ÔnNhượcNhàn đẩy đẩy gọng kính, nói năng vô cùng nề nếp, “Tổng tài, hôm nay
ngài có hai việc đã lên kế hoạch…” Đúng lúc này điện thoại trên bàn vang lên,
hắn lạnh nhạt liếc nhìnÔnNhược Nhàn, lập tức cầm lấy điện thoại lên nghe. Đối
phương dường như báo cáo chuyện quan trọng gì đó, hắn lẳng lặng nghe, khuôn mặt
lạnh lùng âm tình bất định, con ngươi đen như băng hàn ngàn năm tỏa ra hàn khí
quỷ dị.
Trong công việc, Doãn Lạc Hàn luôn phô ra một bộ mặt lãnh khốc không chút
thay đổi, mặc kệ là chuyện khó giải quyết thế nào, mắt hắn cho tới bây giờ chưa
bao giờ lộ ra một chút cảm xúc dao động.ÔnNhượcNhàn làm thư kí của hắn ba năm,
hiểu rõ tính nết của hắn, cuộc điện thoại kia dường như trong nháy mắt đã đánh
gãy tự chủ của hắn, nàng không khỏi tò mò, đến
tột cùng là có chuyện gì.
“Thư kí Ôn.” Doãn Lạc Hàn cúp điện thoại, mắt hơi nheo lại, cả người dựa
xuống ghế, “Giúp tôi hủy bỏ lịch trình hôm nay.”
“Vâng.”
ÔnNhượcNhàn gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài.
Văn phòng to lớn trở nên yên ắng, Doãn Lạc Hàn vuốt vuốt cằm, âm thầm suy
nghĩ một lúc, đột nhiên đứng lên, bước ra khỏi văn phòng của mình.
Hắn dùng thang máy chuyên dụng xuống tầng một, nhân viên ở đại sảnh đều cung
kính chào hỏi hắn. Hắn hơi gật đầu, khuôn mặt tuấn nghị vẫn lạnh lùng như
trước.
Đi ra khỏi tòa nhà, ngoài cửa đã sớm có một chiếc Cadillac màu bạc chờ ở bên
ngoài, lái xe Tiểu Mạnh vội vàng mở cửa xe. Đến khi thân hình cao lớn yên vị bên
trong, xe mới chậm rãi lăn bánh về phía khu đại học của thành phố.
Cả mấy tiết buổi chiều, tâm tình của Mân Huyên đều không yên, thỉnh thoảng
lại cầm điện thoại lên, nhìn con số hiện trên màn hình nhích dần đến ba giờ
rưỡi, càng lúc càng phức tạp cùng mâu thuẫn.
Nàng cẩn thận nghĩ, bằng vào năng lực của mình, vài ngày đã gom đủ ba trăm
vạn, căn bản không có khả năng. Nếu hướng Thiếu Đằng vay ba trăm vạn, lấy tài
lực của hắn thì tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng số tiền cũng không phải là
nhỏ, nàng hoài nghi chính mình đến lúc đó không biết mở miệng thế nào.
Nàng thất thần nhìn vở ghi, sinh viên xung quanh đều đã đứng lên, thì ra đã
tan học. Nàng ôn sách vở theo dòng người đi ra.
NamGiáo môn là cửa chính của trường, tất cả sinh viên cơ hồ đều đi đến hướng
đó, nàng lại ngược lại, đi hướng Tây Đại môn, nơi đó so với cửaNamGiáo môn cùng
Đông Giáo môn, ít người đi hơn nhiều, đấy là nguyên nhân nàng để Thiếu Đằng chờ
ở đó.
Đi ra Tây Đại môn, nàng liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh của hắn ỷ lên xe thể
thao, vừa nhìn thấy nàng, đã vội vàng chạy đến.
“Mân Mân, hôm nay ở điện thoại là em nói thật?” Khuôn mặt tuấn lãng mang theo
nghi hoặc, “Đến giờ anh vẫn không thể tin được, giữa trưa không phải em…”
“Em đột nhiên nghĩ thông suốt.” Nàng hơi mỉm cười, “Em quyết định như vậy,
anh không vui sao?”
“Sao có thể, anh rất vui.” Thiếu Đằng kinh hỉ không thôi, hai tay nắm chặt
vai nàng: “Em biết không, anh hưng phấn đến mức cả buổi chiều cũng không có tâm
tư nghe bài giảng, vừa hết tiết liền chạy đến đây chờ em. Em yên tâm, anh sẽ bồi
thường cho em, chỉ cần tốt nghiệp xong, anh sẽ hủy hôn ước với Ngải Phù, rồi
cùng một chỗ với em, vĩnh viễn cùng một chỗ. Anh sẽ yêu em thêm gấp bội, không
bao giờ để em cô đơn một mình.”