Hai người về đến nhà, Thời Nghi cởi giày, thấy bên trong đã có một vũng nước, anh nở nụ cười: "Thả vào chỗ nước cạn là thành thuyền của cua và hàu đó."

Chung Tuấn Đồng có chút sửng sốt.

Mặt Thòri Nghi lập tức đỏ lên, lúng túng nói: "Anh, anh làm biên tập viên cho sách truyện thiếu nhi, hay thấy nhiều câu có chút kỳ quặc như vậy."

Chung Tuấn Đồng đến gần, nghiêm túc mà nhìn cái giày ướt sũng của đối phương, cũng nhấc giày da của mình lên, tự nhiên nói: "Dùng cả cái này nữa. Hai chiếc thuyền sẽ trở được nhiều cua hàu hơn. Bọn chúng đi đâu vậy?"

Tâm tư Thời Nghi cũng bay xa, lủng túng nói: "Chúng muốn đi thám hiểm, đi xem xem bên kia cùa hải đảo to lớn là gì, còn mặt trời thì đến từ đâu trên vùng biển?"

"Là một câu chuyện hay."

Thời Nghi lại đỏ mặt.

Anh muốn hôn Chung Tuấn Đồng, lập tức, ngay lúc này.

Chung Tuấn Đồng nhìn đôi mắt sáng lên của Thời Nghi. Công bằng mà nói thì đôi mắt của Thời Nghi cũng không được tính là quá đẹp, mắt hai mí, chỉ có thể nói là nhu hòa, màu sắc con ngươi hơi tối, bởi vì có chút loạn thị nên có lúc nhìn còn phải nheo mắt vào.

Thế nhưng Thời Nghi trong mắt Chung Tuấn Đồng lại không thể "công bằng mà nói."

Mà hiện tại, gò má nhợt nhạt của Thời Nghi còn vương nước mưa, chút hồng lại như lan theo nước mà đến khắp hai bên gô má, chóp mũi rồi cả đuôi mắt.

Thật là đẹp. Thời Nghi thực sự đẹp.

Chung Tuấn Đồng khó khăn nuốt ngụm nước miếng, thấy Thời Nghi nghiêng người, cởi áo khoác hắn choàng lên người cho anh, đường viền cổ áo len cũng ướt.

Thời Nghi sờ sờ áo khoác ẩm ướt, thầm nghĩ, đêm nay chắc hong khô được.

Một giây sau, một cánh tay liền âm thầm tiến vào áo len của anh, cách áo lót giữ ấm sờ soạng hai lần, cảm thấy chưa đủ, lại xốc lớp áo đó lên, chạm vào da dẻ trần trụi ấm áp.

Thời Nghi bị ép dựa vào lồng ngực Chung Tuấn Đồng, tay vẫn níu vào áo khoác, quay đầu xin khoan dung: "Tuấn Đồng, bây giờ không được, chờ đến tối được không?"

Chung Tuấn Đồng lại như chính nhân quân tử: "Em ôm anh đi tắm, không phải anh muốn tắm sao?"

Thời Nghi được ôm vào bồn tắm ít khi sử dụng.

Chung Tuấn Đồng bật hệ thống sưởi, bản thân cũng bước vào. Hai người trẻ tuổi quần áo chưa cởi một trên một dưới chồng lên nhau, tay đè tay, chân chạm chân, quấn vào một chỗ.

Thời Nghi mặt dỏ tới mang tang liếc mắt nhìn hắn, chi thấy mắt Chung Tuấn Đồng sáng kinh người mà dõi theo anh. Anh thực sự không chịu nổi ánh mắt như vậy từ chồng nhỏ của mình, lúng túng quay mặt ra chỗ khác.

"Sao anh lại trốn?" Chung Tuấn Dồng ghé sát mặt dén, hơi thở dây dưa, sống mũi cao sượt qua sượt lại nơi huyệt thái dương mềm mại của Thời Nghi.

Thời Nghi nhó giọng: "Không... Không có trốn."

Chung Tuẩn Đồng dùng tay nâng mặt Thời Nghi, có chút mạnh tay mà buộc anh quay mặt về phía hắn. Hai người mắt đối mát, chóp mũi chạm nhau, dễ dàng nhìn thầy ânh phân chiếu cùa minh trong mắt đối phương.

Chung Tuấn Đồng thấy mình trong mắt Thời Nghi, nôn nóng không nhịn nổi, hoàn toàn không có phong độ, ấu trĩ lỗ mãng, cứ như quỷ háo sắc.

Còn Thời Nghi lại chỉ thấy gò má nhợt nhạt của mình ửng hồng, ánh mắt chất phác đờ ra, nhìn như kẻ ngốc.

Chung Tuấn Đồng thầm nghĩ, quá bỉ ổi, bẳn thân thật tồi tệ. Hắn muốn biểu hiện mình là một người chồng ồn nhu săn sóc, thế nhưng lại không làm được. Bởi khi nhìn thấy Thời Nghi, hắn chỉ muốn ôm lấy anh, chạm lên tấm lung đơn bạc, muốn hôn nhẹ đôi môi tái nhợt, muốn làm rất nhiều chuyện khó có thể nói ra.

Tỉnh yêu tích tụ đến độ sinh ra quá nhiều ham muốn dục vọng.

Chung Tuấn Đồng xin lỗi, hôn môi Thời Nghi, bờ môi chỉ chạm vào rồi nhanh chóng tách ra. Hắn đang muốn đứng dậy lại được một cánh tay mảnh khảnh câu ở cổ, một lần nữa kéo trở lại.

Chung Tuấn Đồng kinh ngạc nhìn anh.

Thời Nghi không dám nhìn vào mắt hắn, lúng túng nói: "Em không muốn tắm sao?... Hai người cùng tắm thì tiết kiệm nước hơn."

Chung Tuấn Đồng nuốt nước miếng, như là sợ Thời Nghi đổi ý: "Muốn."

Hai người một lần nữa tiếp tục quấn quýt hôn môi, quần áo không biết như thế nào mà đã cởi hết ra. Trong phòng tắm có hệ thống sưởi, cũng không cảm thấy lạnh.

Thời Nghi nửa quỳ, khuỷu tay chống lên bồn tắm bóng loáng, lúc trước lạnh, lát sau lại ấm, cả người như phủ phấn, đầu ngón chân cũng hồng đến xinh đẹp.

Chung Tuấn Đồng thả xuống từng chiếc hôn dọc theo xương sống rõ ràng. Thời Nghi suýt nữa quỳ không nổi nữa nhưng vẫn cố gắng duy trì tư thế.

Ihời Nghi cố nhịn tiếng thở dốc, chỉ hừ khẽ. Anh là người cứng nhắc lạc hậu, da mặt lại mỏng, mấy lần tình cờ chủ động đều như muốn đòi mạng anh. Thế nhưng Chung Tuấn Đồng lại thích như vậy.

Thời Nghi nghĩ, chắc Tuấn Đồng đã vui rồi.

Hai người dính sát vào nhau, nằm trong bồn tắm, cảm giác trống vắng sau khi phát tiết được những chiếc ôm lấp kín.

Chung Tuấn Đồng thấp giọng cười, đang vươn mình định nói chút gì đó, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, thân thể cứng đờ, khẽ kêu đau.

Chung Tuấn Đồng: "..."

"Em sao vậy?" Thời Nghi vội vã nhổm dậy.

Chung Tuấn Đồng cúi đầu không nói lời nào.

Thời Nghi nhìn vào tay đang đỡ eo cùa hắn, cẩn thận hỏi: "Trật eo nên đau hả?"

Chung Tuấn Đồng thẹn quá hóa giận: "Không phải!"

Thời Nghi vừa đau lòng vừa buồn cười, ngón tay trắng mềm nhẹ nhàng bao lên bàn tay đang đỡ eo của ai kia, dịu dàng nói: "Anh lây rượu thuốc xoa bóp cho em một chút là ổn. Có đau lắm không?"

Chung Tuấn Đồng cả lòng xám xịt, cấn thận duy trì cái tư thế này mà sững sờ trong phòng tắm, không nhúc nhích.

Khi Thời Nghi mang rượu thuốc đến, hắn trầm giọng nói nhanh: "Không phải eo em không tốt."

Thời Nghi không nhịn được mà phì cười, điểm điểm lên eo hắn: "Ai nói eo Tuấn Đồng của chúng ta không tốt nào?"

Trong lòng lại thầm nghĩ, eo của em có được hay không, anh cũng không phải không biết.

Chung Tuấn Đồng nguôi ngoai, hơi nghiêng mặt lén nhìn anh một chút, thấp giọng nói: "Chỉ là em ngồi làm việc hơi lâu thôi."

Thời Nghi thoa rượu thuốc vào nơi đau, sức trên tay thuần thục, mạnh vừa phải, xoa cho rượu thuốc ngấm vào da. Chung Tuấn Đồng cắn răng không kêu.

Thời Nghi vừa xoa bóp vừa cười nói: "Không có chuyện gì, lập tức sẽ hết đau."

Chung Tuấn Đầu vẫn cảm thấy mất mặt, cúi đầu không nói lời nào.

Hắn quyết định tăng hai lần một tuần đi tập gym thành ba lần một tuần

Loại cảm xúc chán nản này cứ bao phủ lây hắn, ăn cơm làm việc cũng đêu rầu rì không vui. Đến lúc đi ngủ, hắn vén chăn nam vào, bởi vì chuyện cái eo nên cũng không nằm sát cạnh Thời Nghi như thường ngày.

Cạch một tiếng.

Thời Nghi tắt đèn.

Trong mấy tháng ngắn ngủi này, Chung Tuấn Đồng đã quen ôm một thân thể ấm áp thon dài lúc ngủ, lúc này như trẻ con cai sữa, cả thân không thoải mái, cứ thấy thiếu thiếu cái gì.

Thời Nghi đang nhắm mắt, đột nhiên mu bàn chân được một đôi chân ấm áp sượt qua, cọ cọ một hồi rồi kẹp lấy chân anh.

"Sao lạnh vậy?"

Giọng Chung Tuấn Đồng truyền đến từ bên gối.

Thời Nghi mở mắt, cảm thụ từng cái vuốt ve chầm chậm trên chân, nuốt ngụm nước bọt, "Ban nãy đứng trên sàn bị lạnh."

Chung Tuấn Đồng nói: "Vậy em sưởi cho anh."

Hắn chậm rì rì dịch qua, tay cùng đùi ấm áp dính lên người Thời Nghi, quả như mặt trời nhỏ được nhét vào trong chăn: "Anh thấy ấm không?"

Thời Nghi "ừ" một tiếng, nửa ngày sau mới lấy hết dũng khí, xoay người sang, ôm lấy cánh tay Chung Tuấn Đồng.

Chung Tuấn Đồng hơi sửng sốt, cứng ngắc đến không biết làm gì.

Ihường ngày hắn đều thừa dịp Ihời Nghi ngủ rồi mới ôm một cái, cứ như kẻ trộm. Hắn cũng mong Thời Nghi tỉnh lại, rúc vào lồng ngực hắn một chút, dịu giọng thì thầm mấy câu lúc nửa tỉnh nửa mê; thế nhưng hắn lại sợ khi Thời Nghi tỉnh lại, nhìn thấu vẻ si mê ham muốn của hắn sẽ khiến hắn không biết phải làm thế nào.

Thời Nghi là người dịu dàng nên sẽ không từ chối, ôn nhu nên luôn ưu tiên người khác hơn. Chung Tuấn Đồng sợ rằng chỉ vì Thời Nghi hiền lành tốt bụng như vậy nên anh mới nguyện ý kết hôn, chấp nhận mọi sự vô lễ, ấu trĩ cùng thô bạo của hắn.

Thời Nghi tựa trán trên vai Chung Tuấn Đồng, dáng vẻ dựa dẫm, thở nhẹ một hơi, băng sương vậy là tan rã rồi.

"Cảm ơn Tuấn Đồng."

"Không có gì." Tim Chung Tuấn Đồng đập nhanh hơn.

Thời Nghi không dám động. Anh và Chung Tuấn Đồng tính đến giờ đã từng hợp hai làm một, chung một nhịp thở, cùng nhau cao trào, khiến linh hồn quấn quýt một nơi.

Thế nhưng, không ở thời điểm làm chuyện kia, bọn họ không có cách nào gần nhau thêm một bước.

Thời Nghi luôn cảm thấy giữa mình và đối phương tồn tại một con sông, anh nhìn về phía hắn, hắn cũng dường như nhìn phía anh, con sông kia không biết rộng bao nhiêu, không biết sâu chừng nào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng hình người bên kia bờ. Tình cảm của bọn họ như trông hoa trong sương mù, lại không có ai dám bước lên chạm tới.

Chẳng may sương mù tản đi, sợ rằng trái tim của mình cũng giống như đôi cánh nhân tạo trong câu chuyện thần thoại xưa cũ mà tan chảy dưới ánh mặt trời.