Trích đoạn 1:
Tiểu hài tử vừa được sinh ra, yên lặng nằm chơi đùa bên nôi, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên khiến nó giật mình. “Này này, tiểu hài tử, chúc mừng ngươi đã trở thành người chơi tiếp theo của bản hệ thống ta.” Nàng vừa dứt lời thì đứa bé đã òa khóc, khiến nàng không biết phải làm sao.
Cung nhân xung quanh không thể nghe được tiếng nó khóc, vì nàng đã cài cấm chế ở cửa. Hệ thống thở dài một tiếng rồi hiện thân trước mặt tiểu hài tử, ân cần dỗ dành nó: “Ngoan nào, ngoan nào, hài tử ngốc, ta sẽ không làm hại ngươi đâu.
”
Đứa trẻ được nàng bế trong tay chợt ngừng khóc, đôi mắt tròn lấp lánh nhìn nàng. Chẳng lẽ hình dáng biến thân của nàng rất xấu sao? Dọa tiểu hài tử sợ rồi à? Trong lúc nàng đang lúng túng thì đứa trẻ ấy lại dụi đầu vào ngực nàng, phát ra những tiếng ngây ngô không rõ nghĩa. Nàng thở nhẹ một hơi, cắn nhẹ một phát lên cái má bầu bĩnh của nó: “Đúng là mềm mại thật, tương lai nhất định sẽ rất xinh đẹp. Yên tâm ta sẽ nuôi ngươi thành Thái tử uy mãnh nhất từ trước đến giờ của Tề quốc.
”
Không biết đứa trẻ này hiểu được bao nhiêu trong lời nàng nói, chẳng qua bị nàng cắn cũng không hề khóc. Chỉ nhe hàm răng chưa mọc bật cười khanh khách, tiếp tục dụi đầu vào người nàng như đang lấy lòng. Nàng mỉm cười vui vẻ chơi đùa với tiểu hài tử trong tay.
Trích đoạn 2:
Thiếu niên mặc trên người trường sam màu trắng, nho nhã ngồi trong lương đình cạnh ao sen thưởng trà. Bên trong lương đình đốt rất nhiều lò than sưởi ấm, những tấm rèm dày cũng được treo lên xung quanh. Chỉ thả một bức mành trong suốt phía trước để người bên trong có thể ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài. Ao sen đã tàn hết, chẳng còn gì để nhìn cả, nhưng hắn vẫn ngồi ở đây, giữa tiết trời mùa đông lạnh giá. Trước mặt hắn bây giờ có một ấm trà nóng mới pha, hơi ấm tỏa ra khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng khó chịu nơi cổ họng lại làm hắn bật ho, tiếng ho kiềm nén của hắn rất khẽ, nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra. Vậy mà có một người lại chú ý đến, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng tức giận cau mày lại, nhanh chóng tiến đến bên cạnh hắn, bàn tay mảnh mai đưa ra sau lưng vỗ nhẹ. “Ngươi không cần mạng của mình nữa sao? Trời thì lạnh thế này, tại sao lại nhất quyết đến đây ngắm cảnh? Nếu ngươi muốn nhìn sen nở thì cũng phải đợi đến mùa chứ?”
Cùng với nhịp điệu của bàn tay nàng vỗ về, cơn ho của hắn dần lui xuống, khuôn mặt của hắn trắng bệch, yếu ớt đến mức không còn sinh khí. Khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chẳng phải ta đã hứa với nàng, sẽ vẽ tặng nàng một bức tranh sao? Nàng từng nói thích nhất là cảnh mặt hồ ngày đông mà.” Nàng trừng mắt với hắn: “Đó chỉ là lời nói bâng quơ thôi, không phải là nhiệm vụ mà ngươi cần hoàn thành đâu.
Mau quay về đi, nếu không ngươi sẽ còn bệnh nặng hơn đấy!”
Hắn lắc đầu, đưa tay nhấc lấy cây bút cán ngọc bên cạnh, chấm vào nghiêng mực rồi vẽ lên tờ giấy trước mặt: “Mài mực cho ta đi!” Nàng không thuyết phục được hắn, cũng không có cách nào cưỡng chế hắn làm theo lời nàng. Sức khỏe của hắn đã không tốt, nàng không thể mạnh tay xử phạt như những người chơi khác. Đành phải ngồi bên cạnh mài mực giúp hắn, lâu lâu lại bỏ thêm than vào chậu, pha trà cho hắn.
Nàng vốn không biết rằng, nhìn nàng ân cần làm mọi việc cho hắn, nơi đáy mắt của hắn lóe lên một tia nham hiểm. Nàng phải là của hắn, ngay từ đầu đã là của hắn, và mãi mãi là như thế.
Trích đoạn 3:
Hắn phá hủy nhiệm vụ cuối cùng, tự tay đâm vào tim mình một nhát, những tia máu đỏ hằn lên trong đôi mắt của hắn. Hắn mở to mắt nhìn nàng, nhìn nước mắt của nàng thấm đẫm áo của hắn, hòa cùng máu của hắn, nàng hỏi: “Thiên Vũ, tại sao ngươi lại làm thế chứ? Tại sao lại tự làm mình bị thương chứ?” Hắn mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp: “Dù có chết, ta cũng không muốn nàng phải hận ta. Chẳng phải nàng yêu thích tự do nhất sao? Ta trả lại tự do cho nàng!”
Nàng câm lặng nhìn hắn tắt thở trong vòng tay của mình, sự ràng buộc cuối cùng của nàng với hệ thống xuyên không bị phá vỡ, nàng đã có được sự tự do mà mình hằng mong muốn. Nhưng. . . tất cả những thứ đó giờ đây đều không còn quan trọng nữa, thiên hạ của nàng, mọi thứ của nàng đã chết trong vòng tay của nàng lúc này.
“Không đâu, Thiên Vũ, nhất định ta sẽ không để ngươi chết đâu, nhất định.”
Nàng cúi xuống hôn lên vầng trán lạnh giá của hắn, một thứ ánh sáng chói mắt bao trùm lấy cả nàng và hắn, ấm áp như mặt trời tỏa sáng. Chẳng mấy chốc còn rực rỡ hơn ánh lửa đang cháy xung quanh, mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng về phía đó. Không ai biết đang có chuyện gì đang xảy ra cả, đến khi ánh sáng ấy vụt tắt.
Ở nơi này chỉ còn lại một mình hắn, hơi thở đã mất lại bình ổn hơn bao giờ hết, còn nàng thì sao? Có phải đã biến mất như bông tuyết, vừa chạm mặt đất đã tan không?