Một chiếc xe thể thao từ từ đỗ trước cửa quán cà phê, cùng Thiếu Đằng xuống xe,
bồi bàn lịch sự mở cửa ra vào.
Thiếu Đằng kéo tay nàng, nàng không cự tuyệt, theo sau hắn tới ngồi gần cửa
sổ, hắn ân cần kéo ghế giúp nàng, chờ nàng ngồi xuống, hắn mới đến ngồi đối diện
nàng.
Phục vụ nhanh chóng mang tới cà phê, nàng lấy ra một chút sữa, dùng thìa nhẹ
nhàng quấy đều, vừa nhấc mắt lên đã đón nhận ánh mắt hắn. Hắn có vẻ muốn nói lại
thôi.
Liếc mắt đã thấu tâm tư hắn, nàng nhẹ nhàng cười cười, buông thìa: “Anh muốn
hỏi chuyện người đàn ông kia đúng không?”
“Ừ… Nếu em không muốn nói, anh sẽ tôn trọng em.” Thiếu Đằng hơi cười, nhưng
có chút gượng ép.
“Kỳ thực trước đây em không hẹn hò với ai cả.” Nàng thẳng thắn thừa nhận: “Sở
dĩ lúc đó em nói như vậy, vì em không biết trong lòng anh cũng thích em, em sợ
anh biết sẽ nói với Ngải Phù, hai nười cùng đến cười nhạo em, nên em bịa ra
chuyện hẹn hò.”
Thiếu Đằng kinh ngạc, bàn tay cầm thìa dừng giữa không trung, “Không thể, anh
sao có thể cười nhạo em, anh vui còn không kịp nữa là.”
“Em biết, là em đoán sai.” Nàng cười khẽ, bưng cà phê nhấp nhẹ, ánh mắt
thoáng qua cửa sổ, bên kia đường có người không ngừng nhìn về phía này, nhưng vì
quá xa, nàng không thể thấy rõ, bất quá xem thân hình là đàn ông, đại khái chính
là trùng hợp đi.
Nàng không lo nghĩ nhiều, thu hồi ánh mắt, nhìn cà phê trong chén, nhớ tới
khoản nợ ba trăm vạn, bất giác thở dài.
“Mân Mân, em có tâm sự?” Thiếu Đằng buông cà phê xuống, ánh mắt tràn ngập
thân thiết, cúi người tới gần nàng, hỏi ra tiếng: “Nói cho anh biết, anh hy vọng
sau này có thể chia sẻ phiền muộn cùng em.”
Nàng yên lặng nhìn hắn, chần chừ không biết có nên nói ra hay không, trước
đây mỗi lần nàng nhìn thấy hắn cùng Ngải Phù, trong lòng sẽ vô cùng khó chịu.
Hiện tại đối mặt với khuôn mặt thâm thúy tuấn dật này, nghĩ đến thời khắc hiện
tại nàng cùng hắn bắt đầu một lần nữa, nội tâm của nàng lại cực kỳ bình tĩnh,
thậm chí tim cũng không đập nhanh.
Có lẽ… Có lẽ nàng sớm đã không còn thương hắn, hiện tại cùng hắn ở một chỗ
chẳng qua là lợi dụng hắn trả thù Ngải Phù, nàng đột nhiên ý thức được điều này,
mấp máy môi không nói ra lời.
Ciếc Cadillac lặng yên đỗ lại bên kia đường, một thân ảnh vội chạy tới, mở
cửa xe, lắc mình ngồi xuống.
“Tổng tài.” Từ Bang thở phì phò nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt hàn băng phía
sau, “Bọn họ ở quán cà phê đối diện, ngồi gần chỗ cửa sổ.”
Doãn Lạc Hàn nhướng mày, cửa kính từ từ hạ xuống, tầm mắt sắc bén nhìn lướt
qua hưóng Từ Bang chỉ, bạc môi hơi nhếch lên: “Trợ lý Từ, y theo lời tôi nói lúc
trước làm.”
“Được, tổng tài.” Từ Bang cơ trí gật gật đầu, lấy di dộng trong túi áo khoác,
thuần thục ấn một dãy số, lúc sau, nghe thấy tiếng hắn: “Lôi tổng, xin chào, tôi
là Từ Bang…”
“…..”
“…. Lúc nãy tôi đi uống cà phê, hình như nhìn thấy quý công tử cùng một cô
gái ngồi cùng nhau, quan hệ… Quan hệ có chút không bình thường…”
“….”
“Ha ha… Con dâu ngài không phải thiên kim Lăng thị sao? Sao giờ lại thay đồi
một vị…Hay là tôi nhớ nhầm…”