Gần đến giờ cơm, Sầm Sâm để Chu Giai Hằng đi đặt chỗ tại một nhà hàng gần đó.

Quý Minh Thư vốn cũng không muốn đi lắm, mỗi lần cô và Sầm Sâm đi ăn bên ngoài đều chẳng có gì vui vẻ.

Bởi vì Sầm Sâm ăn gì cũng không thích nói chuyện, nhìn thì thong thả ung dung, nhưng thực tế tốc độ ăn lại rất nhanh.

Ăn xong là cứ thế ngồi bên cạnh nhìn người ta, lại còn hay nhìn đồng hồ, cứ như lúc đi học thầy giám thị đứng cạnh bạn nói "Tùy tiện viết gì thì viết nhanh lên đi rồi nộp bài thi, còn năm phút nữa. còn ba phút nữa, chỉ còn một phút cuối cùng", thế này thì ai mà chịu được.

Chỉ là vừa rồi cô hiểu lầm rồi gây rối, lại còn nhận vòng tay hối lộ, cô cũng không tiện không nể mặt anh chồng hờ, đành phải làm bộ vui vẻ đồng ý.

Sầm Sâm vẫn còn công việc chưa làm xong, Quý Minh Thư cũng hiếm khi hào phóng mà thông cảm, "Anh làm đi, không sao, tôi có thể tự đi vòng vòng ở đây một chút."

Sầm Sâm: "Vậy để Chu Giai Hằng dẫn em đi, có chuyện gì, đều có thể tìm cậu ta."

Quý Minh Thư ra dấu 'ok', mắt lại nhìn lướt qua bàn làm việc của Sầm Sâm.

Phần giấy thỏa thuận ly hôn rơi từ trên đầu anh xuống vẫn đang nằm lẳng lặng nằm trên mặt bàn.

Cô bước một bước đến trước bàn, như chưa có gì xảy ra mà rút tờ giấy giấu ra sau lưng, sau đó nhẹ nhàng nhanh nhẹn rời khỏi văn phòng.

May mà từ lúc cô ném xuống ánh mắt Sầm Sầm Cũng chưa từng dừng lại trên tờ giấy này, cô chưa từng học luật mà cũng có thể nhìn ra đơn ly hôn tải trên mạng về này vừa không chính thức vừa thiếu hiệu lực thế nào, nếu như bị Sầm Sâm nhìn thấy, có khi lại bắt chẹt giễu cợt cô.

-

Đối diện văn phòng của Sầm Sâm là bộ phận trợ lý Tổng giám đốc, hai mặt văn phòng dựa vào tường, hai mặt khác là hai mặt kính vòng cung trong suốt vây quanh, tất cả vị trí làm việc đều hướng về văn phòng làm việc của tổng tài.

Quý Minh Thư vừa ra ngoài, vài vị trợ lý đã chú ý đến cô, rất ăn ý mà cùng lúc đứng dậy, gật đầu với cô.

Quý Minh Thư hơi dừng lại, quay đầu hỏi Chu Giai Hằng: "Đây đều là trợ lý của Sầm tổng?"

Cô thầm đếm qua, tổng cộng chín người, tính thêm Chu Giai Hằng nữa là mười, một mình anh mà cần đến nhiều trợ lý như vậy? Là không thể tự tự lo liệu sinh hoạt à?

"Đúng vậy." Chu Giai Hằng gật đầu.

Anh ta dẫn Quý Minh Thư vào, giới thiệu từng người một: "Hai vị này là trợ lý phiên dịch của Sầm tổng, trợ lý La thông thạo 4 ngoại ngữ, trợ lý Vương đến từ viện dịch thuật nâng cao; trợ lý Lý chủ yếu phụ trách kết nối giữa Sầm tổng và các bộ phận ở nước ngoài của tập đoàn, trợ lý Hoàng hiện tại phụ trách kết nối giữa Sầm tổng, nội bộ tập đoàn và Kinh Kiến......"

"......"

"Phân công thật tỉ mỉ."

Quý Minh Thư không có bất cứ kinh nghiệm làm việc nào, cũng không hiểu rõ lắm về các nhiệm vụ cụ thể mà anh ta nói, suýt nữa thì bị quay vòng vòng đến choáng váng, nghe xong thì ra vẻ đã hiểu đánh giá một từ 'tỉ mỉ', lại nói: "Mọi người bận đi, không cần để ý tôi, mọi người...... làm việc vất vả rồi."

Nhóm trợ lý lại đồng thời khom người cúi chào.

Quý Minh Thư suýt nữa thì tưởng rằng họ sẽ đồng thanh hô to "Vì tổng tài phục vụ", cô theo bản năng lùi về sau nửa bước.

Nói tới thì, phu nhân tổng tài là cô cũng không ít lần đến khách sạn của tập đoàn, nhưng trụ sở thì đúng là lần đầu tiên đặt chân đến.

Đi một lúc đã đến giờ cơm, cô và Sầm Sâm nắm tay thân mật, rời khỏi tòa nhà trong cái nhìn chăm chú của đám nhân viên.

Cùng lúc đó, trong tập đoàn cũng lan tràn các tin tức bát quái.

"Phu nhân tổng tài có chút đẹp nha."

"Có chút??? Tôi không đồng ý với lượng từ này của cô!"

"Tôi đã tỉ mỉ phát hiện, lúc phu nhân tổng tài đi xuống trên tay lại có thêm một cái vòng tay, hì hì."

"? Người chị em, cô đúng là người sói."

"Người chị em, cô tỉ mỉ như vậy có cần chúng tôi đến lau bụi đất cho không?"

"Giám định vợ chồng ân ái hoàn tất."

-

Bên này vợ chồng plastic Quý Minh Thư và Sầm Sâm đã hòa thuận như ban đầu, phía bên kia Trương Bảo Xu lại vì bị lộ chuyện mà chọc phải phiền phức.

"Xin ngài tin tưởng em, đây thật sự chỉ là hiểu lầm, em cũng không biết tại sao đột nhiên......"

Trương Kỳ không kiên nhẫn ngắt lời, "Diễn cái con mẹ cô lại còn diễn với tôi à, bản thân cô cmn được mấy mấy cân mấy lạng mà còn không tự hiểu rõ hả? Còn dám chơi tôi! Tôi cảnh cáo cô, cô mà còn cmn một lần nào nữa lượn lờ trước mặt tôi thì tôi giết chết cô!"

"Em......"

Trương Bảo Xu còn chưa kịp nói thêm cái gì, Trương Kỳ đã thẳng tay ngắt máy.

Cô ta cầm di động, sắc môi tái nhợt, ngồi trên sô pha run rẩy cả người.

Thật ra lúc đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ sai trái, muốn lợi dụng quan hệ của mình và Trương Kỳ, dựng lên hình tượng bạch phú mỹ khiêm tốn có bạn trai bối cảnh vững chắc.

Thầm nghĩ ngoài kia có nhiều tin tức như vậy, hơn nữa tình cảm mong manh, Trương Kỳ cũng không đến mức vì một bài báo thật thật giả giả mà gây khó dễ cho cô ta.

Nào biết đêm đó mới lần đầu đi xã giao, vừa lúc có phóng viên nhận được tin tức nội bộ của câu lạc bộ kia, vốn là muốn lấy tin tức của một nữ minh tinh khác, kết quả vị minh tinh kia đến bóng người cũng chẳng thấy, nhưng lại thuận tay chụp được ảnh của cô ta với Sầm Sâm.

Cô ta nảy ra ý khác, dứt khoát để phóng viên đổi ảnh chụp trong bản thảo bài báo thành Sầm Sâm, nội dung câu chữ và video thì vẫn giữ nguyên.

Như vậy sau này có thể lại tìm người tự mình sao tác*, vạch trần tấm ảnh trong tin nóng không phải là Trương Kỳ, mà là người càng có bối cảnh vững chắc hơn, Thái tử gia của Kinh Kiến.

(*) Sao tác là việc nghệ sĩ cùng cố tình dựa vào tên tuổi của nhau hay một bên đơn phương giở chiêu trò nhằm tạo chủ đề xung quanh của cả hai để có thể nổi tiếng hơn, có đề tài thu hút dư luận hay fan của hai bên.

Cô ta chỉ nghĩ dù cho phía bên Sầm Sâm có đến tìm cô ta gây khó dễ, cô ta cũng có thể giả vờ không biết chuyện, phủi sạch cho bản thân, chỉ nói đó là phóng viên nhầm, cô ta là có quan hệ với Trương Kỳ.

Nhưng không ngờ, Sầm Sâm căn bản lười động đến cô ta, trực tiếp tìm Trương Kỳ gây khó dễ, chấm dứt hợp tác của hai nhà, cứ như vậy để Trường Kỳ tới tìm cô ta gây khó dễ.

Đầu óc cô ta trống rỗng, vừa mịt mù, vừa khủng hoảng.

-

Giữa trưa, nhà hàng kiểu Pháp gần khu CBD rất ít khách, trong không gian còn phát ra tiếng nhạc dịu êm, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đi qua đi lại.

Món chính hôm nay là bò bít tết nướng kiểu Pháp và nấm xào, chờ phục vụ đi khỏi, Quý Minh Thư lại tiếp tục hỏi lại vấn đề vừa rồi, "Vậy sao anh lại cười với cô ta?"

Lúc trước ở văn phòng, cô ngay lập tức bị lừa cho qua nên đã quên mất chi tiết, đến khi đến nhà hàng, ăn một lúc, cô bỗng nhiên nhớ tới nụ cười hiếm thấy kia của Sầm Sâm trong tấm ảnh.

Cũng thật không ngờ, anh trước mặt vợ mình lúc nào cũng là vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả sau khi kết thúc chuyện giường chiếu cũng chẳng thấy lộ ra tươi cười dỗ dành, vậy mà ở trước mặt tuyến 380 kia còn cười rất vui vẻ.

Nghĩ đến đây, Quý Minh Thư đã mất hết cả khẩu vị, trái lo phải nghĩ, vẫn hỏi lại.

Sầm Sâm đung đưa ly vang đỏ, liếc mắt nhìn cô một cái thật sâu, "Tôi không cười với cô ta."

?

Thế thì là cười với 'tiểu tinh linh' à?

Tên cẩu nam nhân này nói có nửa câu, chỉ lo ăn xong đồ ăn của mình, cũng không có ý định giải thích tiếp. Quý Minh Thư chẳng hiểu gì, thật sự không nhịn nổi, lại tìm ảnh chụp lén ra xem lại.

Nụ cười trong tấm hình kia, tầm mắt của Sầm Sâm hình như là nhìn xuống.

Cô âm thầm khoa tay múa chân, nhìn theo tầm mắt anh, nhìn xuống chiếc túi xách mà Trương Bảo Xu đeo.

Cái túi này......

Ngay cả người không để ý cách ăn mặc của con gái cho lắm như Sầm Sâm mà cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra, thì người từ nhỏ ở đã đắm chìm trong những nhãn hiệu xa xỉ như Quý Minh Thư lại sao không nhạy bén bằng anh.

Cô ngay lập tức nhớ ra bản thân đã từng chụp túi lên đầu Sầm Sâm hành hung một trận, hơn nữa còn buông lời nói muốn giết chết anh cái tên biến thái, một loạt chiến công vĩ đại.

Im lặng một lát, cô đặt điện thoại xuống, lại cầm lấy dao nĩa, như chưa có gì xảy ra nói: "Món Pháp ở đây cũng khá chuẩn, bò bít tết không tồi."

Sầm Sâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, không tiếp lời.

Vẫn như mọi ngày, bữa ăn lần này lại là một lần trải nghiệm sự dày vò: thầy giám thị ngồi trước mặt thúc giục nộp bài thi.

Đang lúc Quý Minh Thư chịu không nổi muốn móc mắt Sầm Sâm để anh đừng có nhìn chằm chằm lúc mình đang ăn nữa, Sầm Sâm đột nhiên hỏi: "Qua hai ngày nữa bọn Giang Triệt và Triệu Dương về Đế Đô, sẽ đến Hòa Ung tụ tập một lát, em có đi không."

Quý Minh Thư ngẩng đầu, "Tôi đi làm gì."

"Tùy em."

"......"

"Đây là thái độ mời người của anh à? Không muốn tôi đi thì đừng hỏi, có phải anh không muốn tôi đi không? Đã vậy thì tôi cứ phải đi."

Quý Minh Thư còn có chút cáu kỉnh.

Sầm Sâm day day xương mày, một lần nữa cảm thấy sự tồn tại nghiêm trọng trong trở ngại giao tiếp với cô vợ não ngắn này.

Anh không nói nhiều, chỉ nói: "Đến lúc đó tôi cho người đi đón em."

-

Mấy người Giang Triệt, Triệu Dương, Thư Dương và Sầm Sâm đều là những đứa trẻ cùng tuổi trong đại viện, sau khi Sầm Sâm về lại ngõ Nam Kiều, mấy người họ lâu dần hay chơi cùng nhau, sau đó lại cùng đi học, cũng xem như anh em nối khố hơn mười mấy hai mươi năm.

Quý Minh Thư đương nhiên cũng quen biết bọn họ, chẳng qua là từ nhỏ cô đã cầm đầu đồng bọn cô lập Sầm Sâm, cũng không có hảo cảm lắm với đám bạn chơi cùng anh, lúc gặp nhau trong trường cũng toàn là thái độ hừ lạnh với thổi vỡ bong bóng kẹo cao su.

Đương nhiên, đây chỉ là từ một phía Quý Minh Thư không vừa mắt, mấy tên nam sinh bọn họ đều lớn hơn cô, nhìn cô cũng chỉ như nhìn em gái nhỏ được nuông chiều, thỉnh thoảng còn trêu chọc đùa giỡn với cô.

Trái lại là lúc trước Quý Minh Thư và Sầm Sâm bất ngờ truyền ra tin kết hôn, đám anh em nối khố này kinh ngạc đến trợn tròn mắt, không ngừng bái phục người anh em gan lớn không sợ chết, đến cô gái nhỏ nhiều tiền khinh người cũng dám cưới, thậm chí còn mơ hồ có chút thông cảm.

-

Hòa Ung Hội, phòng bao "Giấc mộng Nam Kha", một ngọn đèn vàng ấm áp, ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu vào sau tấm bình phong nửa kín nửa hở, Giang Triệt châm điếu thuốc, ảnh lửa đỏ rực, chập chờn ẩn hiện.

Anh châm thuốc xong, đẩy hộp thuốc đến trước mặt Sầm Sâm, Sầm Sâm không nhận.

Triệu Dương 'mặt người dạ thú' hiện tại đang là bác sĩ, bình thường cũng không hút thứ này.

Trái lại, Thư Dương nhìn bạn gái mới của mình rồi hất cằm, ý bảo cô nàng đi lấy cho mình.

Triệu Dương và Thư Dương, hai người này luôn tương đối ầm ĩ, nhất là là Thư Dương, bình thường ra ngoài còn gọi thêm mấy cô 'công chúa' cho náo nhiệt một chút, chỉ có hôm nay nghe nói Quý Minh Thư muốn tới, mới không dám gọi lên mấy cô gái không đàng hoàng, nếu không Quý đại tiểu thư có khi lại đến dội cho anh ta một thân đầy rượu, mắng anh ta tự hạ thấp bản thân, còn mắng anh ta không xứng dùng chung một chữ 'Thư' với cô.

Sầm Sâm là người thích yên tĩnh, sẽ không tham gia mấy chuyện ầm ĩ, thường nói chuyện với Giang Triệt là nhiều.

Hơn nữa hai người còn cùng đầu tư một hạng mục tài chính, tụ tập với nhau, đa phần là nói chuyện công việc.

Lúc này mấy người họ cũng đã ngồi bốn góc bàn, vừa chơi bài vừa nói chuyện, Sầm Sâm và Giang Triệt vừa mở miệng lại là thuật ngữ tài chính, Thư Dương rất không có kiên nhẫn để nghe.

Thư Dương: "Tôi nói này hai người các cậu, khó lắm mới tụ tập một hôm, các cậu có thể nào đừng nói đến mấy cái hạng mục gì gì đó được không?"

"Nhất là cậu đấy Sâm ca, cậu nói xem cậu kiếm nhiều tiền hơn nữa không phải là cũng đều cho cái cô Quý Minh Thư kia tiêu xài à? tôi nói cậu nghe, cô ấy chính là cậu có bao nhiêu tiền thì cô ấy tiêu bấy nhiêu tiền, tuyệt đối không ngại nhiều đâu, chẳng lẽ cậu còn trông cậy vào cô ấy cần kiệm lo liệu việc nhà cho cậu, giúp cậu tiết kiệm giàu có sung túc mấy đời? Tôi khuyên cậu đừng liều mạng như thế, sống trên đời này thì đối xử tốt với bản thân chút đi, được không."

Triệu Dương nhìn thời gian, cũng tiện thể hỏi Sầm Sâm: "Sâm ca, vợ cậu sao còn chưa tới vậy?"

Không chờ Sầm Sâm nói tiếp, Thư Dương đã trực tiếp giúp anh đáp lời, "Cái này mà cũng phải hỏi, Quý đại tiểu thư lại không tốn mất năm, ba tiếng đồng hồ rửa mặt chải đầu trang điểm mà có thể ra đường?"

Triệu Dương và Giang Triệt đều bật cười khẽ, tỏ vẻ âm thầm tán đồng với câu trả lời của anh ta.

Thư Dương uống chút rượu vào nên có chút bốc đồng, lại tiếp tục ba hoa chích chòe, "Sâm ca, cậu biết thế này gọi là gì không? Cậu thế này gọi là kiếm nhiều tiền nhất, nuôi con chim hoàng yến quý nhất!"

"Tôi thì tương đối thiết thực hơn, tiền cũng không cần kiếm nhiều, không nuôi được chim nhỏ, bình hoa ấy gì, bình thường thì bình thường thôi, tôi có thể mỗi ngày đổi một người, mấy năm cũng không lặp lại một kiểu!"

Anh ta càng nói càng tự hào, bla bla bla nói không dừng miệng.

Sầm Sâm cầm bài Poker trong tay, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy giày cao gót bóng loáng phía sau bình phong, ngẩng đầu liếc Thư Dương một cái.

Giang Triệt cũng phủi phủi khói, ho nhẹ một tiếng, để lên bàn ly Whisky đá lạnh.

Nhưng Thư Dương không bắt được sóng nhắc nhở của hai người, còn hăng hái dẫm lên bãi mìn chôn dưới đất, "À đúng rồi, Sâm ca, Lý Văn Âm kia học xong rồi đấy, trong khoảng thời gian này chắc là sẽ về nước, cậu có biết không?"

Vừa rồi Giang Triệt chỉ giả vờ ho một cái, nhưng lần này thì đúng là bị sặc rồi.

Triệu Dương cũng đã cảm nhận hơi thở nguy hiểm trong không khí.

"Tôi phải nói Lý Văn Âm cũng rất xinh đẹp, hơn nữa khí chất nghệ thuật kia cũng thật đặc biệt, mà người ta còn làm công việc liên quan đến nghệ thuật, không xa xỉ!"

Anh ta cứ nói một hồi, thật kỳ quái, cuối cùng cũng nhận ra có gì sai sai, lông tơ trên lưng anh ta dựng lên bất thường, sống lưng cũng dựng lên thẳng tắp.

Khựng lại khoảng hai giây, anh ta đột nhiên cao giọng, "Nhưng mà! Đàn ông kiếm tiền chính là để cho phụ nữ tiêu, giống như Sâm ca, tôi vô cùng ngưỡng mộ Sâm ca, có cô gái biết tiêu tiền giúp cậu ta tiêu!"

"Tiểu Thư tốt như vậy, có gu thẩm mỹ tốt như vậy, dáng dấp trông còn xinh đẹp như vậy, mấy cậu nói xem cả cái thủ đô này có thể tìm được người thứ hai không? Độc nhất Tứ Cửu thành*! Dẫn theo cùng ra ngoài thật là vô cùng có thể diện! Đây còn không phải là giá trị tồn tại của đàn ông sao? Các cậu nói xem Sâm ca sao có thể tốt số như vậy có thể cưới được cô vợ như tiên nữ như vậy chứ?!"

(*) Tứ Cửu thành: Một cách gọi khác của Bắc Kinh, Trung Quốc.

_______________

Editor: Vậy là tuần sau (có thể là cả tuần sau nữa) mình sẽ không thể đăng truyện cho các bạn đọc rồi, hãy chờ mình quay lại nhé, sẽ có quà đó 😉 Btw, chúc những bạn sắp thi cuối kỳ thi tốt nhé, mình cũng thế 💛