Mã Linh Nhi lại khoanh tay trước ngực, có phần bất mãn nói: “Tiểu Vương, tôi nói cho cô biết đây đã là lần thứ hai rồi, quá tam ba bận, nếu như còn để tôi phát hiện ra cô nói nhăng nói cuội sau lưng tôi, tôi sẽ đuổi cô ra khỏi công ty”.

Người bình thường gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ tức đến run người, nhưng Tiểu Vương thì khác.

Cô ấy nghe xong chỉ cười, không nói gì.

Tiếp đó, Mã Linh Nhi lại đi đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, ghé miệng vào tai cô nói: “Tối nay tôi thực sự mong có thể gặp cô tại bữa tiệc nhà Thượng Quan, nếu không, lời nói dối của cô sẽ thành trò cười mất”.

“Tôi sẽ không để cô thất vọng đâu”.

Vương Thuyền Quyên vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, không hề nhìn thẳng vào Mã Linh Nhi.

Cô rất tin Tần Cao Văn, mặc dù thời gian tiếp xúc của hai người chưa lâu, nhưng Vương Thuyền Quyên vẫn cảm nhận được, những việc đối phương đã nói thì nhất định sẽ làm được.

Dù sao trước đây cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện làm thay đổi cách nhìn của Vương Thuyền Quyên đối với Tần Cao Văn.

Đèn hoa đăng được thắp lên, ngoài cửa sổ, ánh đèn neon sáng rực rỡ, các loại ánh sáng lấp lánh như tô điểm thêm vào màn đêm của thành phố.

Hôm nay, Vương Thuyền Quyên lại một lần nữa khoác lên mình bộ Tình Yêu Thiên Sứ mà Tần Cao Văn chuẩn bị riêng cho cô.

Lúc soi gương, cô đứng trước gương ngắm nghía rất lâu.

Không thể tin được người con gái băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp kiều diễm kia lại là mình.

“Giờ anh không có thiệp mời, liệu tới lúc đó chúng ta có được vào không?”.

Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn vẫn có chút lưỡng lự.

Mặc dù không hề nghi ngờ những lời Tần Cao Văn đã nói, nhưng lo lắng như vậy âu cũng là chuyện thường.

“Cùng lắm thì bảo Thượng Quan Thiên Long chủ động ra đón là được”.

Buổi tiệc ngày hôm nay được tổ chức dành riêng cho Tần Cao Văn, nếu như anh không đến, Thượng Quan Thiên Long chắc chắn sẽ rất thất vọng.

“Vậy được!”.

Vương Thuyền Quyên không nói gì nữa.

Không lâu sau xe đã tới biệt thự của Thượng Quan Thiên Long.

Sau khi xuống xe, Vương Thuyền Quyên đứng ngây ra trước cổng, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Người ta nói biệt thự Vân Sơn là quần thể kiến trúc hào hoa nhất của vùng Minh Châu, nhưng so với biệt thự của Thượng Quan Thiên Long thì đúng là còn thua xa.

Bất luận là tính ứng dụng hay tính nghệ thuật của căn biệt thự này đếu khiến người ta trầm trồ.

Tần Cao Văn nhẹ nhàng vỗ vai Vương Thuyền Quyên, nói: “Chúng ta đến nơi rồi”.

“Ừm”.

Hai người vừa đi đến cổng, thì hai người bảo vệ lực lưỡng đã ngăn họ lại, trong đó có một người hơi mập nói: “Thưa anh, mời anh cho tôi xem thiệp mời”.

“Tôi không có thiệp mời”.

Người bảo vệ nói với Tần Cao Văn: “Thưa anh, nếu như anh không có thiệp mời thì xin lỗi, hôm nay anh không thể vào trong”.

“Vậy tôi có thể gọi một cuộc điện thoại, bảo Thượng Quan Thiên Long ra đón được không?”.

Bảo vệ khẽ nhếch mép, nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt như nhìn một kẻ điên, nói: “Đầu óc anh có vấn đề à?”.

Hôm nay người đến dự buổi tiệc rất đông, vốn dĩ bảo vệ cũng sẽ rất bận, kết quả là lại bị người như Tần Cao Văn gây rắc rối.

Anh ta đương nhiên không có tâm trạng mà đôi co.

“Tôi nói thật mà”.

Tần Cao Văn đột nhiên thấy hơi buồn cười, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay là anh, kết quả lại bị chặn ở ngoài cửa, những người nhờ anh mà thơm lây, thì lại được đón tiếp như khách quý.

“Thưa anh, tôi mong là anh mau rời khỏi đây, nếu không lát nữa tôi sẽ báo đội bảo vệ của chúng tôi đuổi anh ra đấy”.

Người bảo vệ càng nói càng tỏ vẻ bất mãn.

Đúng vào lúc này, một âm thanh quen thuộc lại vang lên.

“Ôi chao, đây chẳng phải là Vương Thuyền Quyên sao?”.

Vương Thuyền Quyên quay người lại, Mã Linh Nhi bước trên đôi giày cao gót tiến lại gần.

Hôm nay cô ta mặc một bộ đầm dự tiệc màu đỏ, trang điểm nhẹ, vô cùng gợi cảm quyến rũ.

Mã Linh Nhi đứng trước mặt Vương Thuyền Quyên, nhìn cô từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: “Sao lại bị chặn ở ngoài cửa thế này? Không được vào à?”.

Từ Hạo khoác tay Mã Linh Nhi, khinh thường nói: “Không phải ai cũng có tư cách được ông Thượng Quan mời đâu, trước khi mấy người đến đây, đáng ra nên cân nhắc cho kỹ, hậu quả của không có thiệp mời sẽ mất mặt như thế nào”.

“Vương Thuyền Quyên, cô cũng dũng cảm thật đấy, mặt còn dày nữa, không có thiệp mời mà cũng dám chạy đến đây, thật là khiến tôi nể phục”.

Từ Hạo lại quay sang Mã Linh Nhi nói tiếp: “Vợ ơi, chúng ta không cần phải ở đây lãng phí thời gian với đám người hạ đẳng này, màu đi vào thôi”.

Mã Linh Nhi lấy thiệp mời ra, đi vào biệt thự với dáng vẻ khoe khoang, đứng ở cửa còn nói Vương Thuyền Quyên: “Vương Thuyền Quyên, cô yên tâm, ngày mai ở công ty tôi nhất định sẽ giúp cô đi rêu rao, để cả công ty đều nhìn rõ bộ mặt thật của cô”.

Nói xong, cô ta liền cùng Từ Hạo quay người rời đi.

Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên vẫn bị chặn lại ở ngoài.

“Mời anh đi cho!”.

Người bảo vệ lại nhấn mạnh lần nữa.

“Xem ra tôi phải gọi điện cho Thượng Quan Thiên Long rồi”.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Quan Thiên Long, hai người bảo vệ vẫn đứng đó, trên gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Bọn họ trước nay chưa từng thấy ai mặt dày như thế, rõ ràng là không nhận được thiệp mời của Thượng Quan Thiên Long, mà lại cứ ra vẻ.

Đúng là khiến người ta ghét.

Không lâu sau, bên kia đầu dây vang lên tiếng của Thượng Quan Thiên Long.

“A lô, là cậu Tần Cao Văn đấy à?”.

Thượng Quan Thiên Long tỏ thái độ rất cung kính, giọng nói vô cùng phấn khởi.

“Tôi đến biệt thự nhà ông nhưng bảo vệ không cho tôi vào, vì tôi không có thiệp mời”.

Câu nói này đã khiến Thượng Quan Thiên Long bị chột dạ, ông ta không kìm được mà nhớ đến một vài chuyện xảy ra trước đây.

Cấp dưới của ông ta đã không ít lần đắc tội với Tần Cao Văn, hôm nay tuyệt đối không thể làm hỏng việc được, nếu không những cố gắng trước đây đều sẽ công cốc hết.

Gia tộc Thượng Quan của nhà họ sau này còn có thể phát triển xa hơn nữa không, đều phải dựa vào Tần Cao Văn.

“Cậu đợi chút, tôi sẽ ra ngay!”.

Thượng Quan Thiên Long gần như là chạy, chỉ tầm nửa phút sau, đã ra đến cổng biệt thự rồi.

Sau khi hai người bảo vệ nhìn thấy ông ta, lần lượt quay ra cúi người chào.

“Chào chủ tịch!”.

Bốp bốp!

Thượng Quan Thiên Long không nói gì, mà cho mỗi người một cái tát.

Trước đây ông ta từng luyện võ, sức không hề yếu, một cái tát này cũng đã khiến hai người kia choáng váng, rụng mấy cái răng.

“Chủ tịch, chúng tôi đã làm gì sai ạ?”.

Thượng Quan Thiên Long nói luôn: “Hai người mau xin lỗi vị này đi”.

“Ông nói gì cơ ạ?”.

Hai người bảo vệ nhìn Thượng Quan Thiên Long vẻ ngỡ ngàng.

“Tôi bảo hai người xin lỗi cậu ấy, không nghe rõ à?”.

Thượng Quan Thiên Long rất mất kiên nhẫn, hận không thể tát cho hai tên bảo vệ không có mắt này thêm cái nữa.

Cho dù là không biết chuyện gì, nhưng nhìn tình hình này, bảo vệ cũng nhận ra được, quan hệ giữa Tần Cao Văn và Thượng Quan Thiên Long không hề bình thường.

Hai người bọn họ đều cúi người trước Tần Cao Văn, gần như là cúi gập người vào.

“Xin lỗi anh Tần!”.

Giọng nói của hai người rất vang, không ít người có mặt đều nghe rõ.

.