12h kém 30 giây, cửa phòng sếp tổng bị công phá.

Người bên trong đã xong việc từ lâu, đang ngồi ung dung chờ đợi cậu.

Trần Huyên không có thời giờ để thưởng thức ‘mỹ nhan thịnh thế’ của sếp tổng, nhanh chóng đặt bộp tập tài liệu xuống bàn.

Có chúa mới biết nếu cậu đến muộn một giây, biết đâu sếp tổng lại hoạnh họe bắt viết thêm một bản kiểm điểm.

Trần Huyên xin thề với tất cả số lông trên người, tên sếp nhà mình chắc chắn sẽ làm ra được việc ấy.

“Được đấy.” Sếp tổng nhìn đồng hồ đeo tay: “Rất chuẩn thời gian, cứ tiếp tục cố gắng như thế nhé.”

Trần Huyên thở phào nhẹ nhõm, chờ sếp đọc văn kiện, nhưng sếp lại đứng dậy cầm lấy áo khoác, dáng vẻ coi bộ muốn đi ra ngoài.

“Văn kiện.” Ánh mắt Trần Huyên tràn đầy chờ mong mà nhìn hắn.

“Ăn cơm đã rồi tính.”

Trần Huyên suýt chút nữa tự cắn gãy một cái răng, vậy mà anh sếp chẳng hề nhận ra hành vi của mình quá quắt đến nhường nào, đi ra tới cửa còn quay đầu khó hiểu nhìn cậu: “Đứng đực ra đấy làm gì?”

Người ta là ông chủ, hiển nhiên phải bảo vệ bí mật của công ty. Trần Huyên cố nén sự khó chịu trong lòng, buông mắt xuống rồi lẳng lặng đi ra ngoài.

Ai dè sếp tổng lại gọi cậu quay lại, lần này không chỉ dùng mồm mà còn dùng cả tay, túm lấy gáy Trần Huyên: “Cậu đi đâu thế?”

“Làm việc.” Trần Huyên miễn cưỡng nhả ra hai chữ.

“Công ty có giờ nghỉ trưa, cậu tăng ca cũng không được tiền đâu, đi ăn cơm thôi.”

“Hả?” Trần Huyên há hốc mồm, quay đầu lại chỉ chỉ chính mình.

“Nghe chưa thủng à?” Sếp tổng bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đi ăn cơm với tôi.”

Trần Huyên: “…” Hóa, hóa ra là như thế sao?