Đỗ Nhược có thể cảm nhận được mặt mình đỏ như tôm luộc rồi.

Từ lúc trong đầu cô có suy nghĩ này, cho tới khi ngẩng đầu lên, gương mặt không ngừng nóng rần lên, cho nên cô ngượng ngùng không dám nhìn Kiều Cận Nam.

Ở tình cảm phương diện, cô không phải người chủ động, hơn nữa những động tác thân mật như thế này, cô lại càng ít chủ động.

Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng lần này hoàn toàn khác với trước kia, khoảnh khắc hai bờ môi chạm nhau, mọi do dự ngượng ngùng đều biến mất, ngược lại là cảm giác kích thích xông thẳng lên đại não làm cô muốn ngất xỉu.

Kiều Cận Nam ngẩn ngơ, nhưng giây tiếp theo đã vươn tay ra giữ chặt cổ Đỗ Nhược, lật người đè cô xuống ghế sô pha, nắm quyền chủ động.

Nụ hôn nóng bỏng triền miên, hơn nữa Đỗ Nhược vô cùng phối hợp, không khí trở nên mờ ám. Hai thân thể quấn lấy nhau, hận không được có thể hòa làm một thể.

Một lúc sau hai ngươi mới tách ra thở dốc liên tục. Ánh mắt Kiều Cận Nam tràn ngập lửa tình, hơi thở nóng rực: "Học được mỹ nhân kế từ khi nào? Muốn lấp liếm sai trái đúng không?"

Đỗ Nhược nhìn anh, trong ánh mắt có chút oán giận. Đã hơn nửa tháng mà bình giấm vẫn chua…

"Kiều Cận Nam." Đỗ Nhược ôm chặt cổ anh, nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Em yêu anh."

Đỗ Nhược nghĩ mình nói quá nhỏ nên anh không nghe thấy, nhưng đột nhiên ánh mắt anh trở nên nóng bỏng.

"Này, chúng ta còn chưa ăn cơm tối ..."

"Anh đói bụng nửa tháng nay, nên thưởng thức một bữa thật ngon."

"Nhưng...Đùng ở bàn ăn, anh đặt em lên bàn ăn làm gì..."

"Bữa tiệc lớn dĩ nhiên phải thưởng thức trên bàn ăn."

"Anh... đừng..."

Ngày hôm sau Đỗ Nhược tiếp tục xin nghỉ, Kiều Cận Nam gọi điện thoại xip phép giúp cô, cô nằm trên giường, giận dỗi không chịu để ý đến anh.

"Em nghĩ mọi người sẽ để ý nhưng anh không ngại chuyện này." Kiều Cận Nam nằm xuống giường, một tay chống đầu, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt đầy tình ý, hài lòng nhìn thành quả trên người cô.

Đỗ Nhược đẩy bàn tay xấu xa đang vuốt ve gười cô, giận dỗi đưa lưng về phía anh.

Toàn thân đau nhức, mất tiếng thì không nói nhưng cổ và ngực chẳng chịt dấu hôn, thời tiết tháng năm nóng nực không thể giấu được.

Kiều Cận Nam mặt dày lại gần, giọng nói vô cùng nghiêm túc : "Tư thế này của em rất mê người."

Giọng nói nghiêm túc, lời nói ve vãn, chỉ có Kiều Cận Nam mới làm được thế. Đỗ Nhược vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy anh ra: "Không biết xấu hổ!"

Kiều Cận Nam giả vờ như không có chuyện gì hỏi ngược lại: "Xấu hổ có còn là đàn ông không?" Vừa nói liền chui vào chăn trêu trọc Đỗ Nhược.

Cổ Đỗ Nhược bị bộ râu của anh cọ sát rất ngứa, cô bật cười cuộn tròn người lại. Kiều Cận Nam càng hăng hái hơn, ngọn lửa nơi đáy mắt lại bùng cháy, Đỗ Nhược thấy thế liền đẩy anh ra: "Đừng làm loạn..."

Cô vươn tay lấy điện thoại đặt đầu giường, nhìn thời gian đã hơn mười giờ, cô tiện tay nhấn môt dãy số nhưng không gọi được, xem ra Đỗ Hiểu Phong đã cho cô vào danh sách đen.

Kiều Cận Nam tựa vào đầu giường, thấy cô nhíu mày liền cười khẽ: "Sao rồi?"

Đỗ Nhược buồn bã đặt điện thoại xuống.

Đỗ Hiểu Phong, cô luôn cảm thấy có lỗi với thằng bé. Cô luôn nghĩ nếu như gia đình cô không gặp biến cố, Đỗ Hiểu Phong sẽ sống trong hoàn cảnh tốt hơn, ít nhất không cần lo lắng vấn đề “Tiền bạc”. Ở tuổi này, đáng lẽ thằng bé phải hưởng thụ tuổi trẻ, chứ không phải lao vào xã hội kiếm tiền.

Kiều Cận Nam cầm điện thoại của cô, nhìn lướt qua nhật ký cuộc gọi, liếc cô một cái: "Là chuyện của Đỗ Hiểu Phong?"

Đỗ Nhược chán nản thở dài.

“Đừng nghĩ nhiều” Kiều Cận Nam xoa đầu cô: "Chuyện này để anh xử lý."

***

Kiều Cận Nam muốn tìm người, chỉ cần hai giờ ngắn ngủi đã tìm ra. Chiều hôm đó, Đỗ Hiểu Phong nhận được danh thiếp của Kiều Cận Nam, đến Thịnh Thế nói chuyện.

Đỗ Hiểu Phong cùng bạn bè mở công ty ở gần trường học, thuê trong khu dân cư vắng vẻ, mấy người trẻ tuổi dựa vào tuổi trẻ nhiệt huyết, tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Đỗ Hiểu Phong không có ấn tượng gì với Kiều Cận Nam, nửa năm trước đấm anh một quả, nhưng chỉ biết anh mang họ Kiều, không biết họ tên đầy đủ, cho nên khi trợ lý của anh tìm tới nơi, nói muốn gặp mặt, Đỗ Hiểu Phong vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Ngược lại đám bạn học nhìn thấy danh thiếp liền rớt hàm: "Trời ơi! Tổng giám đốc Thịnh Thế, Kiều Cận Nam! Chúng ta gặp quý nhân rồi! ! !"

Dù sao Đỗ Hiểu Phong cũng lăn lộn cùng họ mấy tháng vừa qua, bước đầu đi tìm nhà đầu tư, nên cái tên Kiều Cận Nam không còn xa lạ gì.

"Tại sao lại biết đến công ty chúng ta..."

"Đương nhiên là nhìn thấy công ty chúng ta có tiềm năng, đánh giá cao phần mềm của chúng ta, nên muốn hợp tác đầu tư!"

Nhìn thấy Đỗ Hiểu Phong bối rối vò đầu bứt tóc, một anh bạn vỗ vai cậu: "Còn đứng ngốc ra đấy làm gì? Còn không mau thay quần áo chuẩn bị tài liệu đi gặp kim chủ!"

Thật ra Đỗ Hiểu Phong cũng đoán được, không có chuyện Kiều Cận Nam đột nhiên coi trọng công ty nhỏ của bọn họ? Nhưng cậu lại không nghĩ ra lý do nào khác.

Vì vậy dưới sự thúc giục của các bạn, Đỗ Hiểu Phong thay quần áo, mang theo tài liệu tới Thịnh Thế.

Kiều Cận Nam nhìn gương mặt trẻ măng 20 tuổi nhưng lại giả bộ già dặn như đã 40 liền giật giật khóe miệng.

Văn phòng Kiều Cận Nam rất lớn, nhưng chỉ có một mình anh sử dụng nên có chút lạnh lẽo, bản thân Kiều Cận Nam đã toát ra khí thế, đối mặt với người ngoài luôn là vẻ mặt lạnh như băng, Đỗ Hiểu Phong cảm thấy phòng làm việc này quá lạnh, nhưng đứng trước mặt Kiều Cận Nam thì càng khó xử hơn.

"Tiểu Phong, lại đây ngồi."

Giọng nói ôn hòa ngoài sức tưởng tượng của Đỗ Hiểu Phong, hơn nữa lại còn gọi tên thân mật làm cậu ngây ngẩn cả người, cằm cũng muốn rớt xuống.

"Anh... Anh.." Mấy lần Đỗ Hiểu Phong bị Đỗ Nhược áp giải tới bệnh viện nhận lỗi, cho nên cậu có ấn tượng rất sâu đậm gương mặt của Kiều Cận Nam: "Anh... Chính là Kiều Cận Nam?"

Từ trước tới nay Kiều Cận Nam là người khiêm tốn, một tấm hình cũng không để lọt ra ngoài.

"Không muốn ngồi?" Kiều Cận Nam khẽ nhướng mày, đánh mắt về chiếc nghế trước bàn làm việc.

Đỗ Hiểu Phong có chút tức giận: "Anh... chẳng lẽ anh tìm tôi tính sổ chuyện lần trước?"

Kiều Cận Nam cười khẽ.

Đỗ Hiểu Phong lại càng tức giận: "Lúc đó tôi cũng xin lỗi anh rồi! Chị gái tôi còn ở lại bệnh viện chăm sóc anh, tại sao anh..."

Nói tới đây, Đỗ Hiểu Phong mới nhớ tới Đỗ Nhược, lại nghĩ tới vừa lúc nãy Kiều Cận Nam gọi cậu là "Tiểu Phong", sắc mặt cậu lại càng khó coi: "Anh và chị tôi là thế nào?"

Đỗ Hiểu Phong đề phòng nhìn Kiều Cận Nam: "Anh định lấy tôi để uy hiếp chị tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ mình có tiền mà muốn làm gì cũng được, có thể tùy tiện tổn thương chị tôi! Chị tôi còn không thèm để mắt đến nhà giàu như các người! Anh muốn kiện cáo thì mặc anh, muốn chỉnh đốn công ty chúng tôi cũng được, đừng mơ lấy tôi để uy hiếp chị gái tôi về với anh! Tôi..."

"Anh và chị gái em ngay cả con đã sinh rồi, còn cần tới cậu làm gì?" Kiều Cận Nam lên tiếng, câu nói đầu tiên đã thành công chặn đứng Đỗ Hiểu Phong.

Đỗ Hiểu Phong trợn to hai mắt nhìn anh, ngẩn người cả nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

"Anh đừng có nói bậy! Lần trước tôi còn thấy chị ấy..."

"Đứa bé được năm tuổi rồi, cậu nghĩ tôi nói thật hay nói dối?" Kiều Cận Nam nhìn cậu: "Nhưng hôm nay tìm cậu không phải nhận người thân, lại đây."

Anh lại đưa mắt tới chiếc ghế một lần nữa.

Lúc này trong đầu Đỗ Hiểu Phong vô cùng hỗn loạn, tất nhiên là cậu biết năm năm trước Đỗ Nhược đã sinh một đứa trẻ, nhưng ...

Cậu vẫn hoài nghi nhìn Kiều Cận Nam, do dự rất lâu mới ngồi xuống.

Kiều Cận Nam vứt một sấp tài liệu lên bàn sau đó nhìn màn hình máy tính tiếp tục làm việc: "Tự nhìn đi."

Đỗ Hiểu Phong mở ra, càng đọc sắc mặt càng tái nhợt.

Trong tài liệu phân tích rất chi tiết về công ty bọn họ, tất cả ưu khuyết điểm, đến chính bọn họ cũng không biết, phân tích rất rõ ràng mạch lạc, logic. Bao gồm cơ hội khi bước vào thị trường, vấn đề trước mắt gặp phải, vấn đề tìm nguồn vốn đầu tư, thời gian nhanh nhất thu hồi vốn và bắt đầu có lãi, ... Cuối cùng là thời gian phá sản.

Thấy Đỗ Hiểu Phong đã đọc hết, Kiều Cận Nam đẩy máy tính lên, mười ngón tay lướt trên bàn phím: "Anh hỏi cậu, ứng dụng điện thoại di động bắt đầu phát triển từ lúc nào?"

Sau khi nhìn tài liệu, Đỗ Hiểu phong vô cùng chán nản, thấp giọng nói: "Khoảng hai năm gần đây, khi dòng smartphone phát triển, thị trường ứng dụng trở nên phổ biến."

"Từ khi Nokia bước chân vào thị trường cho tới lúc phá sản, được bao nhiêu mấy năm?"

Đỗ Hiểu Phong đoán được Kiều Cận Nam muốn nói gì.

"Kiến thức là nền tảng quan trọng nhất, không cần anh giải thích đúng không?" Kiều Cận Nam cười cười: "Nhân viên cấp cao củ Thịnh Thế, khoảng ba năm sẽ được cử đi học tập chuyên sâu ở nước ngoài sau đó trở về tiếp tục công việc, luôn đảm bảo theo kịp xu thế phát triển của thế giới. Nhìn chung cả nước, trừ thời kỳ cải cách tạo nên anh hùng, những người thành công ngày nay, có ai chỉ mới tốt nghiệp trung học không?"

Đỗ Hiểu Phong mấp máy môi, Kiều Cận Nam lại nói tiếp: "Không nên gộp anh vào những ví dụ kia."

"Em..."

"Muốn kiếm tiền?"

Đỗ Hiểu Phong không trả lời.

"Có hiểu đạo lý “Hậu tích bạc phát” (1) không?"

(1) Chỉ có chuẩn bị đầy đủ mới làm tốt được công việc

Đỗ Hiểu phong vẫn im lặng.

"Được rồi, anh nghĩ em có thể phân biệt đúng sai." Kiều Cận Nam đứng lên, khép lại tập tài liệu, nhét vào ngực Đỗ Hiểu Phong: "Giữ những báo cáo này, cùng các bạn nghiên cứu kỹ càng, nếu vẫn quyết định làm tiếp thì tùy."

Hôm nay Kiều Cận Nam chịu lãng phí thời gian nói nhiều như vậy, chắc là mặt trời mọc phía tây.

Đỗ Hiểu Phong giống như trái cà héo, vẻ mặt ủ rũ ra ngoài.

"Đúng rồi." Kiều Cận Nam đột nhiên lên tiếng.

Đỗ Hiểu Phong quay đầu lại thấy anh ngả người trên ghế, điệu bộ thảnh thơi, chậm rãi nói: "Về chuyện nuôi chị em, là trách nhiệm của anh, không phải vấn đề của cậu .

***

Đỗ Nhược không biết Kiều Cận Nam dùng cách gì, tối hôm đó Đỗ Hiểu Phong gọi điện thoại cho cô nói xin lỗi, nói sẽ quay lại trường học tập nghiêm túc. Cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Hiểu Phong còn ấp úng muốn hỏi điều gì đó, cô cũng không để ý.

Đêm đó Kiều Cận Nam còn đón Dĩ Mạc về, nửa tháng xa cách, Đỗ Nhược rất nhớ thằng bé, hai người quấn quít chơi cả đêm, cho tới khi bị Kiều Cận Nam ép buộc lôi về phòng, hai người mới chịu tách ra.

Sáng hôm sau, từ trước đến giờ kiều dĩ mạc luôn nghe lời đột nhiên không chịu đi học, Hồ Lan nói thế nào cu cậu nhất quyết không chịu đi.

"Không muốn đi học, hôm nay không đi vườn trẻ!" Kiều Dĩ Mạc bướng bỉnh dẩu môi lên.

Đỗ Nhược cảm thấy kỳ lạ, ngày hôm qua thằng bé còn rất bình thường, cô nhẹ giọng dỗ dành: "Sao vậy? Ở vườn trẻ có chuyện gì không vui sao? Nói cho chị Hoa nhỏ biết được không?"

Kiều Dĩ Mạc ủ rũ không chịu lên tiếng.

Đỗ Nhược kiên nhẫn dỗ dành: "Dĩ Mạc, chúng ta là bạn tốt đúng không? Dù chuyện vui hay buồn đều chia sẻ cho nhau đúng không? Dĩ Mạc không nói lời nào, chị Hoa nhỏ sẽ rất buồn."

Kiều Dĩ Mạc im lặng thật lâu, mới nói: "Vậy em nói nhưng chị Hoa nhỏ đừng tức giận ..."

Đỗ Nhược gật đầu: "Được, chị không tức giận."

Kiều Dĩ Mạc lí nhí: "Chủ nhật là ngày lễ của mẹ, cô giáo nói các bạn nhỏ về nhà tặng mẹ một niềm vui bất ngờ, hôm nay tới lớp sẽ chia sẻ cùng cô giáo và các bạn. Em không muốn đi, Hà Kiều Kiều cũng không đi, hai người để không có mẹ..."

Kiều Dĩ Mạc lo lắng nhìn Đỗ Nhược, lần trước gọi “Mẹ” hù dọa Đỗ Nhược khóc, từ đó cu cậu không còn nhắc lại từ này trước mặt Đỗ Nhược nữa.

"Chị Hoa nhỏ đã đồng ý là không tức giận, em không cố ý nói “Mẹ” trước mặt chị." Kiều Dĩ Mạc ngây thơ, vẻ mặt vô cùng áy náy.

Nhưng ánh mắt Đỗ Nhược đã đỏ lên.

Đúng lúc Kiều Cận Nam đi xuống, Đỗ Nhược nhìn anh, lau giọt nước mắt trên gò má, ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều Dĩ Mạc, mỉm cười nói: "Dĩ Mạc, bây giờ chị Hoa nhỏ cũng có chuyện muốn nói, em nghe xong đừng giận chị Hoa nhỏ được không?"