Hứa Diên bị Phương Mặc dùng tư thế bế trẻ em ôm vào bờ.

Hắn cởi áo khoác giúp Hứa Diên lau tóc, giọng nói có chút oán trách, nhiều hơn là đau lòng:” Nước lạnh như vậy, em lại còn nhảy vào bơi..”

Hứa Diên không lên tiếng.

Lau xong tóc, Phương Mặc lại thay Hứa Diên phủ lên người anh chiếc áo khoác, đem anh ôm chặt lấy, gương mặt hắn dán vào sợi tóc lạnh lẽo của anh.

“Được, anh không muốn ép em.” Hắn thấp giọng nói, “Anh chỉ là….”

Phương Mặc dừng lại một chút, nhẹ hang buông anh ra:” Tiểu Diên, còn nhiều thời gian.”

“Anh biết lỗi rồi. Em có thể tha thứ cho anh không?”

Hứa Diên trầm mặc.

Phương Mặc thở dài, lấy điện thoại di động gọi tài xế tới.

Chờ tài xế đến, Phương Mặc mở cửa xe, đẩy Hứa Diên vào, phân phó lái xe đưa anh về nhà.

Cảnh vật ngoài cửa kính biến ảo, Hứa Diên khẽ thở dài. Anh vẫn không thể quen với sự săn sóc này của Phương Mặc, anh vẫn luôn cảm thấy Phương Mặc đem sự quan tâm vốn dành cho người khác đặt trên người mình.

Ai bảo Hứa Diên từ nhỏ bị nuôi thả cơ chứ. Vậy nên kỳ thật anh rất khó cảm nhận được loại chăm sóc tinh tế của Phương Mặc.

Thi thoảng Hứa Diên cũng như một vị trai thẳng khó chịu nghĩ:”Mình rõ ràng là một vận động viên, cần được người ta ôm lên giường sao?”

Nhưng chính anh lại được Phương Mặc ôm đến cực kỳ vui sướng.

“Anh ơi anh ơi…..” Hứa Tiểu Ấn bất mãn quệt miệng:“ Hôm nay sao anh cứ mất tập trung mãi thế?”

“Xin lỗi nhóc nha.” Hứa Diên xoa xoa đỉnh đầu nhóc, “Anh hơi mệt.”

Hứa Tiểu Ấn ngây thơ ngẩng đầu nhìn anh:” Dạo này anh Phương Mặc không đến chơi nữa ạ?”  

Hứa Diên khẽ giật mình hỏi lại:” Sao tự nhiên nhóc nói vậy?”

Hứa Tiểu Ấn hai tay chống cằm, hai má bự phình ra:” Mỗi lần anh Phương Mặc đến, anh đều rất thoải mái, có thể chơi với em rất lâu.”

Hứa Diên cảm thấy trong lòng hơi nhói lên, anh có chút khó chịu xin lỗi Hứa Tiểu Ấn:”Anh sai rồi.”

Thời điểm tình yêu suôn sẻ, tất nhiên là sẽ không cảm thấy mỏi mệt.

Có lẽ do từng ở trại trẻ mồ côi khiến Hứa Tiểu Ấn nhạy cảm hơn các bạn đồng trang lứa, nhóc tiến tới, dùng đầu xù cọ cọ tay Hứa Diên, non nớt an ủi anh:”Có phải là anh Phương Mặc chọc anh tức giận không? Anh đừng trách anh ấy, anh ấy chơi game tốt như thế, rõ ràng cũng là một đứa trẻ nha.”

Trong suy nghĩ của cậu nhóc Hứa Tiểu Ấn: Chơi game giỏi = nhóc = con nít, Phương Mặc chơi game lợi hại = trẻ con.

Nhóc leo lên trên đùi Hứa Diên, dùng bàn tay nhỏ bé chạm vào đầu anh:” Đừng giận một đứa trẻ nha anh.”

Hứa Diên bị nhóc chọc cười, chọt lét nhóc hỏi:” Có phải nhóc được hắn đưa cho cái gì rồi không?”

Hứa Tiểu Ấn bị cù cười đến uốn tới ẹo lui:”Không có nha. Anh Phương Mặc tin tưởng em, dặn em phải chăm sóc anh thật tốt.”

Mũi Hứa Diên có chút chua xót, lại nhịn không được cảm thấy buồn cười. Phương Mặc làm gì vậy chứ, dặn một đứa nhóc tới chăm sóc anh?

Hứa Tiểu Ấn vuốt vuốt cổ họng, bắt chước dáng vẻ Phương Mặc nói:”Tiểu Diên là anh bạn nhỏ, lại vô cùng quật cường, phải huấn luyện cường độ lớn khẳng định ban đêm rất mệt mỏi hoảng sợ, em ấy cũng cắn răng không chịu nói. Tiểu Ấn rất ngoan, chờ em ấy về nhà thì ôm em ấy một cái có được không?”

Hứa Diên sững sờ, không biết nên phản ứng thế nào. Hứa Tiểu Ấn ôm lấy anh, lắc lắc người, học giọng điệu người lớn dỗ dành anh:”Anh mệt thì ngủ đi. Em ôm anh một cái nàyy.”