Mười giờ tối, Tần Xu nhận được tin chú Triệu nhắn đã đưa Thẩm Cố về đến nhà, hỏi cô mã đơn hàng.
Tần Xu gửi mã đơn, mang giày chuẩn bị đi xuống.
Vừa đến phòng khách, chú Triệu nhắn bảo Tần Xu không cần xuống, ông tự mang hàng lên được.
Tần Xu xoay vào phòng bếp lấy hai bình sữa chua, ngồi đợi ở sô pha.
Chỉ chốc lát sau, chuông cửa vang lên, trên màn hình cửa xuất hiện khuôn mặt đôn hậu của ông Triệu.
Tần Xu mở cửa, ông Triệu ôm một cái thùng lớn, cười tít mắt hỏi: “Thùng này đặt ở đâu được cô Tần?”.
Tần Xu lùi một bước nhường đường, chỉ vào phòng chứa đồ bên cạnh: “Bỏ vào phòng này là được rồi chú”.
Ông Triệu gật đầu, ôm cái thùng, chân trái giẫm lên gót phải bắt đầu cởi giày.
– Chú bước vào luôn đi, không sao đâu.
Ông Triệu nhanh chóng cởi giày đặt trước cửa, mang vớ vào nhà, đặt thùng hàng vào phòng chứa đồ.
– Cô Tần, tôi để thùng hàng vào trong rồi, nếu không còn việc gì nữa thì tôi về đây.
Chú Triệu xong việc thì lùi ra cửa, tối nay nóng bức lạ thường, bưng một thùng lớn như vậy khiến ông đổ mồ hôi đầm đìa. Ông sợ mình làm bẩn nhà Tần Xu.
Tần Xu đưa cho ông chai sữa chua vừa lấy trong tủ lạnh: “Hôm nay phiền chú quá, hai bình sữa chua này chú cầm uống cho đỡ khát”.
Ông Triệu nào dám nhận, xua tay đáp: “Không cần đâu cô Tần, trên xe có nước”.
Tần Xu cười: “Chú cầm đi, nếu chú không nhận thì lần sau cháu không dám mặt dày nhờ chú nữa”.
Ông Triệu gãi ót, giơ tay nhận sữa chua: “Cô Tần còn việc gì khác không?”.
Tần Xu vốn muốn thử hỏi chú Triệu có thể báo lịch trình mỗi ngày của Thẩm Cố cho mình được không nhưng hình như chú ấy đã nhìn thấu âm mưu của cô. Tần Xu nghĩ, liệu mình có lộ liễu quá không mà ngay cả chú ấy cũng biết mình cố ý thêm bạn Wechat vì mục đích riêng?
Ngẫm nghĩ một hồi, Tần Xu quyết định chờ khi nào quen thân với chú ấy thì hỏi lại sẽ ổn hơn, dục tốc bất đạt.
Cô cười, nói: “Không có đâu, chú về đi”.
Chú Triệu mấp máy định nói rồi lại thôi.
Tần Xu nhướng mày: “Chú còn việc gì sao?”.
Chú Triệu lắc đầu nguầy nguậy: “Không có”.
Ông khom người mang giày, quay đi bấm thang máy.
Chú Triệu vào thang máy, lấy điện thoại cấp báo cho Thẩm Cố.
[Chú Triệu: Tổng giám đốc, tôi vừa bưng thùng bưu phẩm lên nhà cô Tần, cô Tần cho tôi hai bình sữa chua, cô ấy không hỏi chuyện lịch trình của anh. Tôi không biết gợi ý thế nào nên không nói gì].
[Thẩm Cố: Ừ][Chú Triệu: Tiếp theo tôi nên làm gì?][Thẩm Cố: Nếu cô ấy hỏi thì cứ từ chối, đợi khi nào cô ấy tặng quà cho chú thì hẵng nhắc lại].[Chú Triệu: Vâng].[Chú Triệu: Tôi đem hai bình sữa chua cô Tần cho sang nhà cho tổng giám đốc nhé?]Thẩm Cố không trả lời tin này.
Chú Triệu ngồi trong xe suy nghĩ một hồi:
[Tôi để hai bình sữa chua trong xe cho anh trong xe đấy].
*
Tính thêm Đỗ Song Song thì tổng số người mẫu chụp cho catalogue mùa này là ba người, hai người kia được chính tay Tần Xu lựa chọn. Cả hai đều là gương mặt mới chưa có danh tiếng, không thể với đến tin đồn của giới thượng lưu Nam Thành nên không làm qua loa không vì chuyện của nhà họ Tần.
Tần Xu nói người mẫu còn lại có chút việc riêng, có thể sẽ cần hai người chụp thêm một tiếng nữa. Hai cô model không có ý kiến gì, chỉ cần trả đủ cát xê là được, bọn họ cũng chẳng có lí do gì để từ chối cả.
Buổi shoot hình chính thức đã đến, quả nhiên Đỗ Song Song tới muộn.
Hai người mẫu kia đã chụp đơn xong mà vẫn chưa thấy Đỗ Song Song đâu. Triển Tiểu Hàn gọi quản lý của cô ta vài lần, bọn họ đều trả lời là đang bị kẹt xe, bảo studio chờ một chút.
Tần Xu bảo nhiếp ảnh gia tiếp tục chụp những tấm ảnh chung, Triển Tiểu Hàn vẫn giả sốt ruột, không nề hà gọi điện thúc giục, ghi âm lại tất cả cuộc gọi.
Bốn tiếng sau, hai người mẫu đã xong việc và ra về, Đỗ Song Song mới đủng đỉnh xuất hiện, ngoại trừ trợ lý còn có một cô gái cao gầy, là quý cô Chu Niệm Vi được cô ta bợ đít.
Tần Xu không quen Chu Niệm Vi, Chu Niệm Vi lớn hơn Tần Xu ba tuổi, trước đây hiếm có dịp gặp mặt. Dạo gần đây cô ta mới liều lĩnh nghênh chiến Tần Xu liên tiếp.
Tuy nhiên đây là lần đầu tiên Tần Xu mặt đối mặt với Chu Niệm Vi, cô cảm giác lớp mặt nạ bình tĩnh kia đang che giấu địch ý. Thật ra với trực giác phụ nữ thì sự thù địch tưởng chừng không thể giải thích này cũng khá dễ đoán lắm.
Hai nhà Chu Thẩm đã thân nhau mấy đời, bà Thẩm thích chơi mạt chược, nghe nói bà là bạn chơi mạt chược với mẹ của Chu Niệm Vi. Hai người thường xuyên hẹn nhau “Ù”, mà Chu Niệm Vi và Thẩm Cố lại bằng tuổi. Từ tiểu học Chu Niệm Vi đã là bạn cùng lớp của Thẩm Cố, thậm chí còn thi vào chung một trường đại học.
Hiện tại Thẩm Cố đã tiếp quản vị trí tổng giám đốc tập đoàn Quang Sính, Chu Niệm Vi cũng tham gia vào nghiệp kinh doanh của gia tộc, hai nhà thường xuyên hợp tác nhiều hạng mục. Mối quan hệ của cả hai trong mắt mọi người không khác gì thanh mai trúc mã, chồng hát vợ khen hay.
Sau khi Tần Xu hủy bỏ hôn ước với Thẩm Cố, tất cả mọi người đã mặc định Chu Niệm Vy là người phụ nữ xứng đôi với Thẩm Cố nhất, nhà họ Thẩm rất có khả năng sẽ chọn mặt gửi con dâu của nhà họ Chu.
Thấy Chu Niệm Vi này năm lần bảy lượt “vô tình” khiêu khích mình, chắc hẳn chính cô ta cũng cho rằng mình là người song hành bên Thẩm Cố.
– Ngại thật, Xu à, kẹt xe quá nên mình đến muộn.
Đỗ Song Song giả vờ giả vị nhìn Tần Xu, ngoài miệng thì xin lỗi nhưng thực chất giọng điệu chẳng áy náy chút nào.
Tần Xu lười nhìn cô ta, quay sang chỉ thị nhân viên thu dọn quần áo mẫu đi.
Hôm nay Đỗ Song Song đã sẵn sàng nghênh chiến nên khi bị Tần Xu khinh miệt cũng không tức giận, cô ta kéo tay Chu Niệm Vi đến trước mặt Tần Xu, cười trí trá: “Xu, đây là giám đốc vừa tiếp nhận bộ phận kinh doanh thời trang của tập đoàn Chu thị. Tình cờ sáng nay lúc chúng mình dạo phố, nghe nói mình sắp chụp cho bộ sưu tập mới cho cậu nên muốn đến xem. Mình thấy bây giờ vô cùng thích hợp, Niệm Vi phụ trách mảng thời trang của công ty còn cậu là nhà thiết kế, buồn ngủ gặp chiếu manh, để hai người gặp nhau biết đâu sau này có cơ hội hợp tác đó”.
Tần Xu nghe thế, không chịu nổi tiếng vo ve của cô ta nữa, cô thong thả hỏi: “Cô nói xong chưa?”.
Đỗ Song Song nghĩ với thói kênh kiệu của Tần Xu, những lời hạ nhục này sẽ khiến cô nổi trận lôi đình, không ngờ cô lại bình thản thế. Nụ cười khoái chí dã lụi bớt: “Mình muốn giới thiệu Chu Niệm Vi với cậu, à đúng rồi, Niệm Vi và tổng giám đốc Thẩm là bạn học mười mấy năm đấy”.
Tần Xu nghía mắt sang Chu Niệm Vi.
Chu Niệm Vi tươi tắn: “Cô Tần, công ty tôi sắp tuyển chọn nhà thiết kế, nếu không phiền thì tôi có thể xem sản phẩm của cô một chút được không?”.
Triển Tiểu Hàn đứng bên cạnh nghe cái rốn vũ trụ dùng ngữ điệu bà chủ phỏng vấn nhân viên, nhất thời không nhịn được cơn thịnh nộ, nghiêm giọng đáp thay: “Cô Chu, thiết kế mới của giám đốc Tần chưa công bố nên không tiện để người ngoài xem lắm”.
– Niệm Vi có lòng hợp tác với cậu, đương nhiên phải xem thiết kế của cậu mới có thể quyết định được rồi. Tuy chọn một nhà thiết kế chẳng phải chuyện đao to búa lớn gì, bắp cải cũng cần lựa mà, đúng không Xu? – Đỗ Song Song nhìn Tần Xu cười tủm tỉm, ý chế nhạo dần đầy.
So sánh tác phẩm thiết kế với cải trắng không đáng một đồng, việc này đã khiến nhân viên studio phẫn nộ, ngay cả ekip của nhiếp ảnh gia hợp tác hôm nay cũng cảm thấy cô ta độc mồm cực kì.
Mỗi người đều có lợi thế trong lĩnh vực của mình, ekip chụp ảnh đã hợp tác với Tần Xu từ lâu nên hiểu cô nghiêm túc thế nào. Tần Xu không phải cô ấm ỷ vào gia thế, ngược lại giờ phút này còn bị tiểu nhân cố dèm pha.
Chu Niệm Vi vẫn treo nụ cười đúng mực từ đầu đến cuối, Đỗ Song Song thay mình “hành đạo”, cô không cần xen vào.
Chó cắn là chó không sủa quả không sai, Đỗ Song Song dám vênh mặt với cô, cô không tin là Chu Niệm Vi không “huấn luyện” cô ta.
Tần Xu mỉm cười, ngữ khí kinh ngạc nói với Chu Niệm Vi: “Cô Chu, tôi là vợ đính hôn từ nhỏ của Thẩm Cố, Tần Xu. Sao trước giờ tôi chưa từng nghe Thẩm Cố nhắc đến cô bạn học mười mấy năm của anh ấy thế?”.
Nụ cười trên mặt Chu Niệm Vi tê liệt, Tần Xu lại “tâm lý” giải vây thay cô ta: “Nhưng mà cũng không có gì lạ, là bạn học thôi mà, từ nhà trẻ đến đại học chắc phải có cả trăm bạn học đấy chứ? Có ai nhớ mặt từng bạn cùng lớp đâu, cô nói xem có đúng không cô Chu?”.
Triển Tiểu Hàn không kìm được, phụt cười, ánh mắt lo lắng đã tan biến.
Nhọc công cô sợ chị Tần Xu bị Chu Niệm Vi và Đỗ Song Song khiêu khích, với ngón mồm này thì đúng là tuyệt chiêu.
Cô là bạn học mười mấy năm hả, tôi là vợ chưa cưới thuở mới lọt lòng nè.
Thấy Chu Niệm Vi sững người, Đỗ Song Song vội đỡ lời: “Cậu và Thẩm Cố từ hôn mấy năm rồi!”.
Tần Xu cười lơ đễnh đáp: “Hủy bỏ hôn ước thì có phủ nhận được chuyện chúng tôi đính ước từ nhỏ không? Cô Chu tốt nghiệp đã lâu mà vẫn tính là bạn học của Thẩm Cố à?”.
Đỗ Song Song nghẹn họng, Chu Niệm Vi cười chống chế: “Cô Tần nói phải, anh Cố trầm tính nên thường không nhắc đến chuyện riêng tư với người khác, anh ấy cũng chưa từng kể với tôi về cô Tần”.
Đã chạm vào giới hạn kiên nhẫn của Tần Xu.
Còn “Anh Cố” nữa!
Mắc mửa!
Tần Xu nhướng mày, giọng điệu không tán thành: “Thẩm Cố trầm tính sao? Không có đâu, anh ấy nói nhiều chuyện với tôi lắm, hay nhắc tới mấy người bạn chơi thân như Chung Bác Duyên, Tần Cảnh Diệu nè. Mỗi lần nói là luyên thuyên như cái máy, phiền cực luôn” – Cô thản nhiên liếc Chu Niệm Vi. “Có điều đúng là anh ấy lạnh nhạt với người ngoài thật, chắc vì cô không thân lắm nên mới cảm giác anh ấy trầm tính đó”.
Mặt Chu Niệm Vi đen như đít nồi, Đỗ Song Song không ngờ Chu Niệm Vi bị lấn lướt bởi chủ đề do chính mình điều hướng, ngay cả cô ta cũng bị Tần Xu bóng gió xem thường. Đỗ Song Song sợ Chu Niệm Vi phát điên với mình nên nhanh chóng giải vây: “Nếu mọi người đã biết nhau thì tôi đi trang điểm đây, lát nữa phải chụp rồi”.
Cô ta đảo mắt quanh một vòng studio, dừng lại ở nhiếp ảnh gia đang ngồi một phía kiểm tra ảnh chụp được trong máy, cố tình nâng giọng: “Xu, không phải quản lý của mình đã nhắc đi nhắc lại là mình chỉ chụp khi có Trần Thần thôi sao? Mình nghĩ những kẻ nghiệp dư khác sẽ không đạt được hiệu quả mình muốn đâu”.
Nhiếp ảnh gia Chân Tĩnh vừa nghe, liếc nhìn kẻ ngu ngốc oang oang kia.
Đỗ Song Song đang định “vạch lá tìm sâu” tiếp thì Tần Xu đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, quay sang ra chỉ thị cho Triển Tiểu Hàn: “Bảo Diệp Phán đến đây trao đổi về việc vi phạm hợp đồng”.
Đỗ Song Song nhíu mày: “Tần Xu, cậu có ý gì?”.
Tần Xu không quan tâm, đi về phía Chân Tĩnh.
Bộ dáng kiêu ngạo của Tần Xu khiến cô ta phát điên, mặt mày nhăn nhúm, bước theo Tần Xu.
Triển Tiểu Hàn giơ tay ngăn cô ta lại, bình tĩnh nói: “Cô Đỗ, ý của giám đốc Tần là cô đã vi phạm hợp đồng, vì thế hai bên kết thúc hợp tác. Dựa theo điều khoản đã quy định, chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm cô”.
Đỗ Song Song sững người, cau mày: “Nói hươu nói vượn gì đấy, ai vi phạm?”.
Triển Tiểu Hàn đưa hợp đồng cho cô ta xem: “Chúng tôi đã lên thời gian chụp hình lúc chín giờ sáng, bây giờ đã gần bốn giờ chiều, cô đến muộn gần bảy tiếng”.
Trước đây vì xu nịnh Tần Xu nên ngay khi hợp đồng soạn thảo xong cô ta đã đặt bút kí dù chưa đọc một chữ nào, ai ngờ trong hợp đồng có điều khoản không được đến muộn quái gở này đâu.
Hiện tại trong showbiz có mấy ngôi sao, người mẫu có mặt đúng giờ buổi chụp hình chứ?
Triển Tiểu Hàn nói tiếp: “Cô Đỗ, bây giờ cô muốn đàm phán mức bồi thường hay muốn trở về đợi thư luật sư?”
Đỗ Song Song giảo biện: “Quá ngang ngược, đường xá Nam Thành kẹt cứng như nêm, ai dám chắc chắn mình sẽ đến đúng hẹn hả?”.
Triển Tiểu Hàn: “Chúng tôi có chứng cứ chứng minh cô cố ý mua sắm nên tới muộn, không phải kẹt xe”.
Cô lấy chiếc bút ghi âm trong túi ra: “Để tránh những tranh cãi không cần thiết, từ lúc cô bước vào chúng tôi đã bắt đầu ghi âm”.
Chính miệng Đỗ Song Song đã nói sáng hôm nay cô ta đi mua sắm với Chu Niệm Vi.
Đỗ Song Song thấy Triển Tiểu Hàn lấy bút ghi âm ra, sắc mặt gay gắt đến cực điểm, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, nuốt không trôi nhưng xả không được.
Từ hồi lẽo đẽo theo Tần Xu, cô ta luôn đinh ninh Tần Xu là một con nhỏ kiêu căng bốc đồng, ỷ vào thế lực gia đình mới khoa môi múa mép trước mặt cô ta. Không ngờ Tần Xu làm việc đâu ra đó, tiện tay đào một hố đẩy cô ta xuống.
Cơ mà nhà họ Tần cũng sẽ nhanh chóng phá sản thôi, dựa vào cái gì mà Tần Xu còn thùng rỗng kêu to?
Ban đầu nhìn trang phục Tần Xu mặc đến tiệc mừng thọ của ông cụ Thẩm, cô ta chưa thể xác định được tin đồn nhà họ Tần phá sản có thật hay không nên chưa dám trở mặt với Tần Xu. Mấy ngày trước cô ta cố tình mua chuộc Trần Lan, bảo bà ta tăng gấp ba tiền thuê nhà để dò xét tình hình hiện tại của Tần Xu, Trần Lan nói tuy Tần Xu cư xử kiêu căng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý dọn đi, hơn nữa còn ra điều kiện Trần Lan đền gấp ba tiền vi phạm hợp đồng.
Cô ta chỉ nghĩ Tần Xu đã tán gia bại sản, cô cả nhà họ Tần làm sao để mấy chuyện vi phạm hợp đồng vào mắt, gặp chủ nhà phỉnh gạt tiền thuê nhà mà không ầm ĩ một trận thì thôi chứ nói gì dọn đi dễ như thế.
Nghĩ đến đây, Đỗ Song Song bỡn cợt: “Chỉ là chụp hình cho một studio nhỏ tin hin thôi mà, có mấy đồng bạc cát xê. Tôi không chụp thì sao, thư luật sư, hứ, định hù ai vậy? Ảo tưởng tôi bị đôi ba lời lộng ngôn của mấy người lừa bịp như bà chủ nhà kia à?”.
Tần Xu nghe lời bỡn cợt đó, mắt khẽ nhúc nhích, cô đã hiểu tất cả.
Cô nói rồi mà, ai có thể ném cô bằng hòn đá cuội này chứ?
Cô ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Đỗ Song Song, nhìn Chu Niệm Vi bên cạnh cô ta.
Đối diện ới ánh mắt lạnh lùng tựa như nhìn thấu ruột gan, tim Chu Niệm Vi đập thình thịch.
Chuyện bày mưu tính kế Trần Lan tăng gấp ba tiền thuê nhà là do cô ta cố tình ám chỉ Đỗ Song Song làm, mục đích để Đỗ Song Song biết sự thật nhà họ Tần đã sắp phá sản, về sau có thể chọc ngoáy Tần Xu thoải mái.
Hôm nay Chu Niệm Vi đến cùng Đỗ Song Song để xem kịch, không nghĩ đã bị cháy nhà lòi mặt chuột, không ngờ mới dăm ba câu Đỗ Song Song đã bộp chộp vạch áo cho người xem lưng.
Ngu dốt.
Những tưởng mình đã bóc trần vỏ bọc của Tần Xu, ánh mắt của Đỗ Song Song đang đắc ý lướt ngang Chu Niệm Vi tái mặt mới phát hiện mình lỡ lời. Cô ta cắn chặt răng nhận hết, dù gì Tần Xu đã lâm vào cảnh nghèo túng đến nỗi không trả được gấp ba tiền thuê nhà thì ngại gì trở mặt?
– Trong những buổi đấu giá trước giờ, cô Tần thích nhất là không ngừng hét giá, thích gì có đó, thứ không ngại nhất chính là tiền. Mấy ngày trước nhiệt huyết dâng trào, tôi chợt thấy vị trí phòng làm việc của cô không tệ, tôi nghĩ hay thử chi nhiều hơn xem có thuê được không. Ai dè vận may mỉm cười, mới trả thêm chút đỉnh đã thuê lại được, cảm ơn nhé cô Tần.
Tần Xu cười khẩy: “Bởi tôi nói kẻ ngu ngốc nào bị bà ta lừa tăng gấp ba tiền thuê, hóa ra là cô hả?”.
Tần Xu khinh miệt liếc Đỗ Song Song, xoay sang Chân Tĩnh: “Hôm nay cô đã vất vả rồi, hôm nào mời cô bữa cơm nha”
Chân Tĩnh tròng máy chụp hình vào cổ, cười đáp: “Được xem hài kịch miễn phí thế này, tôi mời cô mới phải”.
Đỗ Song Song nghe ra vở hài kịch này ám chỉ mình, sừng sổ hỏi: “Cô bảo ai hề?”.
Chân Tĩnh: “Ai nhột người đó lên tiếng, ai?”.
Cô nhìn qua một vòng studio, ngoại trừ trợ lý của Đỗ Song Song và Chu Niệm Vi, mọi người đều cười phá lên.
Chân Tĩnh dời mắt, nhún vai, thản nhiên nói: “Chà, chỉ có cô thôi đấy”.
Chiếu tướng.
Đỗ Song Song nghiến răng: “Cô là ai, một thợ chụp ảnh vô danh mà dám nói chuyện với tôi hả!”.
Chân Tĩnh buồn cười: “Cô nói phải, tôi là một thợ chụp ảnh vô danh, là ai không quan trọng, quan trọng là…. Cô chưa chụp hình bao giờ à? Tôi vừa nghe cô nói chỉ có Trần Thần mới được chụp cho cô, có thể cô chưa biết nhưng nhiếp ảnh gia cô Tần mời lần này là Trần Thần đó. Có điều sau khi biết người mẫu là cô đây thì Trần Thần giao nhiệm vụ này cho tôi bởi vì Trần Thần chưa chụp cho người mẫu tầm thường bao giờ”.
Không biết là ai bắt đầu, tiếng cười thay phiên nhau vang lên.
Đỗ Song Song vốn đã bị Tần Xu chọc điên, chẳng ngờ tòi đâu ra một thợ chụp ảnh quèn lên mặt dạy đời, chế giễu cô ta là người mẫu kém nổi, ánh mắt âm độ lườm nguýt Chân Tĩnh.
Chân Tĩnh coi cô ta là không khí, vẫy tay với Tần Xu: “Tạm biệt cô Tần, hôm nào mời cô một bữa nhá”.
Trước khi còn về không quên bổ một nhát “mời cơm” vào Đỗ Song Song, hiếm gặp được ai hợp với mình như vậy, Tần Xu chủ động lên tiếng: “Để tôi tiễn cô”.
Tần Xu đưa Chân Tĩnh ra ngoài, Chân Tĩnh thấy chiếc xe đỗ cách đó không xa bèn nói với những người còn lại trong ekip của mình: “Mọi người về trước đi, tôi nói chuyện với cô Tần một chút”.
Chân Tĩnh nhìn Tần Xu, Tần Xu hiểu ý, đứng đợi với cô. Đợi nhân viên đã lái xe rời đi, cô mới nháy mắt với Tần Xu, khẽ cười: “Bạn trai tôi tới đón, dáng vẻ anh ấy lái xe quyến rũ nên tôi không muốn cho đồng nghiệp nhìn”.
Chân Tĩnh chỉ chiếc Rolls-Royce đỗ ở ven đường.
Tần Xu nhìn theo, biển số xe đó trông hơi quen mắt, hình như đã thấy ở đâu nhưng nhất thời không nhớ ra.
– Cảm ơn cô đã nói giúp tôi khi nãy.
Chân Tĩnh trả lời: “Tôi không nói giúp cô gì đâu, do cô ta xúc phạm tôi là thợ chụp ảnh vô danh trước nên tôi mới đáp trả. Ai đâm tôi thì tôi chọt lại.
Mới dứt lời, Đỗ Song Song và Chu Niệm Vi bước ra với quản lý đang ủ dột, Chân Tĩnh thấy vẻ mặt ó đâm của Đỗ Song Song thì cười nhếch mép, vẫy tay với chiếc Rolls-Royce.
Người trong xe nhìn được, chiếc xe khởi động, lăn bánh.
Nửa phút sau, chiếc Rolls-Royce chầm chậm dừng trước mặt mọi người.
Một người đàn ông anh tuấn bước xuống từ ghế lái, đến khi gặp được anh ta, cuối cùng Tần Xu cũng nhớ vì sao chiếc xe này trông quen mắt đến thế.
Chung Bác Duyên, bạn thân từ thuở nhỏ của Thẩm Cố, Tần Xu từng thấy Chung Bác Duyên lái Rolls-Royce đến khu nhà gặp anh ta.
Chu Niệm Vi và Đỗ Song Song khó tin vào mắt mình, Chung Bác Duyên đột nhiên xuất hiện ở đây, không dám nghĩ một thợ chụp ảnh rẻ tiền lại quen biết Chung Bác Duyên. Xem ra mối quan hệ của hai người thân thiết hơn nhiều, không biết là một cặp hay bạn bè.
Chu Niệm Vi rặn một nụ cười, chào hỏi Chung Bác Duyên: “Bác Duyên”.
Chung Bác Duyên là bạn cùng bàn với Thẩm Cố từ tiểu học đến tận lớp 12, cũng là bạn cùng lớp của Chu Niệm Vi 12 năm.
Chung Bác Duyên vươn tay ôm eo Chân Tĩnh, gật nhẹ đầu coi như chào hỏi, sau đó nhìn Tần Xu, chủ động giới thiệu: “Bạn gái tôi, Chân Tĩnh”.
Trước khi Tần Xu hủy bỏ hôn ước với Thẩm Cố, cả hai đều có dịp gặp nhau trong sinh nhật Thẩm Cố hằng năm nên có thể xem như quen biết với nhóm Chung Bác Duyên.
Tần Xu cười đáp: “Chúc mừng nhé”.
Chân Tĩnh ngẩng đầu, hỏi: “Hai người biết nhau à?” – Chân Tĩnh mới hẹn hò với Chung Bác Duyên nên không biết nhiều về những mối quan hệ xung quanh anh, tuy nhiên lúc nãy có nghe Tần Xu nhắc anh là bạn của chồng sắp cưới cũ của mình.
Chung Bác Duyên quay sang: “Ừ, em lên xe trước đi”.
Chung Bác Duyên không nói nhiều nữa, mở cửa trước cho Chân Tĩnh, anh không biết lí do Chu Niệm Vi xuất hiện ở studio của Tần Xu, vừa nhìn đã biết đâm nhau tóe lửa rồi.
Dõi mắt theo chiếc Rolls-Royce rời đi, Tần Xu phớt lờ Đỗ Song Song và Chu Niệm Vi đứng đực mặt ở đó, “thợ chụp ảnh quèn” bị mấy lời mỉa mai thiểu năng của kẻ nịnh trên nạt dưới Đỗ Song Song tấn công lại là bạn gái của Chung Bác Duyên, như vậy cũng đủ xui tận mạng.
Tần Xu quay về văn phòng tầng hai, Triển Tiểu Hàn nén cười: “Chị Xu, khi nãy em hả dạ ghê, em muốn dành một tràng pháo tay cho màn song kiếm hợp bích của hai chị luôn đó, có điều đây là lần đầu tiên em thấy có người mỉa mai điêu luyện như chị đấy”.
Tần Xu nhướng mày: “Ý em là chị thích sỉ vả người khác à?”.
Triển Tiểu Hàn vội vã ton hót: “Em khen chị khéo ăn khéo nói mà”.
Diệp Phán bước vào, đầu bốc hỏa: “Đỗ Song Song là cái thứ gì chứ không phải thứ bảy chủ nhật, đã bày mưu hèn kế bẩn hãm hại chúng ta mà hôm nay còn dắt Chu mánh khóe đó tới, thật hiểm độc. Tôi cá cô ta góp công hơn một nửa trong chuyện bà Lan hoạnh họe tăng gấp ba tiền nhà”.
– Cô ta tới đây khoe khoang mình là bạn học mười mấy năm của tổng giám đốc Thẩm đấy. – Triển Tiểu Hàn đột nhiên ngộ ra. “Hay cô ta muốn cướp chồng của chị Xu?”
Tần Xu không nói nên lời, cái này chẳng phải rõ như ban ngày sao mà còn phải hỏi.
Triển Tiểu Hàn bỗng kích động, đứng phắt dậy: “Không được, quyết không thể để con bờ ích[1] này thành công. Chị Xu, mau lên”.
[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Tần Xu hoảng loạn, mau gì?
Triển Tiểu Hàn túm tay Tần Xu: “Hôm nay chị gọi cho tổng giám đốc Thẩm chưa? Có hẹn không? Còn đưa cơm cho anh ấy nữa?”.
Trên con đường theo đuổi Thẩm Cố, Tần Xu đã được hậu thuẫn bởi một hậu phương vững như bàn thạch.
Người nhà, Phó Tư Dư, thêm nhân viên của mình.
Nửa tiếng sau, với sự cổ vũ của Diệp Phán và Triển Tiểu Hàn, Tần Xu đứng dưới tòa nhà Quang Sính với một phần ăn mua ở nhà hàng cạnh đó trong tay.
Thời gian gấp rút nên cô chưa kịp tự nấu.
Tần Xu xách hộp cơm, đi thang máy lên thẳng tầng văn phòng tổng giám đốc. Thẩm Cố đang họp, Thường Hạo lại không có ở đây, một cô thư kí nhỏ tiếp đón cô.
Đợi vài tiếng cũng chưa thấy Thẩm Cố trở lại, cảm thấy hơi đói nên Tần Xu đứng dậy đến canteen ở tầng năm của công ty ăn tối.
Đang giờ cơm, vì thế nhân viên chuẩn bị tăng ca đều tập trung ở đây.
Tần Xu đeo khẩu trang xếp hàng đợi đến lượt, cô tìm được chỗ ngồi, chuẩn bị ngồi xuống thì một giọng phụ nữ ở bàn bên vang lên: “Ê, biết chuyện gì chưa? Sếp của chúng ta sắp cưới rồi đó”.
Tần Xu sửng sốt, cụp mắt, nín thở lắng nghe.
Bàn bên gồm bốn người, hai nam hai nữ, nữ một vừa nói xong thì nữ đối diện hỏi lại: “Thật không? Sao tôi không biết, bà nghe ai nói vậy?”.
– Thật, tôi nghe người của văn phòng tổng giám đốc nói gần đây mỗi ngày sếp đều tăng ca đến tận khuya để giải quyết vô số công việc vì muốn dành nhiều thời gian để cưới và hưởng tuần trăng mật.
– Hèn chi tôi cảm thấy gần đây anh ấy dễ chịu lắm lắm luôn, hóa ra sắp cưới rồi, gặp được người thương nên cuộc đời nở hoaaa.
“Cạch”, đôi đũa trong tay Tần Xu rơi xuống đất.
Người bàn bên nghe tiếng động, nhìn sang, không nhận ra Tần Xu đang đeo khẩu trang nên nói cười như cũ.
Đầu Tần Xu ong ong, tuy không biết người bàn bên là ai nhưng bọn họ không hề bịa chuyện.
Dạo này đúng là Thẩm Cố về cực kì muộn, cô còn tưởng anh ta đi công tác, Tần Xu còn nghĩ về lâu về dài thế này thì thân thể nào chịu nổi. Thì ra anh ta đang gộp ngày nghỉ để cưới vợ.
Anh ta đã có vợ chưa cưới rồi mà chẳng nói cô một lời, để cô hóa hề mua vui cho anh ta.
Ba hồn bảy vía bay mất, giữa trời tháng bảy mà tay chân cô bắt đầu lành lạnh.
Thậm chí Tần Xu không tức giận, cũng không muốn đoán đó là ai, tóm lại không phải mình.
Cô chầm chậm đứng dậy, bước thẳng ra khỏi tòa nhà không ngoảnh lại.
Truyện ngọt ngốc nghếch, tuyệt đối không ngược.
Thẩm Cố: Chuẩn bị đi, tôi sắp cưới vợ.
Nhân viên: Sếp sắp cưới rồi!!!
Tần Xu: Tôi nghe nói Thẩm Cố sắp kết hôn.
Kết luận: Vợ Thẩm Cố 404 not found.