, trong tiềm thức cô đã tạo nên sự bài xích đối với người có cùng bối cảnh giống Hoắc Gia Hứa.

“Phương Đồng rất thông minh, cậu ta sớm biết điểm mấu chốt từ trước, cho nên mới bình tĩnh như vậy.”Trang Cẩm Ngôn bỗng nhiên tán dương Phương Đồng.

“Hơ, anh biết?” Mãi đến bây giờ Hoa Phẩm Tố vẫn không nói với Trang Cẩm Ngôn chuyện Phương Đồng thầm mến chị mình.

“Ánh mắt đang yêu thì đừng hòng che giấu được.” Trang Cẩm Ngôn kéo Hoa Phẩm Tố vào lòng mình.

“Ánh mắt đang yêu thì không thể giấu được?” Hoa Phẩm Tố tựa đầu vào vai Trang Cẩm Ngôn, thì thào lặp lại mấy chữ này, bỗng nhiên giật mình một phát, nhớ đến hai ngày này bản thân bị bầu không khí lãng mạn của Hawaii lây nhiễm, cậu và Trang Cẩm Ngôn mà ở cạnh thì chẳng chú ý che giấu, nếu tình đơn phương của Phương Đồng có thể bị Trang Cẩm Ngôn phát hiện, như vậy cậu yêu ai thì không phải mọi người càng rõ như ban ngày sao?

“Cẩm Ngôn...” Giữa lúc Hoa Phẩm Tố đang muốn nhắc nhở cậu và Trang Cẩm Ngôn sau này phải ý chú ý đúng mực, không thể để cho mọi người cảm giác bọn họ đang yêu nhau thì cánh tay đang ôm lấy cậu của Trang Cẩm Ngôn bỗng nhiên buông ra, cả người anh trở nên cứng ngắc.

Hoa Phẩm Tố ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh khối đá ngầm đã xuất hiện thêm hai người, mà hai người này, chính xác là nhân vật chính trong câu chuyện bọn họ vừa bàn luận.

1 phút nói nhảm:

Ngộ thiệt sự muốn tâm sự với các vị, có một loại ác mộng gọi là tiểu luận cuối kỳ, con ky ky dí theo sau đít là deadline, cả hai cùng rượt tui chạy trối chết, kết quả là giờ mới ngoi lên post được 1 chương này, đời sanh dziên năm 3 kỳ này quá cay.

Nhân tiện cho nói nốt 1 câu:

MERRY CHRISTMAS ☆ミヾ(∇≦((ヾ(≧∇≦)〃))≧∇)ノ彡☆