*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong quán bar trung tâm thành phố, ánh đèn mờ ảo và âm nhạc xập xình bao quanh, trên sân khấu là một band nhạc đang cháy hết mình, bầu không khí trong bar nứt toác ra.

Không biết Phó Tư Dư tìm quán bar này ở đâu ra, âm nhạc dồn từng hồi vào tai khiến thính lực giảm sút, Phó Tư Dư níu tay bưng ly rượu của Tần Xu: “Đủ rồi, đừng uống nữa, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì cậu kể mình nghe đi”

Phó Tư Dư đã nghe Tần Xu nghẹn ngào mắng Thẩm Cố tiếng được tiếng mất tuy không khóc giọt nào nhưng miệng lúng búng thế này thì cô không thể hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì.

Tần Xu nốc không ít rượu, đầu óc choáng váng, hai má đỏ bừng, giằng khỏi tay Phó Tư Dư: “Thẩm Cố khốn nạn, anh… anh ăn hiếp tôi hả?”.

Phó Tư Dư vừa nghe thì nổi giận đùng đùng, đập bàn cái rầm: “Anh ta dám ăn hiếp cậu hả, nói mình nghe Thẩm Cố bắt nạt cậu thế nào để mình đánh bờm đầu anh ta luôn”.

Có ô dù, Tần Xu vững vàng hẳn, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Phó Tư Dư vội vàng gọi phục vụ bàn dọn hết rượu đi, đổi thành hai ly nước cam.

Phó Tư Dư ôm Tần Xu, vỗ vai, Tần Xu chưa trả lời nên cô chỉ có thể đoán mò.

– Anh ta sờ mó à? Có phải Thẩm Cố dâm dê rồi phủi bỏ trách nhiệm đúng không? Cậu yên tâm, nếu anh ta dám quất ngựa truy phong thì mình sẽ nói chú hai đánh gãy chân anh ta.

Tần Xu nghe Phó Tư Dư hỏi thì càng bi thương, tức tưởi: “Khônggg, anh ta không thèm chạm một ngón tay vào mình nữa, huhuhu, mình đẹp như vậy mà anh ta không đoái hoài đến mình”.

Ban đầu Tần Xu không khóc nhưng bây giờ nước đã lấp đầy hốc mắt.

Phó Tư Dư luống cuống rút khăn giấy lau cho Tần Xu, đoán tiếp: “Anh ta mắng chửi cậu?”.

Tần Xu lắc đầu: “Không, anh… anh ta sắp kết hôn mà cô dâu không phải mình” – Cô bưng ly nước cam trước mặt hớp một ngụm, ghét bỏ đặt xuống, la to. “Cái gì đây? Rượu đâu, cho tôi rượu đê”.

Phó Tư Dư hơi ngớ người, Thẩm Cố sắp kết hôn hồi nào mà cô không biết?.

– Cậu nghe ai nói vậy?

Tần Xu: “Hôm nay mình đến Quang Sính, mình nghe nhân viên truyền nhau gần đây anh ta tăng ca điên cuồng là vì dồn ngày nghỉ để cưới vợ”.

Phố Tư Dư: “Ăn ốc nói mò thôi, Thẩm Cố vừa tiếp nhận công ty, vốn rất bận nên tăng ca cũng là chuyện thường, Thẩm Hạo Bác cũng vậy mà”.

Tần Xu: “Vậy Thẩm Hạo Bác có tăng ca mỗi ngày đến hai ba giờ sáng mới về không?”

Tần Xu lấy điện thoại, vào ứng dụng cho Phó Tư Dư xem thông báo hệ thống: “Nè cậu xem đi, ngày nào hai ba giờ sáng Thẩm Cố mới về nhà”.

Phó Tư Dư thấy Tần Xu còn lắp đặt máy theo dõi Thẩm Cố hàng ngày, khóe miệng giần giật.

Lần này bà Xu nghiêm túc thật.

Tần Xu không cam tâm: “Cậu nói đi, anh ta có đối tượng rồi, tại sao không nói cho mình biết? Nếu mình biết thì mình tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh ta, anh ta chẳng hé một lời, mỗi ngày nhìn mình móc ruột móc gan lấy lòng, nấu cho anh ta ăn, anh ta cố tình trả thù chứ gì nữa? Biết đâu anh ta còn nói chuyện mình lẽo đẽo với anh em để mọi người biết mình trồng cây si anh ta, nhục nhã quá, sau này làm sao mình gặp người khác được?”.

Phó Tư Dư an ủi: “Sẽ không đâu, Thẩm Cố không nhạt nhách như thế”.

Tần Xu không lọt tai, đắm chìm trong đau thương: “Khốn kiếp…. Tên đàn ông giẻ rách này sắp kết hôn mà mình còn mua ván giặt đồ, tốn của mình 9 tệ 9[1] lận[2] đó”.

[1]: 9 tệ 9 là một trong những chương trình giảm giá của qcc, một trang thương mại điện tử do Công ty Mạng lưới Vũ Hán thành lập, các sản phẩm trong mục này đều giữ mức dưới 10 tệ. Mình nghĩ nó giống flash sale 1k bên mình trên Shopee í.

[2 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Phó Tư Dư bị bộ dạng thảm thương của Tần Xu chọc cười: “Mình chuyển lại cho cậu 9 tệ 9 nhé”.

Tần Xu sụt sịt, có lẽ cô cũng hiểu xoáy vào chuyện chín tệ này có hơi bần tiện.

Một anh phục vụ lướt ngang qua, Tần Xu đứng dậy, chộp luôn một ly rượu trên khay, Phó Tư Dư ngăn không kịp.

Mỗi ngày quán bar đều đón tiếp đủ loại khách, phục không ngạc nhiên mấy, chỉ bình thản ghi nợ rồi quay về quầy pha chế lấy ly khác.

Dĩ nhiên Tần Xu đã say mèm, Phó Tư Dư không cản nổi. Cô ngồi trên băng ghế liếc trái nhìn phải, trông không một ai trong đám người vây thành vòng uốn éo cuồng nhiệt là đáng tin nên đành phải lấy điện thoại gọi cho Thẩm Hạo Bác.

Thẩm Hạo Bác bắt máy rất nhanh, anh nghe tiếng náo động bên này, hỏi: “Em đang ở đâu?”.

Thẩm Hạo Bác là anh cả, anh trai của Thẩm Cố nên Phó Tư Dư tự nhiên giận cá chém thớt: “Anh hay thật, còn dám hỏi em đang ở đâu nữa hả? Em trai anh giỏi lắm đó”.

Thẩm Hạo Bác nằm không trúng đạn, giọng u ám: “Đứa nào chọc bé yêu của anh?”.

Vì bốn chữ bé yêu của anh nên Phó Tư Dư thẳng thừng kéo anh về phe mình: “Là chú ba đó”.

Thẩm Hạo Bác nhướng mắt sang Thẩm Cố ngồi đối diện đang cầm hộp cơm, co chân đá ống quần em trai một cái.

Thẩm Cố nheo mắt, nhìn anh trai sâu xa.

Thẩm Hạo Bác mở loa ngoài, hỏi tiếp: “Em nói xem, chú ba giỏi thế nào vậy?”.

Phó Tư Dư: “Không phải chú ba sắp kết hôn sao?”.

Thẩm Hạo Bác liếc Thẩm Cố, không biết rốt cuộc Thẩm Cố đã bày trò gì mà vợ đã tra khảo anh.

– Sao tự dưng em hỏi thế?

Phó Tư Dư thấy Tần Xu lại rót rượu, nghiến răng trèo trẹo: “Chú ba sắp kết hôn thật à? Vậy sao không nói với Xu, để cậu ấy ngày nào….”.

Phó Tư Dư chuyển chủ đề: “Cậu ta cố tình đùa giỡn với Xu phải không? Còn nữa, cuối cùng Thẩm Cố sẽ kết hôn với ai mà em không biết, dù gì em cũng là chị dâu, là chú ba không nói cho anh hay anh đã biết mà không nói. Anh không coi tôi là vợ anh rồi”.

Lửa đã bén sang nhà mình, Thẩm Hạo Bác trừng mắt với tên đầu sỏ, Thẩm Cố nghe loáng thoáng nhắc đến Tần Xu nên dùng khẩu hình miệng nhờ Thẩm Hạo Bác giải oan giúp mình.

Thẩm Hạo Bác dỗ vợ trước: “Em yêu đừng giận, chốc nữa để anh dạy chú ba thay em”

Dỗ xong mới giải thích: “Đúng là chú ba sắp cưới nhưng chưa chọn được cô dâu”.

Phó Tư Dư hỏi: “Ý anh là sao?”.

Thẩm Cố gõ một đoạn vào điện thoại, giơ lên trước mặt Thẩm Hạo Bác.

Thẩm Hạo Bác tiếp nhận, nhìn đoạn chữ trên màn hình, anh cau mày không biết phải nói gì. Thẩm Hạo Bác liếc Thẩm Cố, đọc bừa mấy lời vớ vẩn em trai viết: “Tụi anh rất tin Phật, hồi trước có thỉnh sư thầy xem bát tự[3] cho chú ba, thầy bảo chú ấy phải kết hôn trước sinh nhật năm nay, nếu không sẽ chết già một mình. Tầm ba tháng nữa là đến hạn nên ông nội sốt ruột lắm, còn tuyển chọn đối tượng kết hôn nữa”.

[3 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Phó Tư Dư nhẹ thở ra, không có phụ nữ khác là tốt rồi, nếu không Tần Xu xấu hổ chết mất.

Thẩm Hạo Bác hỏi: “Em đang ở quán bar à?”.

Phó Tư Dư hơi chột dạ ừ một tiếng, đính chính: “Tâm trạng Xu không tốt nên em đến, nhưng em không uống rượu” – Tửu lượng của cô không cao, nếu say sẽ quậy nát nhà. Những lúc không có Thẩm Hạo Bác thì cô không dám uống.

Thẩm Hạo Bác: “Em ở đâu, anh đến với em”.

Phó Tư Dư đọc một cái tên, Thẩm Hạo Bác đáp: “Em đừng chạy lung tung, anh đến ngay”.

Phó Tư Dư nghe lời: “Vâng, em đợi anh, anh nhanh lên nhá”.

Thẩm Hạo Bác cúp máy, vội bước ra cửa thì thấy Thẩm Cố đi theo, anh nhướng mày: “Cậu cũng theo à?”.

Thẩm Cố ném trả một ánh mắt “anh nói gì thừa thãi vậy”, Tần Xu quay cuồng trong bar, dĩ nhiên em phải theo rồi.

Thẩm Hạo Bác trả lời với giọng điệu ngứa đòn: “Anh đi đón vợ với bạn thân của vợ mình, chú lấy tư cách gì đi theo?”.

Thẩm Cố: “Em bị anh lôi đến tạ tội với chị dâu”.

Thẩm Hạo Bác: ….. – Mặt dày thật sự.

Phó Tư Dư ngắt điện thoại, lập tức báo tin với Tần Xu đang nốc rượu giải sầu: “Đừng uống nữa, Thẩm Cố không có cưới người khác”.

Bây giờ Tần Xu đang đần thối: “Cậu nói… hức… nói cái gì?”.

Phó Tư Dư sợ Tần Xu rót rượu nữa nên giữ chặt hai tay cô, lặp lại lời Thẩm Hạo Bác vừa báo cáo với Tần Xu: “Cậu nghe rõ chưa? Thẩm Cố phải kết hôn vì sư thầy bảo nội trong ba tháng phải cưới vợ. Gấp lắm rồi, hiện tại vẫn chưa tìm được đối tượng kết hôn phù hợp. Vậy nên cơ hội của cậu tới rồi, tỉnh dậy đi bà”.

Phó Tư Dư rót một ly nước ấm đưa Tần Xu uống: “Nhanh, uống nước cho tỉnh nè”.

Tần Xu mắt nhắm mắt mở, hơi tỉnh: “Cậu nói Thẩm Cố không cưới người khác, mình còn cơ hội sao? Mình không phải người thứ ba chen chân vào chuyện tình của người ta hả?”.

Điều khiến Tần Xu buồn bã không phải mấy tháng gian nan theo đuổi Thẩm Cố bị biến thành trò đùa mà là nếu Thẩm Cố đã có vợ chưa cưới, việc điên cuồng quấn lấy chân anh ta giống hệt người thứ ba không có phẩm giá, ngang nhiên phá hoại tình cảm của người khác.

Mặc dù không cố ý nhưng vô hình trung Tần Xu đã tổn thương cô gái khác, vậy làm sao cô ngẩng mặt nhìn đời được nữa.

Phó Tư Dư gật đầu: “Ừ, Thẩm Cố không cưới người khác”.

Phó Tư Dư dỗ Tần Xu uống nước, ca sĩ trên sân khấu bất thình lình dội thẳng một nốt cao vào tai Phó Tư Dư, cô day day tai kêu bartender gọi quản lý đến.

– Ra giá đi, đổi mấy bài nhạc nhẹ giá bao nhiêu?

*

Lúc Thẩm Hạo Bác và Thẩm Cố đến, không gian điên lọa đã được DJ xoa dịu với những bài nhạc êm đềm khiến khách khứa nghi ngờ mình vào nhầm chỗ, mãi mới xác nhận được đây đúng là quán bar mình đang quẩy.

Hai người đàn ông phong độ sóng vai xuất hiện thu hút vô số ánh mắt của mọi người, hai cô nàng ăn mặc khêu gợi cầm ly rượu tiến đến gần.

Thẩm Hạo Bác lướt mắt một vòng, thấy Phó Tư Dư đang ngồi ở băng ghế trong góc, tay chỉ về Phó Tư Dư, lời ít ý nhiều: “Vợ tôi”.

Một cô liếc Phó Tư Dư, tiếc nuối/không rời mắt khỏi mặt Thẩm Hạo Bác.

Người kia mừng rỡ chọn trúng người cđộc thân, nháy mắt với Thẩm Cố: “Anh đẹp trai, uống một ly nhá?”

Thẩm Cố nhíu mày, nhẹ giọng đáp: “Bên cạnh vợ anh ấy là vợ chưa cưới của tôi”.

Mặt người phụ nữ cứng đờ, cầm ly rượu, mất hứng rút lui.

Phó Tư Dư thấy Thẩm Hạo Bác, đứng dậy vẫy tay: “Em ở đây”.

Hàng lông mày sắc cạnh của Thẩm Hạo Bác duỗi ra tản nụ cười ôn hòa, Phó Tư Dư hơi ngạc nhiên khi thấy Thẩm Cố đứng bên cạnh, ánh mắt thầm hỏi vì sao chú ba đến đây.

Thẩm Hạo Bác xách túi của Phó Tư Dư trên sô pha lên, ngữ điệu không giống nói đùa: “Anh dẫn chú ba đến chuộc lỗi với em”.

Thẩm Cố đứng phía sau gật đầu với Phó Tư Dư, thái độ tạm xem là thành khẩn: “Chị dâu, là lỗi của em”.

Phó Tư Dư cố ý trút giận lên Thẩm Hạo Bác, không nghĩ anh lại dẫn Thẩm Cố đến thật, đã thế còn nghiêm túc xin lỗi làm cô ngượng.

Phó Tư Dư cười chữa thẹn, quay sang trợn mắt với Thẩm Hạo Bác, khom lưng đỡ Tần Xu ngả vào ngủ.

– Xu, khoan ngủ, về nhà đã.

Tần Xu ngất ngây, mơ mơ màng màng vỗ một phát vào tay Phó Tư Dư, không vui: “Không cần về, mình muốn say tiếp”.

Phó Tư Dư không quan tâm, kéo tay Tần Xu ngồi thẳng dậy, Tần Xu tựa đầu lên vai cô, mềm oặt không còn chút sức lực nào. Tần Xu mặc Phó Tư Dư kéo mình đi, chưa được hai bước thì cô Phó đã hết pin, nhìn Thẩm Hạo Bác xin giúp đỡ.

Thẩm Hạo Bác thẳng thừng từ chối: “Anh không dìu người phụ nữ nào khác ngoài em”.

Phó Tư Dư thở hồng hộc: “Em cho phép anh dìu Tần Xu”.

Thẩm Hạo Bác nhíu mày, ngữ điệu khó chịu: “Em cho phép anh dìu người phụ nữ khác?”.

Phó Tư Dư: ….

Cô nghe được Thầm Hạo Bác đang ẩn ý: Sao em có thể để anh đỡ cô gái khác chứ, em không còn thương anh nữa.

Có ông chồng thủ thân như ngọc tuy hết sức an tâm nhưng đôi khi cũng rất điên khùng, thời đại nào rồi mà còn nam nữ thọ thọ bất tương thân?

Phó Tư Dư không kìm được, mắng: “Thế anh đến đây làm gì? Xem kịch à?”.

Thẩm Hạo Bác hất cằm sang Thẩm Cố bên cạnh, xúi giục: “Chú dìu đi”.

Hai anh em lườm nhau, Thẩm Cố đến cạnh Tần Xu, bày ra bộ dạng em trai ngoan ngoãn nói với Phó Tư Dư: “Chị dâu, để em”.

Phó Tư Dư ngơ ngẩn một chút, Thẩm Hạo Bác dắt tay vợ: “Giao cho chú ba đi, chúng ta về thôi”.

Đầu Phó Tư Dư hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

Xu đang cuồng nhiệt theo đuổi Thẩm Cố, đang say rượu lảo đảo ở đây.

Thẩm Cố chủ động dìu Tần Xu dưới quyền uy của anh cả Thẩm Hạo Bác.

Trong cái rủi có cái may? 

Phó Tư Dư đã đi xa mấy mét mới sực nhớ, lo lắng ngoảnh nhìn hai người, do dự: “Nhờ Thẩm Cố có được không anh?”.

Thẩm Hạo Bác bước nhanh hơn: “Yên tâm, chú ba đáng tin lắm”.

Phó Tư Dư: “Nhỡ xảy ra chuyện gì thì người nhà anh sẽ không phủi bỏ trách nhiệm đúng không?”.

Thẩm Hạo Bác: “….”,

Sợ Thẩm Cố chối bỏ trách nhiệm, Phó Tư Dư lấy điện thoại, ngay góc tựa như hai người đang ôm nhau tựa trên ghế dài, chụp một tấm.

Ở đằng này, Tần Xu hoàn toàn không biết người đỡ mình đã thay đổi, cô níu tay Thẩm Cố, lẩm bẩm “Tư Dư, mình khát”.

Thẩm Cố rót một ly nước kề lên môi Tần Xu, cô cảm nhận được vành ly nên thả anh ra, giữ ly nước bằng hai tay, uống hết một nửa.

Thẩm Cố đặt ly nước dở xuống bàn, xoay sang thì phát hiện Tần Xu mở mắt tự lúc nào, cô gật gù, gò má ửng hồng. Đôi mắt Tần Xu như ẩn chứa một tầng sương mù đăm đăm về phía anh.

Thẩm Cố hơi khựng lại, vành tai vô thức khẽ ngọ nguậy, anh lùi ra sau cách một khoảng với Tần Xu, nhìn xuống mặt cô.

Tần Xu ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố chòng chọc một hồi, cô dụi mắt, chống tay lên ghế, dí sát vào mặt anh để xác định không phải ảo giác. Tần Xu vẽ môi cười theo thói quen, cười lấy lòng: “Thẩm Cố, sao anh ở đây?”.

Thẩm Cố im lặng, giọng trầm thấp: “Anh cả bảo tôi đưa em về nhà”.

Tần Xu cố đoán là anh cả nào, hỏi: “Tư Dư đâu?”.

Còn khả năng nhớ hỏi bạn mình ở đâu, xem ra không say lắm.

Thẩm Cố cầm túi của Tần Xu, nhàn nhạt bảo: “Đi thôi”.

– Đi… đi đâu? 

Thẩm Cố: “Về nhà”.

Tần Xu ồ một tiếng, lảo đảo đứng lên, cười với Thẩm Cố: “Về… nhà”.

Tần Xu chân nam đá chân chiêu đi phía trước, Thẩm Cố sợ cô ngã nên theo sát phía sau.

Chú Triệu tài xế thấy hai người bước ra, mở cửa sau.

Thẩm Cố giơ tay che đầu Tần Xu, giúp cô ngồi vào.

Dọc đường về, Tần Xu yên lặng dựa vào xe ngủ, xe dừng hẳn dưới khu căn hộ. Chú Triệu xuống xe mở cửa, Thẩm Cố xuống trước, cúi nửa người trong xe, duỗi tay định bế Tần Xu ra. 

Tần Xu bỗng mở bừng mắt, ánh nhìn xa xăm.

Thẩm Cố dừng lại, rút tay về, bình thản nói: “Xuống xe đi”.

May thay Tần Xu say khướt nên không phát hiện ra sự bất thường của anh, cô xoa xoa cái đầu đau, ngoan ngoãn bước xuống.

Chú Triệu chào Thẩm Cố, lái xe đi.

Tần Xu bước về phía thang máy, Thẩm Cố hơi bất ngờ với phiên bản dễ bảo này, mỗi lần Tần Xu say rượu luôn bất ổn, cô sẽ náo loạn ầm ĩ.

Đang thầm nghĩ thế thì Tần Xu bất chợt thắng gấp, ngồi xổm xuống đất.

Quả nhiên, phải đến chứ.

Thẩm Cố đứng trước mặt Tần Xu, hạ mắt lẳng lặng nhìn cô.

Tần Xu ngồi chồm hổm một lát, đối mắt với một Thẩm Cố lạnh tanh, cô trềmôi, ánh mắt mờ mịt: “Thẩm Cố, anh bắt nạt tôi” – Cô nhỏ giọng nghẹn ngào như hết sức uất ức, lên án. “Đồ đốn mạt”.

Với sự hiểu biết của Thẩm Cố về Tần Xu, không có chuyện sâu rượu ngoan ngoãn nhưng không ngờ bị cô mắng như thế.

Anh cố nhịn cười, bình thản hỏi lại: “Tôi bắt nạt em?”.

Cô ừ trong họng, sợ lời mình nói không đủ sức thuyết phục, vặn giọng nói lên âm lượng cao nhất: “Anh ăn hiếp tôi, anh… anh không để ý tôi. Tôi nhắn tin thì anh không trả lời, chào anh anh cũng ngó lơ” – Tần Xu còn nói càng uất. “Cũng không trả hộp cơm cho tôi nữa”.

Thẩm Cố bàng hoàng: “Hộp cơm?”

– Đúng, tôi mang cơm cho anh, anh ăn xong cũng không trả hộp, mỗi lần đưa thức ăn là phải mua cái mới. Một cái mười chín tệ chín, tôi sắp hết mua nổi rồi….”.

Thẩm Cố cạn lời, Tần Xu dùng cái hộp 19 tệ 9 đưa cơm cho mình mà còn xót?

– Rồi sao nữa?

Tần Xu ngẫm nghĩ, phát hiện ngoại trừ việc đó thì hình như chẳng còn gì nhưng cô rất tủi thân. Tần Xu lớn tiếng chất vấn: “Anh còn muốn sao nữa, bấy nhiêu đó chưa đủ sao, theo đuổi lâu như vậy mà không tiến thêm được bước nào, tôi nhục nhã lắm”.

Thẩm Cố thấy Tần Xu say mèm, vành mắt đỏ au, dáng vẻ đáng thương nghẹn ngào làm tim anh nhũn thành nước. Câu nhục nhã cuối cùng làm biểu cảm anh âm u hẳn.

Cô ấy không theo đuổi được chỉ cảm thấy rất bẽ mặt chứ không đau khổ.

Tần Xu dàn xếp với mình chỉ để cứu gia sản.

Tần Xu thấy mặt Thẩm Cố lạnh căm, bực tức: “Đó, anh thấy chưa, anh hung dữ với tôi, còn không cười nữa”.

Thẩm Cố hít một hơi thật sâu, nói: “Đứng dậy”.

– Tôi không đứng nổi.

Thẩm Cố giả bước đi.

Tần Xu cắn môi, ôm cánh tay mình, lèo nhèo: “Anh ăn hiếp tôi, mấy người ai cũng ăn hiếp tôi”.

Thẩm Cố nắm bắt được trọng điểm, hạ giọng hỏi: “Ai bắt nạt em?”

Tần Xu trả lời: “Chủ nhà, biết tôi túng quẫn nên cố tình vi phạm hợp đồng, bà ta tăng gấp ba tiền thuê nhà nên tôi không trả nổi, đành để bà ta đuổi, giờ phải tìm một chỗ khác, huhuhuhu”.

Con ngươi Thẩm Cố thẫm lại, lồ ng ngực bùng lên một ngọn lửa phừng phừng.

Nói xong Tần Xu mới phát giác mình đã lạc đề, nói chuyện chủ nhà tăng tiền thuê với Thẩm Cố làm gì, chẳng khác nào mách chồng[4] vậy.

[4 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Cô hơi thẹn, cúi đầu.

Dưới ánh đèn lờ mờ của tòa nhà, Thẩm Cố đau lòng, cổ họng nghẹn ứ. “Về thôi”, anh sẽ tính sổ cho em.

Tần Xu đứng dậy, Thẩm Cố đi trước, phát hiện Tần Xu bất động nên đứng lại nhìn cô.

Tần Xu hất nhẹ cằm, kiêu căng ngoắc gọi anh: “Thẩm Cố, đến cõng tôi”.

Thẩm Cố im lặng vài giây: “Em tự đi đi”.

Tần Xu khom lưng, cởi giày cao gót ném vào thùng rác kế bên, giẫm chân đất, đôi mắt ầng ậc nước nhìn anh, nhoẻn miệng cười: “Thẩm Cố, không có giày thì em phải đi thế nào?”.

Thẩm Cố giật mình, mang máng hồi tưởng về lúc Tần Xu chưa hủy bỏ hôn ước với mình.

Ngày đó Thẩm không gặp Tần Xu thường, nhưng mỗi lần gặp thì cô không hề khách sáo, nghĩ ra đủ trò.

Còn nhớ khi đó anh học năm nhất, đang trong kỳ học quân sự, bỗng dưng cô bé chạy đến gặp anh. Tần Xu ngồi trên sân cả nửa ngày dưới mặt trời gay gắt, cô ngồi trên sân cả nửa ngày, phơi mặt đỏ gay.

Sau khi cả lớp giải tán, anh đưa Tần Xu đi ăn, bỗng nhiên cô muốn anh cõng mình. Anh bảo cô hãy tự đi thì cô liền vứt giày vào thùng rác, nói không có giày nên không đi được.

Song lời cô nói khi đó chính là:

– Chồng sắp cưới ơi, không có giày thì em phải đi thế nào?

*

Nhớ đến đây, Thẩm Cố cười nhạt mỉa mai: “Em quên rồi sao, em đã từ hôn tôi rồi”.

Tần Xu đảo mắt, suy tư một lát, ngẩng đầu nói: “Chúng ta đính hôn từ bé, được hai bà nội đính ước, sao có thể hủy là hủy. Trừ khi chính miệng hai bà nói hủy thì mới tính, không thì thôi”.

Thẩm Cố: “….”

Tần Xu nói xong, tim đập như sấm dồn, giống tù nhân đợi thẩm phán phán quyết

Mấy lời này có tám phần say rượu, hai phần tỉnh táo, nhớ rõ nhiệm vụ quyến rũ Thẩm Cố kết hôn, thừa dịp này mượn rượu “tỏ tình” luôn.

Một lát sau, trên đỉnh đầu vang lên giọng Thẩm Cố khẽ cười.

– Bé Xu, em chơi xấu.
Tần Xu: Em chơi rất đẹp luôn đó.