Lục Tử Dạ đứng trên văn phòng nhìn xuống dưới, bên dưới tấp nập người qua kẻ lại. Đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó, thì tiếng điện thoại vang lên:

"Tôi nghe. "

"... "

"Được, cậu cho người bảo vệ thằng bé giúp tôi. 24/24 nếu bên Lam Âu dám manh động, bằng mọi cách cậu cho người của mình trà trộn vào đó. Để bảo vệ thật tốt nó được chứ? "

"... "

"Tôi biết bên cậu có năng lực, nhưng tôi vẫn cứ nhắc cho chắc. Cậu cũng biết chuyện này với tôi, nó quan trọng như thế nào mà."

"... "

"Được, cảm ơn cậu. "

"... "

Tắt điện thoại, Lục Tử Dạ ngồi xuống ghế khẽ xoay cái điện thoại nghĩ:

"Lam Âu dù như thế nào, có trách thì trách anh động lầm người."

"Cộc... Cộc... Cộc"-tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Tử Dạ. Anh lên tiếng:

"Vào đi. "

Cửa mở ra, cô thư ký dẫn Thượng Hy vào phòng. Sau đó cô ta ra ngoài, trong phòng Thượng Hy tháo lỏng cà vạt ngồi xuống ghế sofa vắt hai chân lên nhau. Lục Tử Dạ cũng đứng lên, đi đến ghế sofa ngồi xuống:

"Cậu đến sớm hơn mình nghĩ. "

Thượng Hy để một sấp giấy lên bàn, anh nói:

"Đấy là toàn bộ việc làm sai trái của Lam Âu trong năm năm qua, nếu cái này rơi vào tay công an kinh tế. Thì cậu biết hậu quả như thế nào rồi đó. "

Thượng Hy nhếch mép cười nhạt, nói tiếp:

"Đó là cái giá cậu ta dám động đến Hàn nhi bảo bối của tôi. "

Lục Tử Dạ biết Thượng Hy nói là làm, anh cũng biết lý do tại sao Thượng Hy lại thương Lục Hàn như thế. Có lẽ vì....

Thượng Hy hỏi tiếp:

"Bên Hạng Vũ cậu lo ổn chưa? "

Lục Tử Dạ gật đầu:

"Tôi lo xong rồi, còn phải xem Lam Âu có bị dồn đến chó cùng cắn dậu không thôi. "

Thượng Hy cười nhạt:

"Tôi đang xem một đứa bất tài như hắn làm gì được chúng ta. "

Lục Tử Dạ mỉm cười:

"Có cậu ở đây, tôi lại thấy yên tâm hơn cho Hàn nhi. "

Rồi Thượng Hy lại đưa một tờ giấy khác cho Lục Tử Dạ:

"À Mộ Vân đưa cho cậu, bảo cậu làm như trong giấy. "

Lục Tử Dạ mở giấy ra, là chữ của cô:

"Anh à, em biết thời gian qua em giấu anh là không tốt. Nhưng vì em có việc nên bắt buộc giấu anh, đừng giận em nhá. Em nghĩ chắc anh biết chuyện của Lam Âu đòi đánh chủ ý lên con trai chúng ta, em muốn anh phối hợp với em. Anh cứ giả như không có gì, nếu Hàn nhi có việc gì anh cứ diễn như bình thường hộ em. Rồi chuyện còn lại anh cứ để cho em và mọi người lo. Xong việc em sẽ về với hai người. "

Lục Tử Dạ đứng dậy:

"Cô ấy đâu? Thượng Hy, cô ấy đi đâu? Hôm qua tôi còn gặp cô ấy, cô ấy đi đâu? "

Anh thật sự sợ, sợ cô lại bỏ anh đi. Một lần là quá đủ rồi, Lục Hàn chưa được nhận mẹ mà. Anh không muốn chuyện đó lại xảy ra, anh sợ cô lại bỏ hai ba con anh đi.

Thượng Hy vỗ vai anh:

"Yêm tâm, lần này cô ấy đi cô ấy sẽ về. Cậu đừng lo lắng, chỉ cần làm như cô ấy bảo là được. "

Bất ngờ Lục Tử Dạ hất tay Thượng Hy ra, anh quát lên:

"Yên tâm? Cậu bảo tôi bình tĩnh như thế nào? Khi vợ con tôi đang gặp nguy hiểm, giờ phút này cậu bảo tôi bình tĩnh? Tôi phải bình tĩnh như thế nào? "

Thượng Hy thở dài:

"Tôi biết tâm trạng của cậu, tôi hiểu. Nhưng giờ Mộ Vân đã quyết như thế, chúng tôi không cản được. Cậu cũng biết cô ấy rất quyết đoán, cô ấy đã quyết định như thế nào thì ai thay đổi được? "

Lục Tử Dạ thở hắt ra một hơi:

"Được rồi, tôi biết mình phải làm gì. "

Nhìn Lục Tử Dạ như thế Thượng Hy biết giờ phút này, có nói gì cũng không vào. Nên anh đi về để cậu ta bình ổn tâm trạng:

"Nghỉ ngơi đi, có gì tìm tôi. Tôi về trước. "

Thượng Hy đi rồi, Lục Tử Dạ liền gọi điện cho ai đó:

"... "

"Tôi đây. "

"... "

"Ừ bảo vệ phu nhân 24/24 cho tôi. "

"... "

"Ừ cô ấy đóng giả Trương Huyền. Bảo vệ cô ấy cho tôi. "

"... "

"Được. "

Sau cuộc gọi đó, Lục Tử Dạ mới đỡ hơn anh bắt đầu ổn tinh thần để tiếp tục làm việc.

Mộ Vâm về đến chỗ của mình, cô nhìn thấy có vài người lạ mặt ở đó. Cô khẽ nhếch mép nghĩ:

"Đợi không được rồi sao? Hấp tấp quá đi. "

Rồi cô lạnh nhạt bước vào trong, đến trước của phòng của mình. Vừa vào đến nhà điện thoại của cô vang lên, nhìn số điện thoại cô không ngần ngại bấm nghe và không quên bật lao ngoài:

"Không biết ngọn gió nào đưa anh Lam gọi cho tôi như thế này. "

Bên kia vang lên tiền như rít qua từng kẽ răng:

"Tôi chỉ gọi nhắc nhở cô đừng động đến chuyện của tôi. "

Mộ Vân cười to:

"Tôi nhớ anh đâu có quyền gì ra lệnh cho tôi? "

Bên kia không cãi được:

"Cô... Cô... "

Mộ Vân nhàn nhạt lên tiếng:

"Không còn gì nữa thì chào anh Lam, tôi bận. "

Không đợi hắn nói gì, cô cúp máy. Khẽ nhếch mép:

"Chuyện còn dài, cứ từ từ mà hưởng thụ nhé Lam Âu. "

~còn tiếp ~

+--------+

Bận quá nên giờ mới có chương mới mọi người thông cảm cho ta