Nhanh chóng lau hết lớp bụi bám trên khe rãnh, Thư Hoàng đeo đồng hồ vào tay, miệng nói:
“Cảm ơn.”
“Người mày cần cảm ơn là Đan.” Hoàng Ân chăm chú vào màn hình máy tính, nhưng cuộc đối thoại vẫn không bỏ sót câu nào. Anh là người công tư phân minh. Dù biết Linh Đan có tình cảm với Thư Hoàng, nhưng sự thật thì người tên nhóc kia nên cảm kích không phải anh.
Thư Hoàng nghe xong gật đầu ra vẻ tán thành, bèn mở điện thoại soạn một tin nhắn khá dài mang hàm ý cảm ơn Linh Đan vì đã nhặt giúp mình chiếc đồng hồ, sau đó vứt điện thoại một bên, tâm trạng có vẻ tốt hơn hẳn. Hôm qua tìm cả buổi trời vẫn không thấy, cứ tưởng đã mất luôn rồi.
Bất chợt, cậu nhìn sang Hoàng Ân.
Lớn lên cùng nhau, cho nên Thư Hoàng thừa sức nhận ra việc người bạn cùng nhà có ý với Linh Đan từ lâu. Chỉ là có một số chuyện bản thân vẫn chưa hiểu được. Vậy nên nhân dịp nghỉ học, tranh thủ làm rõ cũng là điều tốt.
“Ân”
“Hả?”
“Sao mày dám chắc bản thân thích Đan? Lỡ đó là ngộ nhận thì sao?”
Hoàng Ân nghe xong mắt rời khỏi màn hình, xoay ghế 180 độ nhìn tên đã đặt ra câu hỏi này.
“Sao vậy? Muốn cùng tao cạnh tranh hả?”
“Mày thấy tao giống như sẽ làm vậy?” Thư Hoàng không ngó lấy kẻ đang ngồi trên ghế, nhưng vẫn cảm nhận được hai tia laze vô hình đang chiếu về phía mình.
“Biết đâu đó. Đan cái gì cũng giỏi, người lại tốt bụng dễ thương.” Anh mỉm cười, trong lời nói thể hiện nét bông đùa.
“Của mày hết.” Biết bản tính thích trêu người khác của Hoàng Ân, Thư Hoàng không muốn lý sự nhiều về việc này. Điều mà cậu muốn xác định nằm ở câu hỏi đầu tiên. “Còn chưa trả lời tao.”
Nét mặt Hoàng Ân trở nên mông lung. Anh hồi tưởng khoảnh khắc mình phát hiện ra trái tim trót chứa hình ảnh một người con gái mà bản thân lúc đó cũng chẳng hay. Đến khi nhận ra thì đoạn tình cảm này đã ăn sâu vào máu, không rút chân được nữa.
“Không biết nên giải thích sao, hay là mày cứ tưởng tượng như vầy: Lời nói, hành động của họ đều ảnh hưởng đến tâm trạng mày, dù những việc đó chẳng liên quan đến mày.” Bằng cách diễn giải dễ hiểu mang tính hàn lâm nhất, Hoàng Ân thao thao bất tuyệt. Anh tin với trí thông minh của Thư Hoàng nhất định sẽ hiểu cảm giác mình đang đề cập đến.
Đáng tiếc, trình độ của cậu so với ngôn ngữ không dành cho người địa cầu của Hoàng Ân thật sự kém rất xa.
“Mày đừng nói có lẽ còn dễ hiểu hơn.”
“Là họ buồn thì mày buồn, họ vui thì mày còn vui hơn cả họ. Hiểu chưa?” Hoàng Ân huỵch toẹt, thầm nhủ văn chương đúng là không phải thế mạnh của anh.
Thư Hoàng nghe xong đáp án liền trở về với im lặng, vẻ mặt đăm chiêu, thậm chí còn khẽ thở dài. Tâm tình chợt rõ ràng như trăng đêm rằm, có muốn giấu cũng không được.
“Cuối cùng cũng nhận ra rồi?” Trông thấy biểu hiện kia, Hoàng Ân ném qua ánh nhìn đồng cảm. Dáng vẻ vừa rồi anh đã từng trải qua, vốn chẳng xa lạ gì.
Thư Hoàng ước giá mà mình có thể lắc đầu. Nhưng đây lại là người lớn lên cùng cậu, là người hiểu cậu nhất. Có phủ nhận hắn cũng tuyệt đối không tin, vậy nên chỉ có thể bỏ lửng câu trả lời.
Im lặng, xem như là ngầm thừa nhận rồi.
“Thích một người có phải điều gì xấu xa đâu? Sao phải trốn tránh?” Hoàng Ân tiếp tục thắc mắc. Kể từ lúc Thư Hoàng hỏi về những biểu hiện kỳ lạ dạo này, anh đã thấy có sự bất thường. Đến khi cả ba gặp nhau ở chùa dịp Tết thì mọi thứ đã tỏ tường hơn. Lần giáp mặt ở trung tâm thương mại, bắt gặp biểu cảm trên mặt của Thư Hoàng thì không phải nghi ngờ gì nữa.
Tên này, khẳng định trăm phần trăm là đã rung động.
Thư Hoàng lấy tay vắt ngang qua đôi mắt phượng không nói gì. Đến khi Hoàng Ân sắp từ bỏ cuộc trò chuyện mới bắt đầu lên tiếng:
“Cảm giác này vốn không an toàn.”
“Người ta đóng thuyền mục đích không phải để cho nó chạy trên cát mà là ra biển.”
“Hết năm nay con người đó sẽ đi du học.”
“Đi vài năm chứ có định cư bên đó luôn đâu?”
“Biết đâu đây là ngộ nhận thì sao?”
“Mẹ kiếp mày Hoàng! Vậy thì cứ giấu đi rồi để thằng khác cuỗm mất.” Nãy đến giờ tên này cứ toàn bàn lùi, Hoàng Ân thật sự mất hết kiên nhẫn. Thích một người thôi mà? Sao phải tự làm khó bản thân quá vậy?
Thư Hoàng dường như không để ý đến sực bực bội của người còn lại, tiếp tục huyên thuyên:
“Nếu… người họ thích không phải mình thì sao?”
Hình ảnh của Hải An xẹt ngang ý nghĩ khiến cậu ngồi dậy, rót ly nước rồi một hơi uống cạn. Tối qua là hội trại quan trọng, trường nào cũng đều tổ chức, nhưng con người đó lại vì Ngọc Lam mà tìm đến. Cả những lần trước đó cũng vậy, ánh mắt khi nhìn cô hệt như cách mà Hoàng Ân nhìn Linh Đan. Đó là ánh mắt dành cho bạn bè bình thường? Thư Hoàng không phải kẻ ngốc.
Hơn nữa, lần chạm mặt ở kỳ thi quốc gia vừa rồi là điều nằm ngoài dự đoán.
Khi thấy Hải An cũng bất ngờ không khác gì mình lúc vào cùng một phòng thi, cậu đã thầm nghĩ Việt Nam đông dân, nhưng lại có lắm cuộc gặp gỡ với cùng một người. Đáng nói hơn là sau khi ra khỏi phòng, Hải An đã chủ động gặp riêng cậu.
“Bạn là bạn cùng lớp của Lam?” Đây là câu hỏi bắt đầu. Thư Hoàng cũng không ngần ngại gật một cái xác nhận.
“Vậy bạn có biết vì sao hôm trước Lam khóc không?” Hải An vào thẳng vấn đề. Hình ảnh Ngọc Lam với đôi vai run lẩy bẩy khi Thư Hoàng rời đi khiến cậu không thể nào quên được. Cả câu hỏi vu vơ mà cô đã hỏi về sự tự ti của bản thân. Khúc mắc này, người trước mặt hẳn phải biết rõ.
Ngọc Lam… khóc?
Thư Hoàng có chút bất ngờ, rất nhanh sau đó trở về trạng thái bình thường, nói với giọng bình tĩnh:
“Bạn nên trực tiếp hỏi Lam.”
“Tôi biết Lam sẽ không nói.” Hải An dù chưa biết Ngọc Lam đủ lâu, nhưng tính tình của cô phần nào cũng đoán được không phải tuýp người hay kể lể.
“Bạn hiểu rõ bạn ấy nhỉ?”
“Chỉ cần muốn thì sẽ hiểu được.”
“Vậy bạn nên thử tìm hiểu việc này thay vì hỏi người khác.” Thư Hoàng kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó bỏ đi không cần biết người kia có đánh giá mình là kẻ bất lịch sự hay không. Thật tình mà nói, cậu nhìn Hải An chẳng thấy chỗ nào vừa mắt.
Đã không nhắc thì thôi, giờ nghĩ đến lại càng khó chịu.
Hoàng Ân dò xét biểu cảm trên khuôn mặt Thư Hoàng, sự bực bội khi nãy dần vơi đi bởi câu hỏi như trúng tim đen của chính mình.
“Đan cũng có tình cảm với tao đâu. Mày thừa biết mà…” Anh cười khổ, nhớ lại dáng vẻ như chú mèo bị mắc mưa của người mình thích lúc Thư Hoàng rời khỏi nhà vào hôm giao thừa. “Nhưng tao vẫn cố chấp đấy thôi.”
“Nên tao mới bảo mày ngu ngốc.”
“Rồi mày cũng sẽ ngu ngốc như vậy, thậm chí còn hơn tao.” Hoàng Ân ném ánh mắt khinh bỉ về phía Thư Hoàng, lòng thầm tưởng tượng đến cảnh tên nhóc này bị nghiệp quật vì độ mạnh miệng.
“Chờ xem.”
…
Sau ngày thành lập Đoàn, toàn trường trở lại với sự ồn ào vốn có. Âm thanh giảng bài quen thuộc vang lên qua từng lớp, lác đác vài thành phần bị đứng ngoài cửa phòng học vì nhiều nguyên do mà muốn biết thì chỉ có thể lật sổ đầu bài ra xem.
Thầy Trần Phong trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt, vẻ mặt phấn khởi bước vào lớp. Sau khi đặt chiếc cặp da sờn cũ xuống bàn, thầy bắt đầu xắn áo lên đến khuỷu tay, chậm rãi:
“Kết quả dự thi hạng mục kịch, lớp chúng ta may mắn đoạt giải nhì.”
Thông tin này như liều vitamin đầu ngày khiến bốn mươi con người đang uể oải bỗng hưng phấn gào lên.
“Woaaaaa!!!”
“Xuất sắc!”
“Vỗ tay cho đội kịch! Lam với Hoàng diễn hay quá!”
“Thấy các em đoàn kết như vậy, thầy rất vui.” Thầy Trần Phong xúc động, gỡ kính lau lau một lúc lâu, sau đó mới đeo vào.
Ngọc Lam được cả lớp đón nhận hơn sau hội trại. Những hoạt động tập thể góp phần không nhỏ vào việc kéo mọi người lại gần nhau. Cô cảm thấy bạn cùng lớp của mình không đáng ghét như những gì đã nghĩ, chẳng qua vì bản thân quá tách biệt với xung quanh gây nên hiểu lầm cho mọi người. Điều này khiến thầy Trần Phong cực kỳ hài lòng. Chỉ còn duy nhất một người vẫn chưa thể nào đả thông tư tưởng.
‘Mọi người quên vụ tấm ảnh rồi à?’ Mỹ Linh tay ấn màn hình điện thoại mạnh đến mức muốn bể kính cường lực, gửi tin nhắn cho mọi người trong group trò chuyện trên Facebook.
Một lớp học thông thường sẽ có người này thân thiết với người kia rồi đẻ ra muôn vàn group chat riêng qua mạng xã hội là điều hết sức bình thường. Tại một trong số những group chat đó, Mỹ Linh nắm quyền trưởng nhóm.
‘Nhưng Lam hôm hội trại có giải thích là khi đó bị đe dọa nên mới nhờ Hoàng về cùng. Với lại Hoàng cũng không có ý kiến gì mà?’ Một thành viên trong nhóm phát biểu.
‘Đúng! Trước đây tụi mình cũng bắt nạt nó lên bờ xuống ruộng các kiểu rồi. Giờ nó cũng hòa đồng hơn với lớp, không thấy ghét như lúc ban đầu nữa!’ Một thành viên khác trong lớp cũng tán thành với phát biểu trên, nhận định.
Tâm lý của những cái đầu còn ngồi trên ghế nhà trường thật đơn giản. Chỉ cần mở lòng hơn, lập tức thái độ sẽ một trời một vực, khác xa so với kiếp sống cá biệt. Ngược lại, vẻ lầm lì trong giới học đường sẽ được ưu ái xếp vào hàng chảnh choẹ khó ưa, nhất là đối với nữ sinh. Việc Ngọc Lam khiến 12A2 tâm phục khẩu phục bằng thực lực thông qua bài kiểm tra chính là bước đầu phá vỡ rào cản định kiến này, mà lời nói của Thư Hoàng khi đó chính là chất dẫn hữu hiệu nhất.
Mỹ Linh nhìn những tin nhắn bênh vực kẻ đáng ghét kia, lòng bực bội tắt điện thoại. Rõ ràng bọn họ cũng hả hê khi thấy con nhỏ đó bị trừng phạt, giờ lại lật mặt nhanh đến vậy? Chính kiến của bọn họ biến đâu mất rồi!
Ngọc Lam không để ý đến sự thù hằn của lớp trưởng. Việc lớp dần chấp nhận mình khiến cô cảm thấy với bản thân như vậy là quá đủ, cho nên suốt cả buổi học tinh thần vô cùng phấn chấn.
Người ngồi sau thì lại không được như vậy. Cậu nhìn bóng lưng trước mặt, tâm tư cực kỳ phức tạp.
Biết rõ dính vào con người này đồng nghĩa dính đến phiền phức, vậy mà vẫn lao vào rồi không dứt ra được. Nghĩ đến việc Ngọc Lam sẽ du học sau khi tốt nghiệp không biết bao lâu, cộng thêm hình ảnh Hải An hết lần này đến lần khác cứ xuất hiện bên cạnh, cậu lại càng cảm thấy chuyện này tốt nhất là nên giấu kín đi.
Từ đó, trong lòng Thư Hoàng chất chứa bí mật mang dáng dấp một người con gái. Trừ Hoàng Ân ra, không ai biết đến.
…
Số tiền thưởng nhờ diễn kịch, sau khi bàn bạc cả lớp quyết định sẽ mở tiệc liên hoan ăn mừng vào cuối tuần. Theo kế hoạch, đầu tiên là sẽ ghé quán thịt nướng do gia đình của bí thư mở kinh doanh. Vì là liên hoan của lớp hiển nhiên sẽ được ưu đãi hơn so với khách thường. Tiếp đến là karaoke tăng hai thuộc nhà Mỹ Linh để thỏa mãn thú vui luyện thanh của tập thể có niềm đam mê mãnh liệt với âm nhạc nhưng trời không phú cho tài năng này. Chẳng sao! Ông bà mình vẫn nói hát hay không bằng hay hát.
Đúng hẹn chiều chủ nhật, mọi người cùng nhau đến nơi có thể lấp đầy cái bụng rỗng trước. Vì số tiền thưởng lên đến mười triệu đồng nên những cái miệng đang mong chờ được ăn liền gọi món mà không cần nhìn giá. Phục vụ cũng nhanh chóng rót vào ly mỗi người một ít Soju đã được pha với chút 7Up. Đến lượt Thư Hoàng, cậu lấy tay che miệng ly lại, hàm ý không uống, thay vào đó gọi cho mình một lon Coca.
“Tiếc cho Hoàng quá! Bị dị ứng không uống được. Ăn thịt nướng mà không uống Soju là không chuẩn vị Hàn Quốc đâu!” Lớp phó văn thể mỹ nhấp một ngụm rồi cười, vẻ mặt thỏa mãn.
Ngọc Lam nghe thấy điều này, bất giác nhìn về phía Thư Hoàng.
“Bạn bị dị ứng cồn hả?”
“Ừ.” Đáp lại là cái gật đầu xác nhận.
“Vậy sau này khi bạn kết hôn, bạn sẽ cầm ly nước ngọt đi đến từng bàn thay vì bia à?” Cô thắc mắc. Điều này không phải là không có khả năng xảy ra.
“Thì đã sao?”
“Có thể nhờ vợ uống thay mà!” Bí thư cảm thấy hứng thú với câu chuyện này, bèn góp giọng.
“Nếu vợ tương lai của bạn ấy đủ mạnh để tiếp hết mấy chục bàn.” Một bạn học cười phá lên. Không khí liền trở nên xôm tụ.
Thư Hoàng kết hôn? Ngọc Lam chưa từng nghĩ đến điều này. Giờ được dịp nhắc đến, tưởng tượng hình ảnh tên kiệm lời kia tay trong tay cùng người con gái khác bước vào lễ đường, không hiểu sao lại cảm thấy như bị kiến cắn liền đưa ly Soju lên uống một ngụm rõ to, chẳng mấy chốc hai má đều đỏ ửng.
Thư Hoàng hoàn toàn không hài lòng về điều này. Nhưng vì ngồi cách cô quá xa nên không thể ném qua cái nhìn sắc lẹm như dao.
Xét cho cùng, đây đúng là một con người ham vui. Có men vào liền thoát khỏi lớp vỏ nhút nhát rồi làm những trò ruồi bu kiến đậu.
“Đi tăng hai nổi không Lam?” Mỹ Linh ngó sang, ánh mắt chứa đựng nhiều điều không sao đoán được.
“Hửm? Được.” Cô cười cười, đưa hai tay áp má.
Thanh toán xong, cả lớp theo kế hoạch đến quán karaoke của gia đình Mỹ Linh, là hệ thống karaoke bốn sao. Chỉ nhìn từ bên ngoài vào thôi đã thấy toát lên nét đẳng cấp, đúng chất địa điểm lý tưởng để ăn chơi về đêm rồi.
“Trời ơi! Tiền một giờ trong đây chắc chẳng hát được mấy bài đâu.” Tổ trưởng tổ một nuốt nước bọt, rít qua khẽ răng.
“Không sao. Nhà mình cũng có ưu đãi cho người quen.” Mỹ Linh chớp một bên mắt, ra hiệu đừng lo lắng về tiền bạc.
Chỉ chờ có câu nói này, mấy chục con người lập tức tiến vào sảnh chọn phòng VIP nhất. Vừa mở cửa phòng, tất cả dường như bị choáng ngợp bởi độ xa xỉ và cách bày trí nơi đây. Trong phòng bao gồm một màn hình cảm ứng 27 inch cùng dàn máy cực xịn và ba chiếc micro, một chiếc bàn dài đầy các loại rượu bia và trái cây, bao xung quanh là ba dãy ghế sofa đen sang trọng.
Vài người thầm nhủ trong lòng: Lớp trưởng đúng là “rich kid” ngầm thứ thiệt.
Nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị của lớp, Mỹ Linh đắc ý, môi nhếch thành nụ cười.
Vì đã có nhiều bạn về trước đó do không muốn hát hò nên phòng chỉ còn lại hơn hai mươi mạng. Từng người lần lượt chọn bài hát rồi đợi đến lượt mình, tai nghe hậu nhân của Chaien trình diễn mà không có bất cứ một cái chau mày nào. Thật vi diệu!
Ngọc Lam có lẽ là người hát tốt nhất ở đây. Cô chọn bài “Cả một trời thương nhớ” theo bản phối acoustic của ca sĩ Thanh Tùng. Chất giọng được pha chút hơi men làm ca từ như được người hát thả hồn vào trong đó khiến cả phòng chăm chú lắng nghe.
“Cả một trời thương nhớ, một trời ngu ngơ, một trời ngây thơ…”
Ánh mắt cô, không hiểu vì sao, vô tình lại giao nhau với Thư Hoàng.