Hiên Viên Cẩm, yêu ta không chịu thiệt.

Ta tên Lăng Ngạo, vốn đã chết, chết vì trực thăng từ trên trời rơi xuống nóc xe ta, ta trực tiếp đi gặp thượng đế. Đương nhiên, thượng đế đối với ta không tồi, cho ta được xuyên.

Lần đầu tiên gặp Hiên Viên Cẩm, hắn đang xâm phạm thân thể mà ta xuyên việt vào, vẻ mặt hung ác. Sau khi giày vò ta, hắn lại vô cùng dịu dàng. Là một người rất mâu thuẫn, đây là nhận định đầu tiên của ta đối với hắn.

Ta là một người song tính luyến, thiên về thích nam nhân hơn, niên thượng niên hạ đều được. Sống cùng hắn, ta đương nhiên cho hắn làm niên hạ công, hắn luôn không cho ta phản công, kỳ thật ta cũng không nhất định phải có được tiểu cúc hoa hậu đình của hắn, chỉ là mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt hắn vặn vẹo ta liền cao hứng.

Đây chắc là sở thích quái ác của ta, sau khi sống cùng hắn, thường lấy Dục Nhi ra kích thích hắn. Lần đầu tiên hắn vẻ mặt thúi rùm, sau đó thì đã quen, không thể không nói, hắn đã vì ta thay đổi rất nhiều.

Chúng ta không có hài tử, mãi mãi không có. Ta không thể sinh, Dục Nhi cũng không thể sinh, hắn lại càng không. Cho nên, ta và Dục Nhi thương lượng xong, vào một đêm hắc nguyệt phong cao, ta cho hắn uống xuân dược, rồi đem nữ nhân ta ngàn chọn ngàn tuyển bỏ vào ổ chăn của hắn.

Đêm đó ta mất ngủ, vừa nghĩ tới hắn và nữ nhân đó mây mưa, trong lòng ta khó chịu đau đớn. Dục nhi ở bên ta, rót rượu, rõ ràng là quế hoa nhưỡng ta thích nhất, sao uống lại đắng thế này.

Không đợi trời sáng, mới qua giờ Dần, ta đã vội đá cửa vào.

Kết quả, ta mục trừng khẩu ngốc.

Hiên Viên Cẩm cột nữ nhân đó lại ném dưới đất, bản thân thì tự điểm huyệt, vẻ mặt xanh mét. “Còn ngây ra đó làm gì, nhanh giải huyệt cho hắn, rồi đem nữ nhân ra ngoài!” Ta vội vàng gầm lên với Tô Dục, Dục Nhi giải huyệt cho Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm hung hăng trừng ta, ta chột dạ do làm sai, cũng có chút an ủi, hắn không động vào nữ nhân đó thật tốt.

“Ca~” Tô Dục đi tới cạnh ta, nhẹ gọi ta một tiếng, ta gật đật. “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Dục có chút lo lắng nhìn nhìn ta, rồi vẫn ly khai.

Ta giống như cô vợ nhỏ làm sai chuyện nhanh chóng đi tới trước mặt Hiên Viên Cẩm, sau đó không đợi ta đưa tay sờ lên gương mặt như diêm vương đó, đã bị Hiên Viên Cẩm ném lên giường.

“Lăng Ngạo! Ta, ta thật muốn bóp chết ngươi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta, sau đó kéo mở y sam của ta, rồi bắt đầu làm chuyện mà cầm thú làm. Cắn ta rất mạnh, đau, thật đau. Nhưng mà, ta lại cảm thấy đau đớn này rất đáng giá.

Mấy ngày trước hắn nhận được thư của sư bá hắn, nói Ngọc Hà đã sinh nhi tử, hơn nữa còn là sinh đôi, hắn nghe thế có chút cảm khái, vì vậy mới dẫn đến chuyện hôm nay. Ta biết hắn và ta sống bên nhau sẽ có nuối tiếc và ủy khuất, không có tử tôn không nói, còn phải cùng một nam nhân khác chia sẻ.

Ta muốn làm chút chuyện cho hắn, bảo ta từ bỏ hắn, là tuyệt đối không thể, ta yêu hắn. Đúng vậy, rất nhiều người đều cảm thấy ta yêu Dục nhi nhiều hơn, thật ra tình yêu cả ta bình đẳng, ta vẫn xem trọng hắn. Chỉ là ta thích mượn Dục Nhi để kích thích hắn thôi, nhìn hắn vẻ mặt muốn bóp chết ta nhưng lại không nỡ ta liền cảm thấy hạnh phúc.

Hắn kéo y phục của ta, vốn đã nghẹn một bụng khí, lại thêm ăn phải chút ít xuân được, người rất dễ trở nên xung động.

Đương nhiên ta hạ lượng rất nhỏ, hắn có thể tự khống chế không đều do hắn. Nếu hắn muốn có hài tử, ta cho hắn một cơ hội. Nếu hắn không cần, vậy sau này cũng không bao giờ còn cơ hội nữa, hắn cũng nên hiểu, đây là cái gai, hơn nữa vĩnh viễn sẽ ghim trong lòng.

“Cẩm, ngươi nên dịu dàng một chút.” Ta cố gắng nhắc nhở hắn, nếu hiện tại hắn quá bạo nộ làm ta bị thương, sau đó người vẻ mặt áy náy cũng nhất định là hắn.

“Lăng Ngạo! Ta thật muốn bóp chết ngươi!” Lặp lại lần nữa. Ta biết lần này hắn thật sự tức giận, nhưng nếu hiện tại ta không kích thích hắn, sau này hắn hễ nghe nói người ta sinh hài tử liền mang vẻ mặt ngưỡng mộ, ta cũng rất không thoải mái. Ít nhất sau hôm nay hắn sẽ đem ý niệm xa xỉ đó vứt ra khỏi dầu, để hai người đều dễ chịu.

“Nếu ngươi nỡ thì cứ làm.” Dứt khoát nhắm mắt lại, mặc hắn muốn làm gì thì làm với ta, muốn bóp ngươi bóp đi. Ta không giãy dụa không phản kháng, ngược lại khiến hắn không thể làm gì.

“Lăng Ngạo, ngươi là hỗn đàn!” Hiên Viên Cẩm rất ít khi mắng ta, cũng rất ít khi gọi tên thật của ta. Hắn vẫn thích gọi ta là Tử Trúc, nhiều năm như vậy, bản thân ta cũng đã quen. Khi hắn gọi tên ta, ta vẫn cảm thấy có như gặp ảo giác, là đang gọi ta sao? Xem ra hắn tức giận là đối với linh hồn trong thân thể này. Là Lăng Ngạo ta, hắn không nhận sai người.

“Ta hỗn đàn, hiện tại ngươi định xử lý hỗn đàn chọc giận ngươi thế nào đây?” Ta mở mắt, mục quang thanh tỉnh trong vắt nhìn hắn.

“Ta muốn bóp chết ngươi!” Lại câu này. Đôi mắt ưng sắc bén, nhìn chằm chằm ta, ta cười phốc ra tiếng. “Cẩm ca ca, ngươi thật sự quá khả ái ~~” Oa ha ha ha, đường đường một vương gia, tức đến mức trừ một câu này ra thì không nói được gì khác, không phải khả ái thì là gì.

“Đừng cười!” Hiên Viên Cẩm vô cùng nghiêm túc trách mắng ta.

“Được được được, ta không cười. Cẩm ca ca, chúng ta có thể tiếp tục hoặc dừng ở đây không? Ta thật lạnh.” Ta để trần ngực, hắn cưỡi trên người ta, không tiếp tục, cũng không cho ta đắp chăn, muốn đông chết ta sao?

Hiên Viên Cẩm nghẹn một bụng khí, sao có thể bỏ qua cho ta, tiếp tục xé y phục của ta, vừa xé vừa nói: “Sớm muộn cũng có một ngày ta phải bóp chết ngươi!” Mấy năm nay hắn tức giận với ta không ít, cũng không ít lần bị ta trêu chọc, cho nên, một bụng oán hận. Ngặc nỗi công phu hắn không tới đâu, mỗi lần chỉ cần ta nói một câu dễ nghe, hắn liền nguôi giận, ta lại sắc dụ thêm chút, ném mị nhãn, hắn liền triệt để hết giận.

Hôm nay ta mặc hắn xử lý, muốn giày vò ta thế nào đều được. Không hề nói chữ không, là tự ta tìm, nhưng cũng là vì cuộc sống vui vẻ của mọi người sau này.

Hắn không bỏ qua cho ta, hầu như có thể dùng thô bạo để hình dung, xé xong y phục lột xong quần, sau đó chỉ chen hai ngón tay vào giảo giảo một chút liền đem hung khí cứng rắn nhét vào.

Ta xém chút ngưng thở, tự tác nghiệp không thể sống, ta sâu sắc lĩnh hội được chân lý của câu nói này.

Sau khi tiến vào cũng không đợi ta thích ứng, hắn liền bắt đầu tung hoành ngang dọc, mắt ta muốn nổ sao kim, tiếng rên rỉ cũng muốn vỡ vụn mà hắn còn không bỏ qua cho ta. “Cẩm, nhẹ chút, ta sẽ không, không dám nữa ~” Không xin tha là đồ ngốc, ta chưa từng cảm thấy xin tha trên giường có gì phải mất mặt, hắn cũng thích ta cầu tha. Dù sao ta cầu mười lần thì chín lần không đáp ứng, hy vọng lần này chính là một lần tỷ lệ ít ỏi kia.

“Lá gan của ngươi thật lớn, chuyện gì mà không dám làm?” Hiên Viên Cẩm gác hai chân ta lên vai hắn, xuyên xỏ thật mạnh vào thân thể ta. Ta như chiếc lá vàng run rẩy trong trời thu, kỳ thật nếu chỉ xét về các cảm quan trên cơ thể, thì rất thoải mái. Về chuyện tính sự giữa chúng ta luôn lấy khoái lạc làm chính, nhưng hôm nay lực đạo của hắn có hơi lớn, hơn nữa không cho ta được thở dốc, ta có chút ăn không tiêu.

Khi ta đỡ hoa mắt hơn, ta vội nhìn kỹ mặt Hiên Viên Cẩm, xem thử trong mắt hắn có một chút buông lỏng nào không, cho ta được làm nũng một chút. Kết quả, ta vừa nhìn, tim liền thắt lại, trong mắt hắn mang theo bi thương. Có phải ta đã làm hơi quá rồi? Hay ta đã bức hắn quá mức?

“Cẩm, mạnh lên a…” Ta chỉ có thể mặt dày dùng giọng nói vỡ vụn của mình hối thúc hắn, người đều cần phát tiết, trong lòng hắn cũng có ủy khuất, có nuối tiếc. Cả đời này không thể nghe được hài tử gọi hắn là cha, như vậy ta sẽ lấp đầy tất cả tâm tình của hắn.

“Yêu tinh, ngươi là yêu tinh!” Hiên Viên Cẩm cắn lên cổ ta, ta ngữa cổ ra sau, để hắn cắn sâu hơn. “Cẩm, ta yêu ngươi, ta sẽ ở bên ngươi suốt đời suốt kiếp.” Câu nói buồn nôn thế này ta cũng nói ra được, quả thật đã tu luyện đến cảnh giới nhất định.

Nhưng mà, hắn lại bị lời thề của ta làm cảm động, mở hàm răng đang cắn lên cổ ta, biến thành hấp duyện, cho đến khi lên đến tai ta mới không xác định nói: “Sẽ không bỏ đi không mang theo ta nữa?”

“Không đi nữa.” Ta chưa từng bỏ rơi hắn, chỉ có lần này, đưa cho hắn một nữ nhân.

“Trên giường của ta sau này trừ ngươi ra, sẽ không có người nào khác nữa chứ?” Hắn muốn ta bảo chứng.

“Ân.” Ta cũng không làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa. Bản thân khó chịu không nói còn khiến hắn thương tâm.

“Lăng Ngạo, ta phải làm sao với ngươi đây?” Mỗi lần khi câu nói này được nói ra, có nghĩa hắn đã không còn tức giận với ta nữa. Ta vòng tay quanh vai hắn, ôm hắn. “Cẩm, yêu ta đi, giao tất cả tình yêu của ngươi cho ta.” Ta lại yêu cầu lần nữa, hắn cười tà, rồi tiếp tục công thành chiếm đất.

Khi ta hút khô hắn, đồng thời cũng bị hắn ép đến kiệt lực.

Sau khi chúng ta xảy ra chuyện do ta đạo diễn trước đó, không còn ai nhắc tới chuyện nhà nào sinh hài tử nữa. Không biết các hạ nhân tại sao lại biết đến cấm kỵ này, hạ nhân sinh hài tử sẽ không đến xin Hiên Viên Cẩm ban tên nữa. Ta mặt dày cười xấu xa nói: “Xem kìa, ta giúp ngươi bớt đi bao nhiêu phiền phức.”

Hiên Viên Cẩm đang uống trà, liếc ta một cái, ngoắc ngoắc tay với ta, ta chu miệng, nhưng vẫn đi qua. “Sớm muộn ta cũng bóp chết ngươi!”

Trời, nam nhân này tại sao vẫn nhớ câu nói này chứ?

“Thấy ngươi tài năng như vậy, sao không nói ngươi sớm muộn cũng làm chết ta trên giường, như vậy sẽ thể hiện rõ bản lĩnh của ngươi a. Đường đường vương gia của Hoàng Phủ mà lại chơi chết luyến sủng của mình, như vậy mới giúp danh tiếng của ngươi vang xa, ngươi bóp chết ta không được gì hết.” Ta vừa đề xuất ý kiến vừa cọ lên chân hắn.

“Ta sẽ làm như sở nguyện của ngươi.” Hiên Viên Cẩm vừa nói vừa men tay vào trong y phục của ta. Bạn đang �

“Trời tối rồi mới làm đi, hiện tại mới buổi sáng, ngươi làm xong ta nhất định ngọ vãn thiện đều không được ăn.”

“Ta đút ngươi ăn!” Tay Hiên Viên Cẩm đã men vào trước bụng ta, đang vẽ vòng ở đó.

“Đổi tên thành Sắc vương gia đi, đừng gọi Cẩm vương gia nữa.” Ngày ngày muốn chiếm tiện nghi của ta, cũng rất bản lĩnh.

“Được a, ngươi nói thì làm vậy đi.” Tên này gần đây vì chuyện ta bỏ nữ nhân lên giường hắn, sau đó ngày ngày mang biểu tình bị tổn thương nhìn ta, nếu ta hơi không để ý tới hắn, hắn sẽ dùng ánh mắt ta làm tổn thương tâm hắn nhìn ta, ta là người dám làm dám chịu mà, tính toán làm chi với hài tử như hắn, đại thúc để ngươi chiếm tiện nghi, dù sao sảng khoái cũng không phải mỗi mình ngươi, lão tử cũng sảng khoái muốn chết.

Kết quả lão tử hai bữa cơm đều không được ăn, đã nói ta càng ngày càng ốm, nếu cứ lao động thể lực nặng thế này, ta không ốm mới lạ. Lão tử muốn ăn tổ yếu vi cá còn có tay gấu nữa.!

[Toàn văn hoàn]