Ca, ta yêu ngươi.

Tô Tử Dục bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà, trước khi đi phụ thân nói: “Không giết được hắn, thì ngươi đừng trở về.”

Hắn ly khai nơi sinh sống đã hơn mười năm, không phải ko luyến tiếc, nhưng hắn biết, phụ thân luôn nói một không nói hai đuổi hắn đi, nếu hắn thật sự không làm được, thì không có tư cách trở về.

Phụ thân không yêu hắn, hắn có thể cảm nhận được. Hắn không hiểu tại sao bản thân không thể làm phụ thân yêu thương, hắn chỉ biết phụ thân không nói chuyện với hắn, trừ khi dạy hắn võ công chỉnh lại tư thế sai của hắn. Có lúc thậm chí hắn còn nghi ngờ, có phải hắn bị bỏ rơi không. “Vâng, cha, ta hiểu rồi.” Sau này ngoài mấy từ này ra hắn không còn nói gì khác nữa.

Sau khi xuất sơn, chuyện đầu tiên hắn làm không phải là đi giết người đó. Mà là đi nghe ngóng tin tức của người khác, đó là thần trong lòng hắn, trong mắt hắn, người đó vĩnh viễn đều mỉm cười với hắn. Rất ấm áp.

Từ miệng người ngoài hắn biết được, y thanh lãnh cô ngạo, tài cao bát đẩu, nhưng cũng không để ai trong mắt. Không biết người đó còn nhớ hắn hay không, hắn rất nhớ y. Ca ca, ngươi còn nhớ ta không?

Thích sát thất bại, hắn mang theo thương tích chạy thoát, không biết bản thân có chết không, chỉ chạy đến khi không thể chạy nổi nữa, hắn ngã xuống ở đó, trước mắt là vẻ mặt của nam hài trong hồi ức ấu thơ. Ca ca, ta rất nhớ ngươi.

Khi tỉnh lại, hắn cho rằng mình hoa mắt rồi, vì người này tướng mạo quá giống, hay thật sự là người mà hắn tưởng niệm. Hắn nhìn người đó hưng phấn bừng bừng cầm ra một tờ giấy, đó là một tờ khế bán thân viết toàn những điều bất lợi cho hắn,, mắt người đó sáng rực, khiến hắn ấn dấu tay lên, sau đó còn da mặt dày nói sau này hắn là người của y.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng, giữa bọn họ vốn chính là huyết thống nồng đậm, dù không có tờ giấy này, hắn cũng sẽ xem y như thần như chủ nhân mà đối đãi. Trong lòng hắn, y là đặc biệt.

Người đó sống cùng nam nhân, y rất hạnh phúc, mỗi ngày đều tươi cười, hắn cũng biết nam nhân đối với y không tồi, cho nên, hắn cũng thay y vui vẻ.

Chưa từng có người nói với hắn, hắn không thể thích ca ca của mình, cũng không nói nam nhân thích nam nhân là ngịch đức.

Cho nên, hắn thích ca ca của mình, đặc biệt là sau khi phát hiện ca ca khác biệt rất lớn so với lời đồn của ngoại thế, hắn đối với ca ca này càng thêm mê luyến. Chỉ muốn ở bên y, đâu cũng không đi, chỉ cần được lưu lại bên y.

Hắn chưa từng biết một người khi mắng chửi cũng có thể đặc sắc như thế, người đó ngày ngày mở miệng ra là lão tử, chỉ vào mũi hắn mắng, hắn lại cảm thấy thật đáng yêu, đối với sự đánh chửi của y hắn thản nhiên tiếp nhận, thật sự làm được đến mức đánh không trả đòn, mắng không đốp lại.

Ca, ta thích ngươi rồi. Nhưng, ngươi sẽ thích ta sao?

Cả đời này người hắn muốn cảm tạ kỳ thật rất ít, chỉ có ba bốn người. Cha hắn Tô Mộ Dung, còn tên râu sơn dương, nếu Hiên Viên Cẩm cũng tính là một, thì có nghĩa là có ba người. Đáng cảm tạ nhất là tên râu sơn dương, dù sao nếu không có tên đó, hắn cả đời này cũng không dám động thủ với người đó.

Kỳ thật khi hắn bị hạ dược, hắn rất cao hứng. Dù sao nhìn trộm đã lâu như thế, cuối cùng mộng cũng thành thật, trong lòng hắn rất vui.

Có một chuyện, hắn vẫn không nói với ca ca, hắn không dám nói, vì hắn biết chuyện bản thân làm có chút quá phận. Tên râu sơn dương từng tìm hắn, hỏi hắn: “Có muốn vĩnh viễn ở bên cạnh y không?”

Hắn lạnh lùng đáp lại: “Đó là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.”

“Ha ha, nếu ngươi muốn cùng y bên nhau, thì uống cái này vào, nếu y để ý tới ngươi, thì sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.” Không biết tại sao, hắn tin tưởng lời của tên râu sơn dương, uống dược của hắn ta vào, sau đó thân thể hắn không còn nghe sai sử nữa, nhưng hắn lại biết rõ chuyện gì đang xảy ra bên cạnh mình.

Người đó, ca ca của hắn rất tức giận với tên râu sơn dương, nhưng lại không đẩy hắn ra, y không nỡ để hắn chết, bất kể xuất phát từ loại tình cảm nào, hắn cũng không muốn để y rời xa mình nữa.

Nam nhân của ca hắn đối với hắn rất tốt, cơ bản là hữu cầu tất ứng, đối với hắn cũng tốt. Trong thời gian này bọn họ có tranh cãi, đương nhiên hắn chưa từng tranh cãi với ca ca, nam nhân đó giống như tiểu hài tử, ngươi cãi cùng y, y sẽ không để ý ngươi. Trong lòng hắn thầm mong ca ca và nam nhân của y cãi nhau nhiều hơn, như vậy hắn có thể mang ca ca đi, sau đó sẽ có một thời gian ca ca chỉ thuộc về hắn.

Lần này, nam nhân đó lại chọc ca ca tức giận.

“Dục Nhi, ta muốn bỏ nhà đi!” Lăng Ngạo thu xếp một chút đồ đạc, đã không biết là lần thứ bao nhiêu chuẩn bị bỏ nhà.

“Được.” Hắn chưa từng nói không với y, chỉ cần y nói, hắn sẽ đồng ý hết.

“Mẹ nó, sư bá của hắn mang tiểu nữ nhân tới, mắt hắn dính lên trên, nếu đã thích nữ nhân thì làm quái gì còn quấn lấy lão tử?”

Tô Dục kéo y ôm vào lòng. “Ta ở đây.” Thanh âm trầm thấp của hắn khiến người bực dọc đó bình tĩnh không ít.

“Chúng ta đi, đêm nay liền đi.” Tối đến hai người bọn họ vượt tường bỏ đi, lần này so với lần trước tức giận khi Hiên Viên Cẩm đi dạo kỹ viễn còn bỏ đi xa hơn, ít nhất bọn họ đã ra khỏi phạm vi cai quản của Hiên Viên Cẩm.

Vì Lăng Ngạo luôn nói chưa từng đi ra nước khác, cho nên bọn họ dự định đi dạo tứ phía. Mỗi một lần ra khỏi nước, Lăng Ngạo vẫn rất cao hứng, Tô Dục cũng chưa từng ra nước khác, khi đến biên cảnh, Lăng Ngạo đem lệnh bài mà tiền hoàng đế, chính là lão đầu tử đã băng hà kia từng cho, đổi lấy một đống lớn văn điệp, để tránh bọn họ bị xem là gian tế.

Kỳ thật giữa các thành thị rất giống nhau, dân phong cũng từa tựa, chỉ khác biệt chút ít.

“Đây cũng không có gì đặc biệt.” Thất vọng, trừ nhìn thấy những phong cảnh bất đồng thì thật sự không còn chỗ nào bất đồng nữa.

“Ân.” Tô Dục đối với những thứ này không bận tâm, hắn chỉ cần ở bên cạn Lăng Ngạo thì cái gì cũng được.

“Dục Nhi, ngươi nói tên vương bát đản Hiên Viên Cẩm đó có tìm tới không?” Kỳ thật trong lòng Lăng Ngạo vẫn mong ngóng Hiên Viên Cẩm tìm tới, dù sao sống cùng nhau nhiều năm như thế, nói không yêu liền không yêu, lừa ai a.

“Sẽ.” Y muốn nghe chính là từ này, cho nên, hắn sẽ nói cho y nghe.

Lăng Ngạo thỏa mãn gật đầu, nhìn gương. “Ta vẫn rất anh tuấn, đúng không?”

Tô Dục mỉm cười ôm y từ sau lưng. “Ngươi anh tuấn nhất, ai cũng không đẹp bằng ngươi.” Người này thật sự càng lúc càng giống hài tử. Đương nhiên rồi, nếu chiếu theo tuổi tác linh hồn của Lăng Ngạo thì đã hơn bốn mươi, đã đến tuổi sợ bản thân sẽ già rồi.

“Dục Nhi, ta nghe nói, ngày mai, nơi này có một màn tỷ võ chiêu thân, ta chưa từng thấy qua, chúng ta đi xem náo nhiệt được không?” Lăng Ngạo nghiêng đầu qua, liền có thể hôn đến cằm Tô Dục, y cắn cằm Tô Dục nhẹ giọng hỏi.

“Được.” Chỉ cần ngươi không thượng đài, cái gì cũng được.

Người này luôn gây ra chuyện khác thường đã rất thành danh rồi, hắn không thể để y hơi không cẩn thận lại tự cuốn mình vào. Cái này phiền toái lắm, nếu y thật sự bị nữ nhân nơi đó chấm trúng, Hiên Viên Cẩm nhất định sẽ gây nên chiến tranh giữa Hoàng Phủ và Hạ Hầu.

“Ô ô, chúng ta đi xem náo nhiệt, ngươi chuẩn bị đồ ăn cho ta, tốt nhân là bao luôn một nhã gian.” Lăng Ngạo mỉm cười ôm ngực hắn cọ cọ.

“Được.” Có bao giờ hắn cự tuyệt y, lại nói yêu cầu này cũng không có gì đáng để cự tuyệt. Bỏ một chút tiền bao hạ vị trí tốt nhất. Bọn họ không thiếu ngân lượng, không chỉ ngân lượng Hiên Viên Cẩm cho y, mà còn có Lăng Ngạo tự kiếm được.

Mua đất xây nhà, nhà cửa y thiết kế đều có thể bán được giá cao, có thể thu lại gấp mười mấy hai chục lần vốn gốc. Mấy năm nay những kẻ phú quý luôn lấy làm vinh hạnh khi mua được nhà do y thiết kế. Dâng một đống ngân lượng đến mua nhà, một là quả thật vì căn nhà thiết kế đẹp, hai cũng là mượn cơ hội nịnh bợ Cẩm vương gia.

Lúc này chỉ có dùng rừng người biển người là hình dung được thôi. “Oa, Dục nhi, chúng ta mà bày một sạp trà là kiếm bộn đó.” Lăng Ngạo vừa nhìn nhiều người như thế, liền nghĩ tới cảnh ngân lượng chạy khỏi túi.

“Ân.” Kéo người ôm vào lòng, Tô Dục làm đệm ngồi miễn phí cho Lăng Ngạo.

“Dục nhi, có phải tỷ võ sẽ diễn ra trong ba ngày? Lăng Ngạo hiện tại sắp biến thành tài mê, người khi rảnh rang quá không có gì làm, kiếm tiền sẽ trở thành một loại lạc thú.

“Nghe nói là vậy.” Tô Dục thành thật trả lời.

“Tối nay, chúng ta đi mua một chút băng, lại mua chút toan mai. Ngươi sẽ làm toan mai thang được chứ?” Hai mắt Lăng Ngạo đều là ký hiệu $$.

“Được.” Dù sao chỉ cần y cao hứng là được, hắn không để ý có mất mặt hay không.

Ngày thứ nhất và ngày thứ hai đều là đấu võ, cho nên, đối với người muốn học lỏm mà nói thì không cần nghi ngờ là một cơ hội tốt. Tô Dục cũng học được vài chiêu, tuy chỉ học giống ba phần, nhưng dung nhập với nội công của hắn, thì trở thành tuyệt chiêu.

“Tên đó sao bị lệch mũi vậy, nhất định là không được chọn.”

“Nhìn tên đại hán râu ria kìa, đã sắp làm gia gia người ta, thật không biết xấu hổ, còn đi chiêu thân.”

“Kháo, tên mổ lợn cũng tới.”

“Trời! Hòa thượng đến xem náo nhiệt?”

Hôm nay phải nghe nhiều nhất chính là lời bình luận của Lăng Ngạo đối với những người kia, hơn nữa còn lớn tiếng không ngừng so sánh với mình. “Kém xa ta a, Dục nhi, ngươi nói tướng mạo ta có soái không?”

Da mặt thật dày, tường thành cũng không sánh nổi.

“Ngươi soái nhất.” Tô Dục cùng y nhìn những nam nhân tướng mạo xiên xẹo xấu xí đó, trong lòng không khỏi cảm thán, mỹ nhân như hoa nếu thật sự bị những người này đạt được, thì quả thật tội nghiệp.

Cho đến khi chỉ còn lại một tia tàn dương, trận tỷ võ mới kết thúc, sáng mai lại bắt đầu. bọn Lăng Ngạo không tiếp tục bao nhã gian mắc chết người nữa, mà thuê một tiểu viện tử, sáng sớm Lăng Ngạo đã dạy đập nát những khối băng đó, để trong thùng gỗ thật lớn, Tô Dục thì nấu toan mai thang. Kỳ thật làm rất đơn giản, chính là bỏ hạt toan mai đi, sau đó rửa sạch bỏ vào nồi nấu, thêm băng đường là xong.

Đổ thang đã để nguội vào thùng gỗ, Lăng Ngạo lập tức đặp kín nắp, rồi dùng cẩm bị bọc lại, như vậy mới kéo dài thời gian tan của băng.

Oa kha kha, lão tử đi kiếm tiền. Một bát toan mai thang một xâu tiền, rất mắc, nhưng vì nó mát lạnh, những kẻ đi xem náo nhiệt dù nghiến răng cũng phải uống, đặc biệt là giữa trưa, thái dương chiếu lóa mắt, mọi người càng không để ý một chút tiền.

Sau hôm nay, người tỷ võ bớt đi một phần ba, người nhìn mỹ nhân trên đài cũng bớt đi một phần ba, rất nhiều người đều chuyển mục quang lên người tiểu ca nhi bán toan mai thang.

Người đó mặt một thân bố y vải thô ngắn của tiểu tư, vui vẻ thu tiền khách nhân, sau đó niềm nở bưng chén toan mai thang có băng đến trước mặt khách nhân, nếu khách nhân mặt hiền thì sẽ được y cho một nụ cười nhạt mê người.

Nụ cười đó thật đẹp.

Lăng Ngạo cất tiền kiếm được vào cái thùng nhỏ đặt cạnh thùng toan mai thang, khi toan mai thang của y bán hết rồi, thì trực tiếp mang thùng nhỏ lấy tiền đi đổi thành ngân phiếu.

Chỉ một ngày, mà bán được trên ngàn lượng.

“Dục nhi, tối nay chúng ta đi ăn đồ ngon đi.” Hôm nay bận rộn kiếm tiền đủ cho bọn họ tiêu trong một tháng, đương nhiên chỉ cần y không mua đồ vật quý hiếm là được.

Ngày thứ ba rất nhiều người đều ngóng đầu nhìn, tiểu ca nhi tướng mạo tuấn tú đó sao vẫn chưa đẩy thùng gỗ tới. Có *** gia cũng làm theo Lăng Ngạo, ngày thứ ba không chỉ làm toan mai thang, mà còn làm các loại điểm tâm nhỏ xinh, kết quả toàn bộ đều không bán được bằng y. Đây chính là hiệu ứng mỹ nhân a.

Lăng Ngạo và Tô Dục dạo đông dạo tây, tính toán thời gian, khi đã sắp đến lúc kết thúc cuộc tỷ võ chiêu thân. Hai người họ mới quay về muốn nhìn xem ai là người đạt được mỹ nhân.

Kết quả không đến thì tốt, đến rồi thì lại gặp phiền phức. Những người đợi y cả ngày, vừa thấy y đến liền lao vào.

“Làm cái gì vậy! Các ngươi?” Lăng Ngạo cảm thấy không tốt, điểm nhẹ mũi chân, nhảy ra sau mấy trượng.

“Dục Nhi, bọn họ muốn làm gì vậy?” Hôm nay Lăng Ngạo đã hồi phục lại bộ dáng công tử tuấn dật, những người này càng điên cuồng.

“Bắt được y, trẫm sẽ thưởng hậu hĩ!”

Kháo, trẫm ở đâu ra vậy? Nhìn theo hướng âm thanh, Hạ Hầu Viêm đang ngồi ở phòng chữ Thiên đệ nhất, ôm tay xem kịch nhìn dáng vẻ chạy thê thảm của y.

Được rồi, Hạ Hầu Viêm ngươi đồ hỗn đàn, ngươi không xong với lão tử đâu.

Hiện tại chiến thuật biển người đối với bọn họ cũng vô dụng, né khỏi đám người, y và Tô Dục phóng vài cái lên được mái nhà, thi triển khinh công, vài ba cái đã đứng trước cửa sổ của Hạ Hầu Viên.

“Có kiểu hoan nghênh bằng hữu như ngươi vậy sao? Lão tử nếu bị chiếm tiện nghi, ngươi liền không xong với ta đâu!” Bị đám người đó dọa, vừa rồi chạy làm tim vẫn đập thình thịch, đứng trước bàn cầm ly trà uống cạn.

“Đó là của trẫm.” Hạ Hầu Viêm nhắc nhở.

“Thế nào? Ngươi có bệnh? Ta dùng ly của ngươi sẽ truyền nhiễm cho ta?” Vẻ mặt không thể tin nổi, chưa đợi Hạ Hầu Viêm phản bác đã kêu lên đau đớn: “Kháo! Ngươi có bệnh còn không ở trong cung dưỡng đi, chạy ra ngoài hại người khác làm gì? Lão tử nếu bị nhiễm quái bệnh gì, ta liều mạng với ngươi!”

Nghẹn họng không nói nên lời. Hạ Hầu Viêm thở dài lắc đầu, hắn cũng không nói rõ với y. Về mặt miệng lưỡi quả thật không chiếm tiện nghi nổi.

“Ngươi đến đây sao không đi tìm ta?” Đổi cách tự xưng, không dùng trẫm nữa. Ngay cả Hoàng Phủ Hoằng Đức ở trước mặt y cũng không xưng trẫm, như vậy quan hệ sẽ trở nên gần gũi hơn.

“Ta chỉ đến dạo chơi, không có gì vui, ta liền trở về.” Y là một bình dân, cũng không phải nhân vật trọng yếu gì, lại nói y cũng không phải là người gì của hắn, không cần báo cáo với hắn.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Nếu chúng ta đã gặp nhau, thì vào cung ở mấy ngày đi, ta có rượu ngon ngoại phiên tiến cống, mời ngươi nếm thử.” Người ai cũng có điểm yếu, điểm yếu của Lăng Ngạo là thích uống rượu ngon, vừa nghe có rượu, vậy đi nếm thử thôi.

“Sao ngươi lại tới đây?” Lăng Ngạo ngồi xuống, hỏi Hạ Hầu Viêm.

“Lão Trương đó có chút giao tình với ta, nhà hắn gả nữ nhi mời ta đến làm chủ hôn, ta cũng vừa đúng lúc không có chuyện bận nên tới.” Hạ Hầu Viêm giải thích nguyên do.

“Sao ngươi lại biết ta tới đây?” Lăng Ngạo không hiểu, hỏi tiếp.

“Nghe mọi người hình dung tướng mạo đó, ta đoán chắc là ngươi.” Hạ Hầu Viêm ghi nhớ rất sâu đối với Lăng Ngạo, nam tử này rất thú vị.

“Nga.” Lăng Ngạo ngồi trên đùi Tô Dục, dựa vào ngực Tô Dục, không chút cảm thấy khó xử. Tô Dục cũng hoàn toàn tùy ý y, có lúc còn làm vài động tác nhỏ, y cũng không phản đối.

Tiến cung rồi, mỹ tửu mỹ nữ mỹ nam toàn bộ đều có. Lăng Ngạo nhìn đến mệt, hiện tại y đối với mỹ nhân không cảm thấy hứng thú, đẹp mấy cũng vô dụng. “Những thứ này ngươi thu về đi, ta cũng đã có tuổi, nhận không nổi nữa.” Lăng Ngạo ôm bình rượu, ngã vào lòng Tô Dục.

“Ngươi say rồi, đừng uống nữa.” Tô Dục lấy bình rượu của y đi, y cứ vậy ngủ luôn trong lòng hắn.

“Y ngủ rồi, ta đưa y về phòng.” Tô Dục ôm Lăng Ngạo về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại không ngờ Hạ Hầu cũng đi theo.

“Ngươi còn có chuyện?” Tô Dục lạnh lùng hỏi hắn.

“Nhường y cho ta một đêm, yêu cầu thế nào tùy ngươi.” Mỹ nhân ai không muốn, càng huống hồ là nam tử truyền kỳ đặc sắc như Tô Tử Trúc.

“Vọng tưởng.” Tô Dục mặt như hàn băng, đối với những kẻ dám lăm le dòm ngó Lăng Ngạo hắn đều hận không thể giết chết hết.

“Ngươi và Hiên Viên Cẩm không phải cũng phân hưởng đó sao, thêm ta nữa thì có sợ gì.” Hạ Hầu Viêm mặt dày, cười xấu xa nói.

“Cút!” Tính nhẫn nại của Tô Dục sắp mất, nếu hắn ta còn nói thêm một câu, bất kể có phải là hoàng đế Hạ Hầu hay không, hắn nhất định sẽ giết Hạ Hầu Viêm.

“Thật vô vị, chỉ một đêm sợ cái gì. Ta phong ngươi làm vương thế nào?” Hạ Hầu Viêm không chết tâm, tiếp tục đưa ra điều kiện.

Tô Dục mặt đen thui, không thèm trả lời. Trực tiếp xuất thủ, chưởng phong sắc bén mang theo sát khí, chiêu chiêu đều nhắm vào tử huyệt, cũng may Hạ Hầu Viêm không dám khinh thường hắn, nếu không nhất định bị đánh rất thảm. Vì , Tô Dục hạ sát thủ, chiêu chiêu hung tuyệt.

“Nháo cái gì, qua đây ngủ!” Không biết từ lúc nào, người vốn ngủ say đã tỉnh rồi, y nhìn trận võ đả nửa ngày, cũng cảm thấy sắp phân định, mới mở miệng nói.

Tô Dục hai mắt mang theo nộ ý, hắn tâm không cam tình không nguyện thu tay, nhanh chóng về bên cạnh y. “Hạ Hầu Viêm ngươi cũng có tuổi rồi, sao một chút cũng không ổn trọng?”

Ức hiếp nam nhân nhà y, y rất bao che khuyết điểm đó.

“Tử Trúc, ngươi vốn đang ngủ mà?” Lần này Hạ Hầu Viêm trực tiếp đề nghị với y. “Tử Trúc, ngươi theo ta được rồi, tên gia hỏa Hiên Viên Cẩm ba lần bốn lượt chọc ngươi không vui, ngươi nếu theo ta, ta nhất định đuổi hết người trong hậu cung, chỉ lưu lại mình ngươi.”

“Ngươi đủ chưa! Cũng là người có tuổi rồi. Ta vào hậu cung của ngươi, những nhi tử nữ nhi đó của ngươi ngày ngày chỉ mũi ta mắng ta hồ ly tinh, còn là hồ ly đực nữa, ta đã đủ nổi tiếng, không cần nổi thêm.” Lăng Ngạo vừa lắc đầu cự tuyệt, vừa kéo Tô Dục lại cạnh mình.

“Thấy hắn không, hắn cả đời sẽ không sinh hài tử, ta cũng sẽ không, chúng ta tiêu dao khoái lạc, hắn vĩnh viễn sẽ không phản bội ta, vĩnh viễn sẽ không vì triều sự gì đó mà lơ là ta, vĩnh viễn ở cạnh ta khi ta quay đầu lại.” Lăng Ngạo muốn chính là một người như thế, vĩnh viễn vĩnh viễn đều ở bên cạnh y.

“Các ngươi…” Các ngươi là huynh đệ. Hạ Hầu Viêm vốn định nói thế, nhưng hắn thấy ánh mắt khinh miệt của Lăng Ngạo liền hiểu, làm sao có thể dùng ánh mắt thế tục để quan sát họ.

“Nếu ngươi muốn ta qua đêm ở đây, thì nhanh rời khỏi, nếu không chúng ta lập tức đi.” Lăng Ngạo cũng bắt đầu đuổi người, dù sao tính khí của y cũng do những người này sủng ra, bọn họ sớm đã quen.

“Ngươi thật không nguyện ý lưu lại?” Cái gì gọi là không chết tâm? Chính là đây.

“Được rồi được rồi, nhanh chút đi.” Lăng Ngạo co co vào trong lòng đệ đệ mình, tìm chỗ thoải mái nhất nhắm mắt, không để ý tới hắn nữa.

Người ta nói quân vô hí ngôn, kỳ thật Hạ Hầu Viêm thật sự muốn lưu y lại, người này rất thú vị, dám trước mặt hắn mắng người, thậm chí ngay cả hoàng đế hắn cũng mắng. Người thế này, thế gian sợ là cũng chỉ có một. Quả là người trăm năm khó gặp, không thích mình, thật là đáng tiếc.

Hôm sau Lăng Ngạo tỉnh dậy do tiếng ồn, hỏi tiểu thái giám ngoài cửa chuyện gì, mới biết, có người đêm qua xông vào hoàng cung.

“Thiên hạ thật không thái bình, hoàng cung cũng dám xông vào.” Lắc đầu, tùy ý Tô Dục mặc y phục chải đầu cho y.

“Vậy ngươi cho rằng ta đang đêm xông vào hoàng cung Hạ Hầu là vì cái gì?” Trong thanh âm mang theo nộ khí cuồng phong bạo vũ. Nam nhân đến với tư thế bừng bừng mặt đen còn hơn mực, tức giận đến tay cũng phát run, nếu không phải không nỡ, có thể hắn đã thật sự chém y ra ăn luôn cho yên tâm.

“Dô. Cẩm vương gia đến rồi. Là ngọn gió nào đưa ngài tới a? Không ngờ lại thổi ngài từ nơi xa như thế tới đó.” Lăng Ngạo nói nhẹ nhàng, trong ngữ khí còn mang theo ý châm chích nồng đậm.

“Tử Trúc, ngươi quá tùy tiện.” Hiên Viên Cẩm thở dài, sư bá của hắn mang sư muội đến thăm hắn, nhưng hắn cũng đã là người hơn ba mươi gần bốn mươi rồi, sao còn có thể có ý gì với người ta.

“Hừ!” Hất cổ hừ lạnh, tùy tiện vậy đó, ngươi làm gì ta?

“Dục nhi, chải đầu xong, chúng ta nhanh rời khỏi đây. Trong hoàng cung nhiều thị phi, chúng ta đừng ở đây cho người ta xỉa xói.” Tô Dục gật đầu, chải tóc cho y, thắt lại bằng sợi dây màu đen mà y thích, kéo tay y chuẩn bị đi.

Tuy có lúc hắn bị kẹt ở chính giữa không biết làm sao, nhưng hắn trừ để ý Lăng Ngạo, thật sự là không để ý người khác nữa, ngay cả bản thân hắn, cũng không để ý. Cho nên, Hiên Viên Cẩm cũng không có quyền chỉ trích hắn, lại không phải hắn dụ dỗ người đi.

“Tô Tử Trúc, ngươi trở về cho ta!”

Nga nga nga! Gió đang gào, gió đang thổi, nam nhân đang la hét!

“Ồn quá!” Ném lại một câu, kéo Tô Dục thi triển khinh công chạy đi. Hiên Viên Cẩm không phải không muốn đuổi theo, nhưng trước đó hắn đã tiêu phí sức lực với cấm quân của Hạ Hầu, hiện tại không còn sức nữa, y vẫn không tha thứ hắn, còn chạy.

“Xem ra, Hiên Viên Cẩm, ngươi cũng không tốt hơn ta bao nhiêu.” Một người bị cự tuyệt, một người bị ném lại, người ta và đệ đệ của mình như hình với bóng, hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không hơn ai.

Khi Lăng Ngạo kéo tay đệ đệ mình chạy đi, y cười, khóe môi cong lên, rất vui. Y không tin nam nhân đó không đuổi theo, cũng không tin nam nhân đó thật sự nỡ buông bỏ mình.

Quay đầu lại nhìn Tô Dục. “Ngươi vĩnh viễn ở bên ta đúng không?”

“Ta vĩnh viễn ở đây.” Tô Dục gật đầu.

“Ngươi yêu ta chứ?” Lăng Ngạo nghiêm túc hỏi hắn.

“Yêu.” Tô Dục rất ít khi nhắc tới chữ này, hắn biết đối phương hiểu.

“Vậy thì tốt, ta cũng yêu ngươi, ta cũng muốn ngươi tiếp tục yêu ta. Mãi mãi luôn yêu ta.” Hôn khóe môi Tô Dục, lớn tiếng nói: “Dục nhi, chúng ta tiếp tục đi du sơn ngoạn thủy thôi!”

Y chính là người như thế, muốn làm gì thì làm. Niềm vui đến rất đơn giản, chỉ cần một câu ta yêu ngươi, sẽ khiến y cao hứng rất lâu.

Ca ca, trò chơi truy và chạy, chỉ cần ngươi vui, ta sẽ chơi cùng ngươi. Ngươi vui đến không biết mệt, ta cũng rất vui khi ngươi chọn ta chơi cùng ngươi.