Thời gian trước đây, Kiến Thành sau khi xông pha đem rất nhiều ma túy từ Tam giác vàng trở về liền được đại ca của Hồng Dã cho nghỉ ngơi mấy ngày.

Mấy tên đàn em thấy anh ta suốt ngày quanh quẩn ở biệt khu, hết lắp ráp súng rồi lại tháo ra, không đến trường bắn bắn súng thì cũng nhàm chán đọc sách quân sự, thế nên hôm đó bọn chúng đã lôi bằng được Kiến Thành đến tiệm Cafe giải sầu.

Ông chủ ở đây mới nhìn thấy bóng dáng Kiến Thành liền khiếp vía đến mức mặt mày trắng bệch, khay trà trên tay run run, còn tưởng ông ta vì chậm trễ nộp thuế nên đích thân đại ca thứ hai của Hồng Dã mới đến tận đây. Không ngờ Kiến Thành chỉ đến uống cafe.

Cũng từ đó mà mới có cuộc gặp gỡ với An Nhã.

Sau khi hết thời gian nghỉ ngơi, vì nhận được lệnh phải cướp một lô hàng từ tên trùm ma túy tên là Roger đem về cho nên Kiến Thành đã sang Thái Lan. Lời hứa với đám đàn em: nhất định phải làm cho An Nhã thích mình đành phải tạm gác lại.

Thế lực của Roger ở Thái Lan vô cùng lớn, hai bang phái lại không thể đối đầu trực diện cho nên Kiến Thành chỉ có thể dẫn theo một người, cùng Kiệt tới Băng Kok để âm thầm cướp hàng, có điều dù đã cực kỳ cẩn thận nhưng họ vẫn bị đám đàn em của Roger phát hiện.

Tình hình khi đó cực kỳ nguy hiểm, Kiệt đành phải một mình lái xe đưa hàng tới giấu ở căn cứ điểm bí mật, còn Kiến Thành vào trung tâm thương mại đánh lạc hướng Roger, lúc hắn phát hiện ra, liền dùng bom gài vào trung tâm tòa nhòa, ép Kiến Thành phải lộ diện.

Đúng lúc tình hình căng thẳng như vậy, Kiến Thành tình cờ gặp An Nhã ở tầng tám trong tình trạng sắp ngất đi vì khói độc, lẽ ra anh nên bỏ mặc cô, để cô chết và nhanh chóng tìm đường trốn thoát mới đúng. Thế nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt An Nhã tái nhợt, nước mắt rơi lã chã, anh lại quyết định cứu cô.

Không ngờ, sau hành động bộc phát ấy lại kéo theo rất nhiều hệ lụy. Cuối cùng, nếu lúc đó An Nhã không kịp thời cứu anh một mạng, có lẽ Kiến Thành đã có suy nghĩ giết cô để bịt đầu mối rồi.

Sau khi trở về Việt Nam, đại ca lớn của Hồng Dã trước nay luôn coi Kiến Thành là nhân tài có đủ phẩm chất thông minh và bản lĩnh hơn người dưới trướng của mình, cho nên đã quyết định đưa anh lên vị trí tổng giám đốc công ty tài chính Minh Dã, một mặt giúp ông ta có thể điều hành lĩnh vực kinh doanh, một mặt vẫn có thể bí mật hành động những công việc đặc thù của xã hội đen. Công ty Minh Dã đó thực chất chỉ là vỏ bọc để rửa tiền cho bọn họ. Cũng bởi vì thế nên mới có cuộc lại của anh và An Nhã ngày hôm nay.

***

An Nhã cùng Kiến Thành, một trước một sau rời khỏi phòng ăn VIP, đi trên một đoạn hành lang dài bằng kính, phía dưới chân mấy đàn cá tung tăng bơi lội.

Anh đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã đi phía sau An Nhã, chăm chú nhìn cơ thể mảnh mai của cô, đáy mắt thâm trầm như biển. An Nhã cảm nhận được ánh mắt đằng sau lưng mình, thế nhưng cô không dám quay đầu lại, càng không dám lên tiếng, trong lòng cô tồn tại một thứ cảm xúc gì đó rất mơ hồ, rất sợ hãi, cô không biết định nghĩa nó như thế nào mới phải. Bây giờ cô chỉ muốn đưa thật nhanh anh ta lên phòng tổng thống, sau đó quay đầu bỏ chạy, thế thôi.

Hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi lên đến phòng nghỉ mà giám đốc Lân đã chuẩn bị trước. An Nhã giơ tay đưa tấm thẻ phòng VIP cho Kiến Thành, lịch sự nói:

"Anh Thành, đây là phòng nghỉ của anh".

Kiến Thành hơi nhếch môi: "Giám đốc không dặn dò cô điều gì à?"

"Tôi hôm nay chỉ là đi xã giao thay cho trưởng phòng kinh doanh bận chuyện đột xuất, không được dặn dò trước gì cả"

Nói xong một hơi, An Nhã sợ mình không đủ can đảm để bỏ trốn cho nên phải nói thật nhanh câu kế tiếp: "Chào anh, chúc anh ngủ ngon".

Dứt câu, không chờ Kiến Thành trả lời, An Nhã quay đầu co giò bỏ trốn. Không ngờ vừa xoay lưng lại đã thấy Kiệt cùng mấy người vệ sĩ nữa đứng đằng sau, mặt mày đằng đằng sát khí.

Kiệt tiến đến trước mặt An Nhã, lạnh lùng nói: "Cô Nhã, mời vào phòng".

An Nhã bắt đầu thấy tim đập thình thịch, cả người khẽ run lên, cô liếc nhìn Kiệt rồi lại quay đầu nhìn Kiến Thành, thấy anh ta đã thản nhiên đi vào bên trong, còn cố tình không đóng cửa, biểu thị rõ ràng hàm ý: cô chỉ có một con đường để đi, đó là đi qua cánh cửa này.

"Tôi phải trở về, xin anh tránh ra".

Nghe thấy câu này, sắc mặt Kiệt không thay đổi, anh ta vẫn đứng im lìm ở chỗ cũ, mấy người vệ sĩ đứng sau anh ta cũng dàn thành một hàng đứng trước An Nhã, không chừa lại cho cô bất kỳ lối đi nào.

Kiệt kiên nhẫn nhắc lại câu lúc nãy: "Cô Nhã, mời vào phòng".

Nhìn nét mặt lạnh như băng của mấy người vệ sĩ, An Nhã sợ đến mức lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, tuy nhiên cô lại cắn chặt môi không chống cự hay kêu la gì cả. An Nhã biết, cô không thể chống cự, càng không có khả năng chống cự.

Cô hít sâu mấy hơi, sau đó lẳng lặng quay đầu, đi qua cánh cửa bằng gỗ cao cấp dát vàng, Kiệt nhìn theo bóng An Nhã đi vào phòng, sau đó thuận tay, khép cửa lại.

Anh ta đứng ở ngoài cửa, tựa vào hành lang châm một điếu thuốc, rít một hơi dài rồi nhả khói. Dương Kiến Thành xưa nay chưa từng gần phụ nữ, hôm nay Kiến Thành lại yêu cầu An Nhã ở cùng một phòng với mình như vậy, đến một người thân tín cùng lăn lộn với anh ta nhiều năm như Kiệt, cũng cảm thấy không thể nào tin nổi. Người đàn bà tên An Nhã này, nhất định phải đề phòng.

Trong căn phòng xa hoa đã chuẩn bị trước, chiếc lư bằng đồng tỏa ra mùi trầm hương rất nồng, mấy ánh sáng từ bóng đèn mờ mờ màu quýt làm nổi bật lên một thân hình cao lớn đang ngồi trên sofa, trầm lặng hút thuốc.

Người đàn ông ấy vô cùng tuấn mỹ, từng đường nét trên gương mặt đều hoàn hảo như tạc tượng, mỗi góc cạnh đều toát lên một vẻ phong trần khẳng khái xen lẫn sự lạnh lùng tàn nhẫn, An Nhã chầm chậm đi đến gần anh ta, trái tim không biết vì run rẩy sợ hãi hay là vì anh ta quá đẹp trai mà cứ đập loạn lên trong lồng ngực.

"Anh muốn gì?"

Trước câu hỏi mang theo một chút giận dữ của An Nhã, anh ta vẫn thản nhiên nhả khói thuốc, nhàn nhạt trả lời:

"Lúc ở Thái Lan, cô đã nói thế nào?"

"Tôi nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa". An Nhã ngừng lại vài giây, cố gắng làm cho tâm tình mình bình ổn trở lại: "Tình huống hôm nay, tôi không cố ý. Nếu biết trước sẽ gặp anh, tôi nhất định sẽ không đến".

"Cô đi gặp đối tác mà không biết họ là ai?". Kiến Thành dập thuốc đứng dậy, bước về phía An Nhã, chống tay ép cô lọt thỏm vào giữa anh ta và bức tường phía sau: "Cô muốn gì?"

"Tôi không muốn gì. Tôi nói rồi, tôi chỉ đột xuất đến đây"

"Tôi có thể tha cho cô một lần, không có nghĩa sẽ có lần sau".

Nói rồi, anh ta vươn tay, bóp cằm An Nhã, cơ hàm cô đau nhức đến mức khóe môi giật giật.

"Nói, cô làm việc cho ai?"

An Nhã cố sức phát âm ra mấy chữ, cả khuôn mặt gần như biến dạng: "Không... làm việc... cho ai"

Bàn tay Kiến Thành dùng lực siết chặt hơn, An Nhã đau đến mức suýt nữa thì bật khóc. Bàn tay này trước đây đã dịu dàng che mắt cho cô, bây giờ lại hành hạ cô không chút thương hoa tiếc ngọc như vậy, người đàn ông này, rút cục anh là ác quỷ hay là cái gì?

"Tôi nói rồi... Tôi... không làm việc cho... ai. Nếu anh... giết tôi... anh không phải là... Dương... Kiến...Thành"

Lực đạo trên tay anh vẫn không giảm đi, anh ta lạnh lẽo nói: "Lý do?"

"Dương Kiến Thành nói được... sẽ làm được...". An Nhã cố sức há miệng hớp mấy ngụm không khí: "Anh tuyên bố... trước mọi người... sẽ làm cho tôi thích anh... Bây giờ tôi chưa...thích anh...anh không thể... giết tôi".

Ánh mắt Kiến Thành lóe lên một tia tàn nhẫn, anh ta cười nhạt, từ từ buông tay, An Nhã theo đà đó trượt xuống, hai chân mềm nhũn, ra sức hít thở không khí.

"Nói đi nói lại, thì ra vẫn là muốn quyến rũ tôi?"

An Nhã không còn sức để trả lời, cô ngồi bệt xuống nền gỗ cao cấp, mặc kệ anh ta muốn nói gì thì nói. Kiến Thành thấy cô như vậy, liền dùng một tay kéo xốc cô lên, ném lên trên giường lớn:

"Xem ra cô hao tâm tổn sức không ít".

Anh ta nhếch môi khinh bỉ, sau đó đè thân thể cao lớn lên người An Nhã khiến cô không thở nổi: "Được. Nếu cô đã mất công như vậy, tôi cũng thỏa mãn cô một lần. Trực tiếp biến cô thành người đàn bà của tôi, chơi cô chán rồi vứt đi, xem như tôi đã nói được làm được".

An Nhã vùng vẫy chống cự, gần như hét lên: "Buông ra, tôi không quyến rũ anh. Không thích"

"Đừng có giở trò lạt mềm buộc chặt với tôi".

Nói rồi, anh ta cúi đầu, bờ môi lạnh lẽo như băng gần như nghiền nát môi An Nhã, mùi vị thơm ngát đặc trưng của anh ta không ngần ngại xộc vào trong khoang miệng. Kiến Thành siết chặt lấy eo cô, đầu lưỡi không mang theo sự dịu dàng như nụ hôn ở trên xe tải lần trước mà cuồng dã đầy tính chiếm đoạt, không cho An Nhã lấy nửa cơ hội để chối từ.

Da đầu cô tê tê, người đàn ông này, rút cục là hắn muốn cái gì?

An Nhã cố gắng nghiêng đầu thoát khỏi bờ môi của Kiến Thành nhưng đã bị bàn tay to lớn của anh ta giữ chặt lấy gáy, chỉ có thể há miệng thật to để đầu lưỡi anh ta mặc sức làm càn trong khoang miệng.

Cô hạ quyết tâm cắn mạnh một cái, vài giây sau liền cảm thấy mùi máu tanh mằn mặt nơi đầu lưỡi, cái cắn vào lưỡi chắc chắn đau, thế mà người đàn ông kia còn chẳng buồn nhíu mày lấy một lần, ngược lại, bàn tay của anh ta còn không ngần ngại siết mạnh vòng eo cô rồi bắt đầu tiến lên trên, toàn thân An Nhã không kìm được mà bỗng chốc run rẩy theo từng sự đụng chạm của anh ta.

Đây là cảm giác gì vậy? Vừa khó chịu lại vừa dễ chịu, vừa run rẩy lại vừa hồi hộp, vừa sợ sệt lại vừa mong chờ, cảm giác như có một luồng điện xuất phát từ lòng bàn tay của anh ta, mỗi tấc da thịt anh ta chạm vào liền trở nên ngưa ngứa.

An Nhã cảm thấy toàn thân mình gần như phát điên, cô cố gắng hết sức lắc đầu nguầy nguậy, bờ môi kia đang miết trên môi cô bởi vì không có sự chuẩn bị trước mà bị trượt sang gò má.

"Buông...ra... đồ...điên".

Kiến Thành nhếch môi, khắp người tỏa ra một mùi vị nguy hiểm đậm đặc:

"Tôi điên thế nào... cô cứ từ từ cảm nhận"