Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 37: 37 Quyết Một Trận Sống Mái

Qua vài phút, Mã Thiên Long mới nói với em trai: “Ra xem đi!”.

Mã Thiên Hạo hơi hồi hộp, đi đến trước cái thùng, nhìn một cái mà toàn thân liền cứng đờ tại chỗ.

Lấy tạy dụi mắt, ánh mắt đầy vẻ không dám tin.

Việc… việc này là thế nào?

Hắn bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng, máu không lên não, sống lưng đổ mồ hôi lạnh toát.

Không lâu sau, cơn thịnh nộ trong lòng bắt đầu bộc phát dữ dội.

“Bên trong là cái gì thế?”.

Mã Thiên Long đứng một bên hỏi.

Mã Thiên Hạo không nói gì.

Một lát sau, Mã Thiên Long đến trước cái thùng, nhìn một cái, cả người cũng bất động tại chỗ.

Trong thùng là mười mấy cái đầu còn đang rướm máu, mùi tanh hôi nồng nặc phả ra.

Bên trên còn có một tờ giấy, Mã Thiên Long cầm lên xem: Anh đang nợ tôi tám trăm triệu.

Dù là như vậy, nhưng gương mặt của Mã Thiên Long vẫn không lộ ra biểu cảm gì.

Một lúc lâu sau, Mã Thiên Hạo nói: “Anh, thằng khốn nào làm vậy? Để em đưa người đi đập chết nó”.

“Hay lắm, khá lắm!”.

Mã Thiên Long vo tờ giấy trong tay lại, ném vào sọt rác.

“Đã mười mấy năm rồi, không có ai dám đối đầu trực tiếp với tao”.

Mã Thiên Long ngửa cổ lên trời mà thét.

“Anh mau nói cho em biết rốt cuộc là thằng nào đi, để em đập chết nó, em phải giết hết cả nhà nó, dám ra tay với anh em của chúng ta, nó không muốn sống nữa rồi”.

Mã Thiên Long quay người đi vào trong biệt thự, thản nhiên đáp: “Tối nay sắp xếp mười mấy anh em, giết hết cả nhà nó, một tên cũng không được bỏ sót”.

“Không thành vấn đề”.

Mã Thiên Hạo rất phấn khích, cuối cùng cũng có thể đại khai sát giới rồi.

Mặc dù bàn tay của Mã Thiên Long đã vấy máu hàng trăm sinh mạng rồi, nhưng hắn luôn nghĩ rằng những người hắn giết đều là kẻ đáng chết.

Hắn trước nay tuyệt đối không lạm sát người vô tội, trong thời kỳ ổn định của Mã Thiên Long cùng bang phái của hắn, cơ bản sẽ không để tay vấy máu.

Mã Thiên Hạo thì ngược lại với anh trai, hắn bẩm sinh đã thích giết chóc.

Đã một, hai năm nay Mã Thiên Hạo không ra tay với ai, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi.

Tối nay, Tần Cao Văn và cả nhà anh đều phải chết.

“Tối nay em có phải tăng ca không?”.

Buổi trưa, Tần Cao Văn đến đưa cơm cho Vương Thuyền Quyên rồi hỏi cô.

Vương Thuyền Quyên ăn một miếng, rồi ngẩng đầu lên, tò mò trả lời: “Tối nay không tăng ca, có việc gì à?”.

“Anh muốn đưa em đi tham dự một buổi tiệc”.

“Dự tiệc?”, Vương Thuyền Quyên mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn Tần Cao Văn, ngây thơ hỏi.

“Gia tộc Thượng Quan!”.

Tần Cao Văn vừa nói xong, bên tai liền vang lên âm thanh quen thuộc.

“Cái ngưỡng như anh mà cũng đòi tham dự tiệc của gia tộc Thượng Quan á?”.

Tần Cao Văn quay người lại thì thấy Mã Linh Nhi mặc một chiếc váy trắng đang đi về phía bọn họ.

Cô ta khoanh tay trước ngực, mỉa mai nói với Tần Cao Văn: “Bữa tiệc của gia tộc Thượng Quan tối nay mở ra là để tiếp đãi một vị khách quý, người bình thường làm gì có tư cách tham dự, chỉ có bọn tôi mới có thể nhận được thiệp mời thôi”.

Dường như để thêm phần thuyết phục, Mã Linh Nhi còn chìa tấm thiệp màu đỏ trong tay ra, đặt lên bàn với vẻ đắc ý.

Tần Cao Văn không thèm để ý.

Mã Linh Nhi đắc ý nói tiếp: “Anh có thiệp mời không?”.

Lần trước Thượng Quan Thiên Long có gửi cho anh một tấm thiệp mời, nhưng Tần Cao Văn từ chối.

Anh cảm thấy không cần thiết.

“Tôi không có”.

Lần này đến cả Vương Thuyền Quyên cũng khẽ cau mày, Tần Cao Văn không có thiệp mời, thế thì đến nhà Thượng Quan làm gì? Há chẳng phải là để tự làm xấu mặt mình sao?

“Nghe thấy chưa Vương Thuyền Quyên, đến cả thiệp mời mà tên vô dụng này cũng không có, còn nói tham dự tiệc nhà gia tộc Thượng Quan, đúng là trò hề”.

Nói rồi Mã Linh Nhi đứng dậy, vỗ vào vai Vương Thuyền Quyên nói: “Loại người như cô chắc cả đời cũng không thể tham dự tiệc của gia tộc Thượng Quan được đâu, thật đáng thương”.

Nói xong, Mã Linh Nhi quay người rời khỏi nhà ăn.

Vương Thuyền Quyên đặt đũa xuống, hơi tò mò hỏi Tần Cao Văn: “Anh không hề có thiệp mời, vậy tại sao lại muốn đến gia tộc Thượng Quan?”.

“Chẳng phải vừa nãy cô ta nói gia tộc Thượng Quan tiếp đãi một vị khách quý sao?”.

Vương Thuyền Quyên gật đầu.

“Anh chính là vị khách quý đó”.

Tần Cao Văn trả lời một cách thản nhiên.

Khóe miệng Vương Thuyền Quyên khẽ động đậy, một lúc sau bật cười rồi nói: “Đừng có đùa như thế nữa được không? Sao anh lại là khách quý của gia tộc Thượng Quan được?”.

Cô chỉ đơn thuần cảm thấy buồn cười, chứ không hề có ý chế giễu lời nói của Tần Cao Văn.

“Trước kia anh từng cứu mạng Thượng Quan Thiên Long một lần, hơn nữa còn cho ông ta một ít tiền để vượt qua thời kỳ kinh tế khó khăn, ông ta rất biết ơn anh”.

Tần Cao Văn thẳng thắn kể hết chuyện ngày xưa ra.

Qua mấy ngày gần đây tiếp xúc, Vương Thuyền Quyên cũng đã hiểu được phần nào tính cách của Tần Cao Văn, anh không phải là một người thích bốc phét.

Câu chuyện vừa rồi hơn một nửa là thật.

“Vậy tại sao anh ta không đưa thiệp mời cho anh?”.

Đây là vấn đề Vương Thuyền Quyên thấy khó hiểu nhất.

“Lúc đầu ông ta định tối hôm đó cho người đặc biết đến đón anh, nhưng anh từ chối, sau đó đưa thiệp mời cho anh, anh cũng không lấy, vì cảm thấy không cần thiết”.

Tần Cao Văn bình thản đáp.

“Vậy…”.

Vương Thuyền Quyên lưỡng lự một lúc rồi nói: “Để tôi xem tình hình lúc đó, nếu đi được tôi sẽ cố gắng”.

“Ừ, thế anh về trước chuẩn bị”.

Vương Thuyền Quyên gật đầu.

Buổi chiều lúc Vương Thuyền Quyên vừa đến văn phòng, đã nghe thấy Mã Linh Nhi đi bêu rếu mình khắp nơi.

“Tôi nói cho các cô biết, cái con đĩ Vương Thuyền Quyên đó rất thích hư vinh, rõ ràng gia tộc Thượng Quan không hề đưa cô ta thiệp mời, mà tối nay cô ta vẫn định đến”.

Cô ta khoanh tay trước ngực, chìa thiệp mời của gia tộc Thượng Quan ra nói: “Các cô nhìn thấy chưa? Không phải ai cũng có tư cách nhận thiệp mời của gia tộc Thượng Quan như tôi đâu, có người chưa đủ trình độ, còn muốn đến đó tự làm bẽ mặt mình, không biết xấu hổ à?”.

Vương Thuyền Quyên không thèm để ý đến Mã Linh Nhi, ngồi xuống trước máy tính chuyên tâm làm việc.

Tiểu Vương ngồi bên cạnh nhao đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, bất mãn nói: “Chị Thuyền Quyên, chị giỏi thật đấy”.

Vương Thuyền Quyên không hiểu ý của Tiểu Vương, quay sang hỏi: “Tại sao?”.

“Em mà là chị, thì giờ em đã lao ra tát cho con khốn kia mấy cái rồi”.

Vương Thuyền Quyên cười đáp: “Bỏ đi, không cần thiết, chị chả hơi đâu mà để ý đến cô ta”.

“Chị thật là lương thiện, giờ em chỉ muốn ra cho cô ta mấy cái tát thôi”.

Sau đó, Mã Linh Nhi đi đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, lấy tay đập lên bàn nói: “Hai người đang ở đây thì thầm to nhỏ cái gì thế, hôm nay không làm việc à?”.

Tiểu Vương đảo mắt một cái nói: “Biết rồi, biết rồi, gào cái gì mà gào”.

“Này, cô ăn nói kiểu gì thế, tôi là giám đốc của cô đấy”.

Tiểu Vương bĩu môi nói: “Vâng, vâng, giám đốc Mã thân yêu của tôi”.

.