Sau khi tan học, Lục Hàn bị bắt lên một chiếc xe 16 chỗ chở cậu bé ra ngoại ô. Ngồi trên xe cậu nhìn ngó ra ngoài với vẻ mặt lo sợ, nhưng thật ra cậu nhìn khung cảnh xung quanh qua mắt kính cậu đang đeo để truyền thông tin trực tiếp cho Lục Tử Dạ từ xa. Sáng nay trước khi đi học ba đã đưa cho cậu bảo cậu:

"Con đeo kính này vào nếu có đi đâu nhớ nhìn xung quanh thật cẩn thận là nó sẽ trực tiếp gửi thông tin đến điện thoại của ba. Nhớ cẩn thận."

Bọn bắt cậu thấy cậu ngó nghiêng liền nói:

"Bị bắt đi mà không khóc không nháo không hổ con trai trưởng Lục gia"

Lục Hàn lúc này trưng khuôn mặt ngây thơ của đứa trẻ ra hỏi:

"Khóc hay nháo các chú có thả cháu ra đâu. Thà ngồi yên còn hơn giữ sức khỏe cho rồi."

Nghe cậu bé mấy tuổi đầu nói câu ý bọn người kia chỉ im lặng há hốc, đến bọn hắn còn không nghĩ ra được cái ý mà thằng bé này...

Lục Hàn biết dù có như thế nào ba và các chú sẽ không để cậu nguy hiểm,đặc biệt là chú Hy chú ý rất thương cậu chú sẽ không để cậu bị làm sao. Lục Hàn vẫn nhàn nhạt nhìn xung quanh để có thể gửi hình rõ nhất cho ba.

Còn ở bên kia Lục Tử Dạ nhận được hình ảnh của con trai liền nhếch mép:

"Lam Âu cái giá cho chuyện lần này và lần trước ta tính cả thể."

Đúng như anh dự đoán 15 phút sau có cuộc điện thoại đòi anh giao cổ phần của Lục thị và Lam thị ra, không con trai anh sẽ nguy hiểm. Lục Tử Dạ rất bình tĩnh hỏi địa điểm và số tiền cần đi theo,sau đó anh còn lững thững đi ra công ty như không có gì. Làm người ta nghĩ Lục Hàn không phải con trai của anh vậy.

Mộ Vân nghe tin liền bắt đi đến chỗ hẹn mặc dù cô biết con trai sẽ không nguy hiểm nhưng cô vẫn không an tâm, có lẽ đây là tâm lý chung của các mẹ khi con trai gặp nguy hiểm.

Hạ Du bên cạnh an ủi:

"Chị cứ bình tĩnh bên Từ cũng đã bắt đầu rồi chuyện này sẽ nhanh xong thôi."

Nhìn Hạ Du, cô mỉm cười nhẹ:

"Ừ chị biết rồi. May là có em với chị Ngọc bên chị lúc này."

Hạ Du lại cười:

"Không có chị em và Từ sẽ không có như bây giờ, giờ giúp chị hết sức là điều em muốn cảm ơn chị."

Mộ Vân gật đầu,cô biết đây là canh bạc cuối cùng để dành hạnh phúc của mình. Cô phải cố gắng vì con vì Tử Dạ, phải trả hết những uất ức cô đã phải chịu.

Lục Hàn lúc này đã được đưa đến 1 căn biệt thự bỏ hoang bên bờ biển, tuy rất ghét Mộ Vân nhưng vì thằng bé là con của Lục Tử Dạ nên Lam Thi không thể để thằng bé cực khổ bên ngoài. Cô ta đã bảo Lam Âu cho thằng bé đến đây vừa an toàn vừa không phải khổ cực, Lam Âu lại thương em gái nên tất nhiên không từ chối. Lục Hàn nhìn thiết kế của căn biệt thự cậu bé cũng không có biểu cảm gì, Lục Tử Dạ ba cậu còn nhiều thiết kế độc hơn như thế này. Cậu đi vào nhà lạnh nhạt hỏi:

"Tôi ở đây? "

Đám người đưa cậu đến đây giật giật khéo miệng,thầm nghĩ:

"Đây là phong thái của đứa trẻ bị bắt cóc à ta?"

Cũng không hỏi nhiều liền đưa cậu lên phòng và thông báo cho cô chủ người đã đến an toàn,xong xuôi tất cả liền chia ra bảo vệ xung quanh.

Còn Mộ Vân cùng Hạ Du sau khi tìm được chỗ liền lẻn vào trong giả làm người hầu bên trong thành công thì cũng thôi cho bên kia, để bắt đầu những bước tiếp theo.

"Alo anh bọn em vào đến nơi thành công rồi "

"..."

"Được bọn em sẽ bảo vệ chặt chẽ thằng bé."

"..."

"Gì nữa không anh?"

"..."

"Em biết rồi anh cũng cẩn thận. "

Sau khi tắt máy Hạ Du quay qua nháy mắt với Mộ Vân, cả hai chia ra đi hai hứng thật cẩn thận.

Đang trên đường đi đến căn biệt thự kia,Lam Âu nhận được điện thoại:

"Alo"

"..."

"Anh nói gì cơ?"

"..."

"Được tôi biết rồi. "

Sau đó tắt máy, anh ta ra lệnh lập tức ra sân bay lấy vé đi ngay cho tôi. Tôi muốn ra nước ngoài có việc. "

Thư ký liền dạ vâng. Gân xanh nổi đầy trán Lam Âu hắn trầm ngâm suy nghĩ gì đó, lúc đến sân bay lấy vé xong hắn đi thật nhanh vào cửa soát vé. Đang soát gần đến lượt hắn thì có thông báo kiểm tra giấy tờ tùy thân, hắn thầm chửi bới trong lòng, nhân viên soát vé nhìn thấy hắn lập tức giữ hắn lại hắn cự cãi:

"Sao mấy anh bắt tôi".

Nhân viên soát vé không nói lời dư thừa liền cầm bộ đàm lên và bảo:

"Đã thấy."

Chưa đầy 5 phút sau,công an kinh tế hắn biết khó thoát tội nhưng chưa có chứng cứ hắn không sợ hắn sẽ nghĩ cách thoát thân.

Lúc Lục Tử Dạ đến điểm hẹn thì vừa sát giờ giao dịch,anh vẫn đứng khoanh tay ung dung nhàn hạ. Đến giờ hẹn Lam Thi xinh đẹp đi ra,nhìn thấy Lục Tử Dạ liền e thẹn:

"Tử Dạ anh đến rồi. "

Lục Tử Dạ mắt cũng không nhìn:

"Đến rồi thì bắt đầu giao dịch thôi."

Anh không có thời gian dây dưa với mấy người này, anh còn về đón vợ con chắc giờ 2 người họ về an toàn rồi.

Đúng như anh suy nghĩ khi anh gặp Lam Thi còn Lam Âu đang bị công an bắt giữ thì Mộ Vân đã thành công đưa Lục Hàn ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của thằng bé. Nó không ngờ người cứu nó là mẹ nó, mẹ nó đưa nó ra ngoài không mất tí sức nào. Còn cả chị xinh đẹp đi cùng mẹ nó nữa, nó phải về học tập mới được. Ra ngoài cổng biệt thự có 1 chiếc xe ô tô kính xe kéo xuống Hạ Du chạy nhanh đến mỉm cười:

"Chị, Từ đến rồi. "

Cả 3 đi lên xe,đằng sau xe là 1 cô bé 5 6 tuổi xinh đẹp cười ngọt ngào với Hạ Du:

"Dì,Mẫn nhi nhớ gì. "

Không đợi gì cô bé lao vào người Hạ Du luôn,ai chả biết đại tiểu thư Mạc gia cuốn Hạ Du như cái đuôi. Hạ Du mỉm cười:

"Mẫn nhi ngoan,chào cô và em đi. "

Con bé vẫn ôm Hạ Du và gật đầu nhỏ nhắn chào Mộ Vân và Lục Hàn, Mạc Chính Từ thấy thế mỉm cười khởi động xe và nói với Mộ Vân:

"Chúng ta đến nơi em bảo sao?"

Mộ Vân gật đầu, rồi chiếc xe chuyển bánh đi về hướng trung tâm thành phố. Lục Tử Dạ ném cho Lam Thi 1 vali tiền và bảo:

"Cho cô sống qua ngày đủ cô sống nhàn hạ dài lâu đó."

Lam Thi nhíu mày đẹp:

"Anh không sợ em làm gì Hàn nhi?"

Lục Tử Dạ nhàn hạ rút điếu thuốc ra hút nói:

"Cô nghĩ cô còn cơ hội để làm gì nó?"

Anh vừa nói xong điện thoại cô ta vang lên:

"Alo."

"..."

"Cái gì? "

"..."

"Một lũ ăn hại_"

Vừa tắt máy chưa bao lâu điện thoại Lam Thi lại kêu:

"Tôi nghe"

"..."

"Anh nói cái gì?"

"..."

"Ba và anh hai tôi đâu."

"..."

"Được tôi về ngay."

Tắt máy cô gần như suy sụp,trong 1 ngày cô mất tất cả ba thì nhập viện vì nhồi máu cơ tim anh trai thì bị bắt. Cô thê lương nhìn Lục Tử Dạ:

"Có phải anh làm ra việc này?"

Lục Tử Dạ nhún vai:

"Đó là kết quả mấy người phải nhận vì đã gây ra cho gia đình tôi"

Bất ngờ anh cao giọng:

"Tại sao vợ tôi mất? Tại sao con tôi không có mẹ?Tại sao gia đình tôi mỗi người một hướng đáng lẽ Lam đại tiểu thư phải biết chứ nhỉ?"

Lam Thi bị hỏi dồn như thế cô chỉ có thể thở hắt ra không nói gì nổi,Lục Tử Dạ lúc này bất ngờ nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mắt cô gằn lên:

"Tốt nhất là tránh xa vợ con tôi ra không đừng trách."

~còn tiếp ~

Còn ai nhớ nó