Gần đây Thời Nghi bận rộn vì phải giám sát việc in ấn.

Anh vừa ho khan vừa nói chuyện với người phụ trách của xưởng: "Trước đây đã thỏa thuận hai ngày sẽ có sách, bây giờ còn chưa bắt đầu in sao?"

Người phụ trách này là một người đàn ông trung niên cường tráng, mắt hổ mũi cao, gương mặt lớn, lộ vẻ dữ tợn. Hắn cầm cốc nước uống một hớp, nói qua loa: "Tôi đã nói qua với phó chủ nhiệm của các cậu rồi, giá giấy tăng cao, hợp đồng lúc trước để xưởng bọn tôi chịu thiệt nhiều lắm. Ông ấy đồng ý cho chúng tôi thong thả thời gian."

Thời Nghi đã đi tới đi lui ba, bốn chuyến, đều nhận được các loại lý do qua loa lấy lệ, lần này khó lắm mới hỏi ra nguyên nhân chính, mà lại là do lãnh đạo đồng ý, anh còn có thể làm được gì?

"Phó chủ nhiệm cũng không nói qua với tôi, là giám đốc giục tôi đến quan sát tiến trình. Không bằng bây giờ tôi gọi cho giám đốc, để Tống ca tự mình bàn bạc với ông ấy xem sao."

Trong ngành xuất bản quan hệ rắc rối chằng chịt, Thời Nghi lại không hiểu những điều ấy, cũng không biết cạnh tranh kinh doanh là gì, anh chỉ muốn nghiêm túc làm sách mà thôi.

Nhưng Tống ca thế nào cũng không đồng ý nghe điện thoại, thay áo đồng phục, đi tới phân xưởng Cửa đóng rầm một tiếng để mặc Thời Nghi một mình trong phòng làm việc.

Thời Nghi giận đến sắc mặt trắng bệch, cũng chỉ có thể về nhà xuất bản trước.

phẩm trên có hành vi đạo văn của ông Lúc Ihời Nghi biết đến chuyện này thì mọi người trong nhà xuất bản đều đã biết.

Hai tác phẩm "Tiểu Thanh Oa bạn ở đâu vậy" cùng "Đứa nhỏ ngoan và đứa nhỏ hư" từ lúc đầu đã không được Thời Nghi xem trọng Trong thời gian học đại học, anh rất có hứng thú với văn học thiếu nhi, trong chương ttình học có theo giáo viên nghiên cứu, tất nhiên đọc qua không ít tác phẩm văn học dành cho trẻ nhỏ. Mà hai bản sách này xác thực là do một tác giả Thụy Điển nào đó cắt ghét ẩu tả, sao chép lại tác phẩm của vị tác giả kháng cáo kia. Thế nhưng nhờ các phương tiện truyền thông tuyên truyền, lại nhận được nhiều đề cử, hai đầu sách nọ đương nhiên có thể mang lại lợi nhuận.

Nhà xuất bản tốn không ít thời gian và tài lực mới coi như tranh được bản quyền của hai tác phẩm ấy.

Trong khoảng thời gian nhà xuất bản phê duyệt sách, Thời Nghi đã từng đưa ra khả năng tác phẩm có hành vi đạo vãn, có thể gây ra tranh cãi sau này, thế nhưng bọn họ lại bác bỏ ý kiến của anh, trái lại còn để anh lo việc in ấn.

nói: "Thời Nghi, giám đốc gọi cậu vào."

"Chưa, bên kia nói phó chủ nhiệm đồng ý cho bọn họ thêm thời gian, hơn nữa có khả năng là bọn họ không hài lòng với hợp đồng lúc

"Vậy vấn đề bản quyền lần này cậu có ý kiến gì?"

Thời Nghi suy nghĩ một chút: "Việc chúng ta bị liên lụy khi lên tòa là không thể ưánh khỏi."

"Hai đầu sách này là do cậu xét duyệt phải không?"

Thời Nghi lập tức đứng dậy, ghế tựa xê dịch uỳnh một tiếng.

mọi người lợi dụng chỗ hổng trong luật bản quyền, bỏ qua ý kiến của tôi mà thực hiện in ấn tiêu thụ!"

Thời Nghi tức giận bước ra khỏi phòng liền nghe được các đồng nghiệp xì xào bàn tán. Hiệu ích của nhà xuất bản thực sự quá kém, nếu

Thời Nghi ngồi về chỗ, dùng hai tay đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Vì sao làm sách lại khó đến thế?

Chọn đầu sách, báo cáo lựa chọn, chỉnh sửa bản thảo, phê duyệt, xin giấy phép, dàn trang, in ấn tiêu thụ, mỗi một phân đoạn cũng khiến anh mệt bở hơi tai.

Làm việc ở nơi này mấy tháng, mọi nỗ lực cố gắng của anh đều bị người khác nói thành ngu dốt vô dụng, không một ai để ý đến ý kiến của anh, chỉ quan tâm đến những đầu sách anh phụ trách có thể bán được bao nhiêu bản.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn bản thân nhếch nhác trong gương.

Sắc mặt nhợt nhạt, quầng mắt thâm đen, con ngươi ăm đạm, ý cười u ám.

Một chút cũng không khiến anh hài lòng.

Nhưng anh có thể làm gì đây?

Muốn sống cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Mọi người đều như vậy, anh làm sao dám tùy hứng?

Nhưng hóa ra ngay cả nhẫn nhịn Thời Nghi cũng không có tư cách mà làm.

Một tuần lễ sau, anh bị sa thải.

Thời Nghi ôm thùng giấy đứng trên tàu điện ngầm, tay nắm vòng treo, mệt mỏi cúi đầu.

Anh chết lặng, nghe một giọng nói vang đi vang lại trong đầu.

Mày quả là ngu ngốc.

Mày thực vô dụng.

Vì sao cái gì mày cũng không làm được?

Anh lại nghe thấy một giọng nói khác thừa nhận, phải.

Thời Nghi một lần nữa thừa nhận, mình chỉ là đồ bỏ đi.

Anh quá mệt mỏi rồi, sống ở thành phố này không cho anh chút vui sướng nào.

Năm nay anh ba mươi tuổi, thế nhung đôi khi lại cảm thấy mình chỉ là bé trai mười tám tuổi trước kia, cả người run lẩy bẩy đứng trước ô cửa sổ nhỏ hẹp, nhìn về phía khung cảnh bừa bộn đổ vỡ trước mắt. Mẹ kế ở tầng dưới lớn tiếng gọi anh quét nhà, cha anh lại đập gậy lên sàn, dường như bước từng bước tới gần, muốn đập lên lưng anh. Em trai em gái không ngừng la hét chói tai. Trong hộc bàn là quyển hướng dẫn tuyển sinh vô dụng cùng vài ghi chép từ thời cấp ba, đều bị khóa kín lại.

Mười hai năm trôi qua, anh vẫn là người vô dụng, dễ sợ hại, tuyệt vọng và bất lực như vậy.

ngốc không hiểu chuyện, thành vật hy sinh cho kẻ khác.

Anh đã từng nghĩ tới chuyện bỏ chạy. Thế nhưng Chung Tuấn Đồng đã giữ anh lại.

Bởi vì khi ấy Chung Tuấn Đồng đến nhà anh, nói rằng cha anh trong lúc lâm chung đã ủy thác để hắn cưới anh.

Chung Tuấn Đồng cùng hôn nhân mang tới chút hy vọng đối với một người đã mục nát như đã chết.

Phần hy vọng ấy được đưa tới trong tay Thời Nghi, tựa như một bó hoa màu hồng khô héo. Thế nhưng ít ra nó cũng là màu hồng.

Phải rồi, Tuấn Đồng! Nghĩ về Tuấn Đồng!

Thời Nghi cố gắng hít thở, khó khăn mà thở dốc.

Tuấn Đồng anh tuấn như vậy, tốt như vậy, được người yêu thích như thế, vậy mà lại đồng ý kết hôn cùng anh. Người tốt đẹp như thế lại là chồng của anh! vẫn nên vui vẻ một chút chứ!

Nhưng lập tức, một suy nghĩ nặng nề đánh trúng anh.

Tuấn Đồng cũng không bởi vì yêu mà kết hôn, mình vui mừng cái gì?

Hôm nay Chung Tuấn Đồng về nhà rất sớm, lúc đang ngồi trong phòng khách xem kênh tài chính kinh tế thì nghe thấy khóa cửa lách cách, cửa được mở ra, Thời Nghi mang đồ đạc bước vào.

Thời Nghi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, làm bộ tùy ý thẳ đồ đạc xuống, ngữ khí mềm nhẹ: "Anh không làm sách cho thiếu nhi nữa rồi." Anh thấy Chung Tuấn Đồng khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng xấu hổ, biện ra cái cớ: "Anh quên mua thức ăn, giờ anh ra

Viền mắt Thời Nghi chua xót, mũi cũng như bị người chặn đến thở không nổi. Anh chìm đắm trong mất mát tuyệt vọng, dường như

Anh không muốn Tuấn Đồng nhìn thấy vẻ chật vật của mình.

Trong lúc đang mở cửa, cổ tay Thời Nghi bỗng bị nắm lấy, nắm rất chặt.

Trên cổ tay của người kia là chiếc đồng hồ hôm qua anh lau chùi qua, tự tay đeo lên cho chồng. Đồng hồ màu bạc bắt mắt, đeo lên cổ tay của Chung Tuấn Đồng trở nên cực kỳ đẹp mắt.

"Em đã mua đồ rồi. Thế nhưng nếu bây giờ anh muốn ra ngoài, em có thể đi cùng anh."

Thời Nghi đưa lưng về phía Chung Tuấn Đồng, nước mắt lập tức rơi xuống sàn gỗ.

"Không... Không cần."

Trong mơ hồ lại nghe thấy Chung Tuấn Đồng nói: "Trước đây không phải anh nói muốn đi ăn món Thái sao. Tối nay chúng ta có thể

Anh đã quen ở một mình, đóng cửa trốn vào trong tủ quần áo, trong mùi long não vào hương quần áo mới giặt ấy mà tự tạo một nơi ẩn

Anh vui vẻ chỉ có một mình. Mà đau khổ cũng chỉ một mình anh chịu đựng.

Anh không nghĩ tới việc chia sẻ, anh cho rằng mình nên trở thành một bộ lọc cảm xúc, sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, cũng sẽ không đòi hỏi người khác cho lại điều gì.

Anh vốn đã không đẹp đẽ dễ nhìn, lúc khóc khẳng định càng xấu thêm.

Vì sao anh phải khóc chứ?

Thế nhưng nước mắt lại ngừng không được. Một khi tuyến lệ ít sử dụng của anh mở ra, rất khó để có thể đóng lại.

Chung Tuấn Đồng ôm lấy anh từ đằng sau, mấy giây sau lại cảm thấy tư thế này không ổn, để Thời Nghi quay lại rồi dùng sức ôm.

Người bạn đời ít khi khóc của hắn lại khóc.

Nước mắt thấm ướt áo nhung đắt giá.

Chung Tuấn Đồng nói: "Được rồi. Có thể khóc, nhưng không được khóc quá lâu. Khóc lâu sẽ bị váng đầu."

Thời Nghi không hiểu sao lại bị Chung Tuấn Đồng chọc cười, frong lúc khóc nhỏ giọng nói: "Anh muốn khóc mười phút."

Chung Tuấn Đồng nhìn đồng hồ đeo tay: "Được, em tính giờ cho anh."

Thời Nghi hít hít mũi, gò má đỏ ửng: "Anh lại không muốn khóc nữa rồi."

"Vậy chúng ta chuẩn bị lại một chút rồi đi ăn đồ Thái? Sau đó đi xem phim? Rồi mua quần áo mới cho anh."