"Dương Kiến Thành... anh là đồ điên. Tôi sẽ không bao giờ thích loại điên như anh"

Kiến Thành không thèm quan tâm đến cô gái đang vùng vẫy dưới thân mình, bàn tay to lớn trực tiếp luồn vào trong váy.

An Nhã từ trước đến nay chưa từng đụng chạm thân mật với người đàn ông nào, vậy mà anh ta ngay cả nụ hôn đầu của cô cũng cướp, bây giờ cả cơ thể cũng định cưỡng đoạt luôn. Cô không nhịn được liền tiếp tục cắn anh ta thêm mấy cái.

Làm cún cũng được, biến thành chó dại cũng xong, cô không thích cùng với anh ta. Không thích là không thích.

Vài giây sau, anh ta lập tức khựng lại, An Nhã còn tưởng màn hóa thân thành động vật của mình đã dọa đối phương thành công nên có chút sững người. Cô ngước nhìn Kiến Thành, thấy anh ta dường như không hề quan tâm đến mấy vết cắn trên tay mình mà lạnh lẽo ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa sổ lớn hướng ra ban công, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn trong đêm tối.

An Nhã nhìn theo tầm mắt của anh ta, liền thấy phía sau tấm rèm cửa là một bóng hình nhỏ nhỏ mờ mờ, nếu không quan sát kỹ, chắc chắn chỉ tưởng đó là một nhánh cây in dấu lên cửa sổ.

Người đàn ông này, dù đang ở trong tình trạng nằm đè lên một người phụ nữ như thế này nhưng vẫn giữ một sự cảnh giác và tỉnh táo cao độ, chẳng trách anh ta còn trẻ tuổi như vậy đã là đại ca một bang phái lớn rồi. Bản lĩnh thật sự không thể xem thường.

Kiến Thành liếc mắt nhìn An Nhã, dù không cần nói gì thì cô vẫn đủ hiểu, anh ta muốn cô im lặng.

Thứ bên ngoài cửa sổ kia chắc chắn nguy hiểm, An Nhã bị cảm giác sợ hãi chi phối cho nên cô cũng quên mất mình và anh ta đang ở trong tình cảnh hết sức mờ ám, đầu óc chỉ tập trung nghĩ đến người đang đứng phía ngoài kia, ra sức gật đầu.

Thật lòng mà nói, cô không hẳn quá sợ hãi, mà là từ đáy lòng còn xuất hiện một cảm giác kích thích cao độ, khiến cô đột nhiên cảm thấy rất hồi hộp, đại não như có một luồng cảm giác lạ lẫm xen lẫn hiếu kỳ cứ thúc giục tim cô đập loạn lên.

Cái này chính là sức hút của những việc bản thân chưa có trải nghiệm, ví dụ như Kiến Thành cảm thấy cuộc sống của anh ta luôn đầy rẫy hiểm nguy cho nên đã thành quen, còn An Nhã, từ trước đến nay cô chỉ quen sống một cuộc đời bình lặng, thành ra gặp nguy hiểm một chút, lại cảm thấy có chút kích thích.

Người đứng bên ngoài thò vào từ ô thoáng một chiếc ống dài, từ đó thổi ra một luồng khói trắng. Kiến Thành hơi nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng nhổm dậy, đẩy An Nhã lăn ra mép giường rồi thuận tay cuộn chăn quấn người cô lại.

An Nhã bị quấn đến nghẹt thở cũng không dám kêu lên một tiếng, chỉ có thể miễn cưỡng mở to mắt nhìn qua một kẽ nhỏ trên đầu, tập trung quan sát trong đêm tối.

Kiến Thành giơ khuỷu tay bịt mũi, lẳng lặng đi đến gần cửa sổ lớn, bước chân nhẹ nhàng đến nỗi không hề phát ra một tiếng động nào. An Nhã nhìn anh ta di chuyển linh hoạt trong bóng đêm, bóng dáng cao lớn chớp mắt cái đã nép sát vào tấm rèm cửa, khắp người Kiến Thành tỏa ra một luồng sát khí cực kỳ nguy hiểm tựa như một con báo đang chờ đợi săn mồi, bất giác lại cô lại cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

Người bên ngoài dường như rất có thời gian, thế nên gần mười phút sau mới bắt đầu có một chút động tĩnh. Hắn cẩn thận gõ nhẹ hai tiếng vào cửa sổ để thăm dò hai người trong phòng, sau khi thấy bên trong yên ắng không một tiếng động, hắn mới dùng súng laze cắt kính cửa sổ, sau đó lại cẩn thận đặt xuống.

Suốt quá trình này, An Nhã gần như nín thở. Cảm giác chờ đợi một kẻ lạ mặt nguy hiểm còn đáng sợ hơn đối đầu trực diện hơn gấp trăm nghìn lần. Cô biết, mục tiêu của tên sát thủ ngoài kia là Dương Kiến Thành chứ không phải là mình, tuy nhiên nếu anh ta bị giết, hắn cũng nhất định cũng không thể để cô sống sót.

Thế nhưng, điều An Nhã cảm thấy khó hiểu nhất ở đây là: Kiệt và vệ sĩ của Kiến Thành đang ở ngay bên ngoài, tại sao anh ta lại lựa chọn một mình đương đầu như vậy?

Rất nhanh, An Nhã có câu trả lời ngay sau đó.

Tên sát thủ nhẹ nhàng luồn qua khe cửa đã bị cắt bởi tia laze, bước vào trong phòng một bước rồi đảo mắt quan sát một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng ở chiếc giường lớn giữa phòng.

Trong bóng tối, An Nhã nhìn thấy con dao trên tay hắn sáng loáng, vũ khí sắc bén đáng sợ đến nỗi cả người cô lập tức đông cứng lại. An Nhã liếc về phía Kiến Thành, thấy anh ta vẫn nép sát vào rèm cửa không động tĩnh gì, trong lòng không khỏi xông lên một câu hỏi to đùng: chẳng lẽ anh ta định bỏ mặc cô bị tên kia giết nhầm như vậy?

Tên sát thủ vừa bước thêm một bước, bỗng dưng có một bóng đen lẳng lặng lao về phía hắn, tốc độ nhanh đến mức hắn còn chưa kịp định hình là luồng gió từ đâu thổi đến thì đã thấy bàn tay đang cầm dao bị bẻ kêu rắc...rắc..., cổ cũng bị kẹp đến mức không thể kêu lên được, chỉ có thể vùng vẫy trong tuyệt vọng, nửa phút sau không còn thấy cử động gì nữa.

Đúng lúc đó, có thêm hai, ba tên sát thủ nữa bước vào phòng, thấy đồng bọn của mình chết như vậy, gần như ngay lập tức vung dao về phía Kiến Thành, anh nghiêng người né tránh rồi lùi ra sau vài bước, một tay vươn ra thực hiện lại động tác bẻ cổ tay người kia, sau đó xoay người giơ chân đạp vào tên phía sau khiến hắn bắn ra vài mét rồi đập vào tường. Sau khi đoạt được dao, Kiến Thành không buồn chớp mắt, nhanh như cắt lao tới rạch một đường ngang trên yết hầu của tên còn lại, máu từ cổ hắn lập tức phun ra xối xả, chẳng mấy chốc đã trở thành một vũng đỏ lòm trên sàn nhà.

An Nhã thất kinh. Mắt mở to, mồm miệng không sao khép lại được. Cô đã từng chứng kiến anh ta giết người một lần, nhưng khi đó chỉ sử dụng súng, một phát đã chết ngay. Còn bây giờ Kiến Thành sử dụng dao, độ tàn ác còn gấp rất nhiều lần so với việc trực tiếp cho đối phương một viên đạn.

"Đại ca".

Bên ngoài nghe thấy bên trong có tiếng động, đám vệ sĩ gần như ngay lập tức xông vào, ở đây là phòng tổng thống, hệ thống cách âm cực kỳ tốt, nãy giờ mấy người kia đánh nhau cũng không hề phát ra tiếng động nhiều, vậy mà Kiệt vẫn có thể phát hiện ra điều bất bình thường bên trong, có lẽ giác quan của anh ta cũng nhạy bén không thua Dương Kiến Thành là mấy.

"Đại ca, anh không sao chứ?". Đèn điện bật sáng, mấy người vệ sĩ tất cả đều rút súng, cảnh giác đứng vây quanh Kiến Thành. Kiệt quan sát căn phòng một lượt, ánh mắt dừng ở chỗ An Nhã bị quấn trên giường vài giây rồi quay đi.

"Không sao"

Kiến Thành ném con dao xuống đất, phủi phủi tay đi về phía tên còn thoi thóp thở đang nằm trên nền nhà. Hắn bị anh ta đạp một cước mạnh đến mức bắn đi xa như vậy, có lẽ lục phủ ngũ tạng đã sớm hỏng hết cả rồi.

Khi có ánh sáng, An Nhã mới thấy cả người Kiến Thành hiện tại đã dính đầy máu, mấy tên sát thủ nằm chết la liệt trên sàn nhà, tên nào cũng bị giết một cách rất tàn nhẫn. Tuy nhiên sắc mặt anh ta thì vẫn không hề biến đổi, từ đầu đến cuối vẫn lạnh lẽo như một tảng băng, giết nhiều người như vậy mà không buồn chớp mắt lấy một cái như vậy, bất giác An Nhã lại thấy sống lưng lạnh buốt.

Kiệt ngồi xổm xuống đất, nâng tay tên sát thủ sắp chết kia, cầm con dao găm sáng loáng lạnh lùng cắt mạnh một đường, ngón tay trỏ của hắn ngay lập tức lăn lông lốc xuống sàn.

Tên kia đang sắp chìm vào hôn mê liền bị sự đau đớn dội đến từ bàn tay, bỗng nhiên bật dậy gào lên như heo bị chọc tiết.

"Tao cho mày ba mươi giây, nói, ai sai mày đến đây?".

An Nhã lúc này mới nhìn kỹ tên sát thủ, xem qua dáng ngồi vặn vẹo của hắn cũng có thể đoán được, hầu như toàn bộ xương sườn của hắn đã bị gãy cả rồi. Sức mạnh của Dương Kiến Thành thật quá mức kinh người, độ tàn nhẫn cũng khiến người ta không thể tưởng tượng ra nổi.

Ba mươi giây tiếp theo trôi qua, một ngón tay nữa rời khỏi bàn tay của tên sát thủ. Kiệt cầm dao dí vào cổ hắn:

"Cứ mỗi ba mươi giây, người mày sẽ thiếu đi một miếng thịt. Hay để tao gợi ý cho mày nhé, mày chỉ cần trả lời Đúng hoặc Không, thế thôi". Kiệt ngừng lại vài giây, liếc về phía An Nhã: "Cô ta là đồng bọn của mày, đúng không?"

Kiến Thành nãy giờ sắc mặt không thay đổi, nghe xong câu này bất chợt nhíu mày.

An Nhã nằm trong chăn lại càng không thể hét lên, cũng không thể vùng vẫy giải thích, miệng chỉ nói được mấy từ: "Không...không phải", nhỏ đến mức chỉ có một con ruồi nghe thấy.

"Tao không biết"

"Mẹ kiếp".

Lần này, tai của tên sát thủ là vật hy sinh. Kiệt không cần chờ thêm ba mươi giây, mà trực tiếp rạch thêm một đường trên mặt hắn, máu me chảy xuống nhầy nhụa.

"Tao nói....tao nói...". Hắn rút cục cũng chịu đau không nổi, yếu ớt rên lên.

"Nói"

Tên sát thủ há miệng, vừa định nói thì Kiến Thành đột nhiên gầm lên: "Nằm xuống".

Vừa dứt lời, một viên đạn từ bên ngoài bay tới, găm thẳng vào ấn đường tên sát thủ, hắn chết không nhắm mắt, miệng vẫn còn há hốc.

Vệ sĩ của Kiến Thành ngay lập tức bò dậy, nhả đạn điên cuồng về phía bên ngoài, đúng lúc đó một toán người nữa xông vào phòng. Một người đàn ông mặc một chiếc quần rằn ri, đi đôi bốt cổ cao chạy tới trước mặt Kiến Thành:

"Anh Thành, không sao chứ?"

Kiến Thành gật đầu: "Lôi".

"Vâng"

Người đàn ông tên Lôi ấy đột nhiên liếc về phía giường An Nhã đang nằm, biểu cảm trên mặt lập tức cứng lại. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau anh ta liền quay mặt đi chỗ khác.

"Đại ca, người có thể tránh được mấy vòng bảo vệ của chúng ta, bò vào tận đây, chứng tỏ năng lực không tệ"

Kiến Thành lẳng lặng ngồi xuống sofa, cầm một điếu thuốc đưa lên miệng, tên thuộc hạ bên cạnh liền cúi xuống cầm bật lửa châm thuốc cho anh ta.

"Lôi, điều tra đi".

"Vâng, đại ca".

Hai người vừa nói đến đó thì Kiệt từ bên ngoài đi vào, mặt mày có chút khó coi: "Anh Thành, bọn chúng dùng Súng bắn tỉa xuyên giáp KSVK 12.7, trốn ở một chỗ an toàn bắn tỉa, không tìm ra được".

Kiến Thành hơi nheo mắt quan sát tên sát thủ mới bị bắn chết trên sàn nhà, chậm rãi khả nhói thuốc:

"Khoảng cách bắn khoảng 1.500m, vị trí nhắm bắn có lẽ ở trên tầng thượng, hãy tìm theo phía tòa nhà đối diện hướng cửa sổ bị cắt trong bán kính 1,5km, trích xuất lại CCTV ở đó. Còn nữa".

Anh ta ngừng lại một lát: "Nếu chúng mày muốn lấy mạng tao, thì địa chỉ của tao vẫn như cũ. Biệt khu B, số nhà 23, đường X"

Mấy người trong phòng đồng thời ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Kiến Thành, vài giây sau mới hiểu ra vấn đề. Người đàn ông tên Lôi bước nhanh về phía mấy cái xác chết, lấy từ trong người chúng ra mấy thiết bị nghe lén cỡ nhỏ. Thì ra, nãy giờ bọn họ bị nghe lén. Chẳng trách Kiến Thành lại bỗng dưng nói như vậy.

Dương Kiến Thành cũng thật là... tuyên chiến có cần ngầu như vậy không?

An Nhã chỉ kịp nghĩ đến đây, liền thấy đầu óc ong ong, vài giây sau mí mắt cũng trở nên trĩu nặng. Cô nằm trong chăn, ngủ thiếp đi lúc nào không biết!!!

***

Lời tác giả: Hôm nay viết một đoạn dài rồi, ngày mai Hổ xin phép nghỉ một ngày nhé các đồng chí.