Kiều Dĩ Mạc nặng nề gật đầu.

Làm sao có thể giận chị Hoa nhỏ được!

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của thằng bé, trái tim Đỗ Nhược như thắt lại, đau đớn đến nghẹt thở, khóe mắt đã cay cay. Cô vuốt ve khuôn mặt non nớt của Kiều Dĩ Mạc, cố hết sức nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Dĩ Mạc, em có mẹ."

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, hy vọng nụ cười tự nhiên nhất có thể: " Và người đó là chị Hoa nhỏ."

Ánh mắt Kiều Dĩ Mạc trong suốt nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới phản ứng lại, bối rối hỏi lại: "Chẳng lẽ chị Hoa nhỏ và bố định kết hôn?"

Đỗ Nhược lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Dĩ Mạc, chị Hoa nhỏ là mẹ em, là mẹ ruột."

Đỗ Nhược nói xong, nước mắt liền rớt xuống.

Kiều Dĩ Mạc lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh chớp liên tục, nhìn Đỗ Nhược khóc, bắt đầu mếu máo, nhưng lần này không lau nước mắt giúp cô, mà xoay người chạy đi.

Chạy đến bên cạnh Kiều Cận Nam, ôm thật chân anh.

Kiều Cận Nam nghe hai người nói chuyện từ đầu, anh dịu dàng xoa đầu Dĩ Mạc: "Gọi mẹ đi."

Kiều Dĩ Mạc ngẳng đầu nhìn Kiều Cận Nam, miệng bắt đầu mếu máo, nghẹn ngào nói: "Bố ơi, chị Hoa nhỏ nói là mẹ con, là mẹ ruột."

Kiều Cận Nam bình thản nhìn thằng bé.

Kiều Dĩ Mạc dè dặt hỏi: "Bố, có thật không? Chị Hoa nhỏ sinh con sao?"

Kiều Cận Nam dịu dàng xoa đầu thằng bé: "Là thật."

Là thật.

Đôi mắt Kiều Dĩ Mạc đã ngập nước, chân mày cũng nhăn lại, đột nhiên khóc nấc lên, nước mắt rơi xuống, thỉnh thoảng lấy tay nhỏ lau nước mắt, vừa lau vừa khóc: "Nhưng bà nội nói mẹ không cần con nữa... Nói mẹ sinh con ra liền bỏ rơi con huhu..."

Ánh mắt chuyển tới Đỗ Nhược, vẻ mặt tủi thân uất ức: "Chị Hoa nhỏ, tại sao lại không cần Dĩ Mạc? Dĩ Mạc không ngoan sao?"

Đỗ Nhược đã khóc không thành tiếng, nước mắt giàn dụa, chỉ biết lắc đầu không ngừng, lại gần ôm chặt thằng bé vào lòng: "Dĩ Mạc ngoan nhất, làm sao có thể không thích Dĩ Mạc."

Kiều Dĩ Mạc gối đầu trên vai cô khóc lớn: "Vậy tại sao... huhu...chị không tìm Dĩ Mạc?"

Đỗ Nhược ôm chặt thằng bé, trái tim đau đớn không thôi: "Mẹ vẫn đang tìm Dĩ Mạc."

Đi tìm năm năm.

Dường như Kiều Dĩ Mạc không tin cô, buông cô ra chạy lại ôm chân Kiều Cận Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ống quần anh, càng khóc càng lớn, càng khóc càng thương tâm. Có nhiều điều thằng bé vẫn chưa hiểu, rất nhiều tủi thân cùng khổ sở.

Từ lúc Kiều Dĩ Mạc biết từ "Mẹ", cu cậu muốn biết tại sao mình không có mẹ.

Hỏi bà nội, bà nội nói, mẹ con không cần con nữa, sau này có người nhận là mẹ con thì đừng có tin!

Hỏi cô nhỏ thì cô nhỏ nói, cô cũng muốn biết mẹ cháu là ai.

Hỏi chú Mạnh thì chú Mạnh nói, chú chỉ biết bố cháu có cháu ở Paris, mẹ cháu đâu thì phải bỏi bố cháu.

Hỏi bố, cu cậu không dám hỏi bố...

Thì ra mình có mẹ, thì ra mẹ của mình chính là chị Hoa nhỏ mình thích nhất. Nhưng tại sao mẹ lại không cần mình? Tại sao bây giờ mới tìm mình?

Kiều Dĩ Mạc né tránh động tác của Đỗ Nhược, trong lòng cô nặng trĩu, cô cố gắng kìm nước mắt lại, nghẹn ngào giải thích: "Bây giờ con không giống lúc còn bé đúng không? Cho nên mẹ mới không nhận ra. Con còn nhớ những món đồ chơi và quần áo không? Con đã hỏi mẹ tại sao lại có nhiều đồ chơi và quần áo đúng không?"

Kiều Dĩ Mạc nhìn cô, nặng nề gật đầu.

"Tất cả đều chuẩn bị cho con, bởi vì ngày ngày mẹ đều mong đợi con trở về, cho nên mẹ chuẩn bị tất cả đồ chơi và quần áo mà con sẽ thích."

Kiều Dĩ Mạc vẫn chảy nước mắt, vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn hỏi lại: "Có thật không? Mẹ vẫn luôn tìm Dĩ Mạc sao? Mẹ cũng mong Dĩ Mạc trở về sao?"

Đỗ Nhược gật đầu liên tục.

Kiều Cận Nam đẩy Dĩ Mạc đang ôm cứng chân anh ra, thở dài, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng thằng bé: "Chẳng phải vẫn luôn muốn gọi “Mẹ” sao? Bây giờ chị Hoa nhỏ chính là mẹ ruột, con không thích à?"

Kiều Dĩ Mạc nghẹn ngào, bướng bỉnh không chịu trả lời.

Kiều Cận Nam nhướng mày: "Để bố đổi mẹ khác có chịu không?"

"Không muốn!" Kiều Dĩ Mạc lập tức nhảy dựng lên, gấp gáp đến độ hai chân xoắn lại, xoay người nhào vào ngực Đỗ Nhược: "Mẹ...huhu... Mẹ ơi, thật ra Dĩ Mạc vẫn rất nhớ mẹ, rất rất nhớ mẹ ..."

Đỗ Nhược ôm thằng bé thật chặt, khóc không thành tiếng.

Kiều Cận Nam nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau khóc lớn, khóe mắt có chút cay cay, anh vội vàng xoay người đi chỗ khác.

Mẹ và con, quả nhiên là sợi dây vấn vương ngọt ngào nhất.

***

Hai mẹ con ôm khóc lớn một hồi, hai mắt sưng húp lên, Kiều Dĩ Mạc đã được như nguyện không đi vườn trẻ, Đỗ Nhược lại xin nghỉ một ngày, Kiều Cận Nam không thể xin nghỉ dễ dàng, nhìn hai người từ khóc chuyển thành cười, thân mật tới mức không còn chỗ trống cho anh xen vào, đành đi làm còn hơn.

Kiều Dĩ Mạc đã sớm đem tủi thân cùng oan ức ném ra sau gáy, thay vào đó là vui sướng không thể diễn tả được.

Mình có mẹ!

Là mẹ ruột đó!

Là chị Hoa nhỏ mình thích nhất!

Cụ cậu nằm trong lòng Đỗ Nhược rất lâu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền bò dậy lục tung sách vở. Đỗ Nhược tò mò nhìn thằng bé: "Dĩ Mạc, con tìm gì vậy?"

"Đây rồi." Kiều Dĩ Mạc vui vẻ trả lời: "Tìm được rồi!"

Cu cậu lấy ra một tập giấy vẽ tranh, rút ra một bức tranh đã tô màu: "Chị..."

Dường như nhận ra mình nói sai, cu cậu vội vàng sửa lại: "Mẹ..." Vẻ mặt còn có chút xấu hổ.

"Mẹ còn nhớ bức tranh này không?"

Kiều Dĩ Mạc giơ bức tranh lên, khi đó Đỗ Nhược còn làm gia sư cho thằng bé, bức tranh một nhà ba người, trên đó còn dấu vết tẩy xóa dòng chữ “Tiểu thư Paris”, chữ “Mẹ” viết bổ sung bên cạnh.

Kiều Dĩ Mạc lôi bút màu ra, ngồi nghiêm chỉnh trên bàn học, thận cẩn thận viết chữ Mẹ rất to.

Đỗ Nhược cũng mỉm cười.

Duyên phận thật kỳ diệu. Nửa năm trước cô gặp Dĩ Mạc, không ngờ bức tranh đó là vẽ mình.

"Mẹ nói mẹ không nhận ra con, ngay cả bố cũng không nhận ra sao?" Kiều Dĩ Mạc vừa viết chữ, vừa thắc mắc.

Đỗ Nhược ngồi bên cạnh nhìn thằng bé, đắn đo một lúc mới nói: "Bởi vì có một số chuyện mẹ đã quên mất bố."

"Bởi vì bố rất đáng ghét đúng không?" Kiều Dĩ Mạc còn không thèm ngẩng đầu lên.

Đỗ Nhược nghe giọng nói ngây thơ của Dĩ Mạc liền cười rộ lên.

Cô cũng không biết.

Từ trước tới nay cô luôn cho rằng người cô quên là Hà Khâm Sinh. Nhưng hết lần này tới lần khác tất cả mọi chuyện Hà Khâm Sinh đã làm cô đều nhớ rõ. Ngược lại Kiều Cận Nam, cho dù cô cố ý muốn nhớ lại, nhưng trong đầu không có một chút ký ức nào về anh, kể cả chuyện cô tới bệnh viện Andrew cô cũng không nhớ.

Cô đã hỏi Trình Hi Vi, nhưng Trình Hi Vi nói cũng không nhớ, chỉ nói có hơn một tháng hoàn toàn mất liên lạc với cô, không nhận được tin tức gì.

"Chẳng lẽ bố cũng quên mẹ?" Kiều Dĩ Mạc lại hỏi tiếp.

Đỗ Nhược còn chưa trả lời, cu cậu đã "Hừ" một tiếng: "Nhất định là bố cố ý! Bố thích làm như vậy nhất!"

Đỗ Nhược không trả lời, mỉm cười xoa đầu thằng bé.

Kiều Dĩ Mạc luôn muốn có mẹ nên càng dính chặt Đỗ Nhược không chịu buông tay, mãi cho đến buổi tối, Đỗ Nhược đi đến đâu thằng bé cũng bám theo, lại được hôm Kiều Cận Nam làm thêm giờ, Đỗ Nhược quyết định để Kiều Dĩ Mạc ngủ cùng, dù sao giường cũng rộng rãi.

Trước khi đi ngủ Kiều Dĩ Mạc có thói quen nghe kể chuyện, bình thường Đỗ Nhược nói một lát là thằng bé ngủ thiếp đi. Nhưng hôm nay cu cậu quá hưng phấn, nằm trên giường lật tới lui vẫn không ngủ được, chốc lát liền mở mắt ra, thấy Đỗ Nhược vẫn nằm bên cạnh liền cười hì hì, nhắm mắt rồi mở mắt, lại cười.

Đỗ Nhược bị thằng bé chọc cười, hai người nằm trên giường cười đùa vui vẻ.

"Mẹ ơi!"

"Ơi."

"Mẹ ơi!"

"Ừ!"

"Mẹ ơi!"

"Ừ!"

Kiều Dĩ Mạc ôm gối đầu, hạnh phúc tới mức không ngủ được.

"Đúng rồi!" Cu cậu đột nhiên nhảy xuống giường tìm điện thoại của mình: "Có chuyện vui muốn chia sẻ, hì hì..."

Cu cậu mở wechat ra tìm được số của chú Mạnh và cô nhỏ, giọng nói vô cùng hưng phấn: "Cháu có mẹ rồi! Là mẹ ruột! ! !"

Đỗ Nhược nhìn thấy hình một cô gái trẻ: "Cô nhỏ gọi là Xảo Xảo đúng không?"

Kiều Xảo Xảo? Tên ... thật là đáng yêu ...

"Đây là tên thân mật của cô nhỏ. Bà nội và bố đều gọi như vậy." Kiều Dĩ Mạc thông báo xong, tiếp tục tìm số Hà Kiều Kiều.

Nhưng cu cậu do dự một chút cuối cùng quyết định tắt điện thoại.

Đỗ Nhược định hỏi lý do, Kiều Dĩ Mạc nhìn cô: "Mẹ ơi, sau này nếu như ở vườn trẻ, com không gọi mẹ có được không?"

"Tại nào?"

Kiều Dĩ Mạc cúi đầu ủ rũ: "Hà Kiều Kiều sẽ buồn."

Trước kia hai người đều không có mẹ, hiện tại mình đã có mẹ, nhưng Kiều Kiều vẫn chưa có...

Trong lòng Đỗ Nhược thấy chua sót, ôm Kiều Dĩ Mạc hôn một cái.

Thằng bé còn nhỏ như vậy nhưng chuyện gì cũng biết làm cô thấy đau lòng.

Lúc Kiều Cận Nam trở về thấy Kiều Dĩ Mạc đã ngủ thiếp đi, Đỗ Nhược cũng mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng anh vừa đẩy cửa cô liền mở mắt ra, cô vội vàng ra hiệu, chỉ xuống Kiều Dĩ Mạc.

Thằng bé vừa mới ngủ...

Kiều Cận Nam liếc con trai một cái, có chút buồn bực.

Người thì nhỏ mà ngủ dang cả hai tay hai chân chiếm hơn nửa cái giường.

Kiều Cận Nam lại gần định ôm Dĩ Mạc đi, Đỗ Nhược vội ngăn cản lại.

"Hôm nay sẽ để con ngủ bên này đi, trước khi đi ngủ thằng bé đã nhắc đi nhắc lại, em liền đồng ý rồi." Đỗ Nhược hạ giọng xuống.

Kiều Cận Nam định sửa lại tướng ngủ của Dĩ Mạc nhưng bị Đỗ Nhược ngăn cản.

"Thằng bé vừa mới ngủ."

Kiều Cận Nam giận dỗi: "Vậy anh ngủ ở đâu?"

Đỗ Nhược cười cười, chỉ sang phòng bên cạnh.

Sắc mặt Kiều Cận Nam liền tối lại.

"Chỉ một đêm thôi..." Đỗ Nhược nháy mắt, giọng nói quyến rũ nịnh bợ: "Thật mà, chỉ một đêm thôi, được không?"

Kiều Cận Nam thấy cổ họng phát khô.

Nhìn thấy nhưng không ăn được, thà rằng đi chỗ khác.

Anh xoay người định vào phòng tắm.

"Đừng..." Đỗ Nhược thấp giọng: "Anh xuống tầng dưới đi, đừng đánh thức Dĩ Mạc."

Kiều Cận Nam quay đầu lại, ánh mắt giống như nhìn người phụ tình, anh nhéo má cô, cúi người xuống hung hăng hôn cô một cái sau đó mới đi ra ngoài.

Tắm rửa xong, anh tự giác đi tới phòng Dĩ Mạc, nhưng giường chỉ rộng 1m2, chỉ vừa tới gối anh, hai chân thừa ra bên ngoài, chăn cũng không vừa, lật người không cẩn thận có thể lăn xuống giường.

Đúng là...Mua dây buộc mình!

Kiều Cận Nam nằm trên giường nhỏ, đột nhiên mỉm cười.

Cũng không biết cười chính mình, hay vì hai mẹ con nằm bên kia làm trái tim anh bình yên..

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, một giọng nói không vui truyền tới: "Cận Nam, ngày mai đến Thịnh Thế, ta có chuyện muốn nói với con."