BỐ DƯỢNG LÀ NGƯỜI YÊU CŨ

Tác giả
Tình trạng
Hoàn thành
Nguồn
FB: Tường Vi Đỏ
Lượt xem
371
Đánh giá
Hai mươi hai năm trôi qua, mình mẹ khó nhọc nuôi tôi khôn lớn, tôi không ít lần cảm thán rằng dòng đời đẩy đưa, dồn ép con người, nhưng chỉ cần cố gắng và kiên trì, thật sự vẫn có thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn.


Tôi sinh ra không có được một gia đình trọn vẹn, mẹ tôi bị người ta phụ bạc.
Mẹ là một người phụ nữ đẹp, chịu thương chịu khó, hồi đó tham gia thanh niên tình nguyện rồi gặp người kia.
Một con người nhìn lãng tử, bề ngoài đẹp trai, có tài đàn hát, có mấy cô gái lại không xiêu lòng chứ? Thời trẻ yêu đương, không có mấy ai chịu được cấm đoán, ngoại tôi càng cản, mẹ tôi càng cương quyết.
Và rồi khi mẹ đang mang thai ba tháng, người đàn ông kia bỏ rơi mẹ, đi cùng người phụ nữ khác.


Mẹ tôi thời gian đó cực khổ kiếm tiền, và sinh tôi ra trong một đêm mưa gió ở Bình Thuận

Ngày tôi sinh ra là một ngày mưa bão, trong phòng y tế trạm xá một mình mẹ tôi cùng với cô hộ sinh bà đã cố hết sức sinh tôi ra đến khi kiệt sức,nghe được tiếng trẻ con khóc thé lên bà mỉm cười hạnh phúc rồi ngất đi.


Tỉnh dậy không một người thân bên cạnh, cũng may cô hộ sinh ấy tốt bụng, thấy mẹ tôi một thân một mình bà đã chăm sóc cho tôi đến khi mẹ tỉnh lại, sau này cô hộ sinh đó là mẹ nuôi tôi.
Bà ấy cũng không chồng con gì nhìn mẹ con tôi mẹ goá con côi,sau khi rời trạm xá bà mang mẹ con tôi về sống chung trong căn nhà cấp 4 nhỏ xíu của bà.


Như đã nói ngày tôi sinh ra là một ngày mưa gió,mẹ tôi hi vọng tôi mạnh mẽ vượt qua sóng gió cuộc đời, bà đặt tên tôi là Hoàng Hoài Bảo,cái tên nghe rất là con trai nhưng nó rất ý nghĩa và hợp với hoàn cảnh sinh ra tôi.


Câu chuyện tôi kể đã là 22 năm sau, khi tất cả sóng gió đã đi qua, tôi cùng hai người mẹ sống hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ, giờ tôi đã có công việc ổn định lo được cho họ,cho đến khi tôi gặp được anh người đàn ông hơn tôi 20 tuổi,người mang đến cho tôi hạnh phúc cũng quá nhiều đắng cay.