Bắt Ma Đặc Công

Quyển 1 - Chương 14: Bắt ma đặc công

Chương 14: Bắt ma đặc công

Lữ Minh Dương lần nữa trở lại bên trong, trực tiếp xông về phía cuối gian phòng, nơi đó có một cửa sổ nhỏ, cũng chính là cánh cửa sổ duy nhất trong phòng.

Lữ Minh Dương cầm khẩu súng trên tay nhắm ngay cửa sổ bắn liên tục mấy phát, huyết tương đỏ tươi nhất thời đem cả cửa sổ nhuộm thành màu đỏ. Dựa theo cách nói truyền thống dân gian, máu chó mực cùng máu gà trống trắng là thứ linh nghiệm nhất để trừ tà ma, đây cũng là một trong số rất ít vũ khí truyền thống mà Lữ Minh Dương thân là người của tổ chức bắt quỷ chuyên nghiệp sử dụng.

Xoay đầu lại, Lữ minh Dương chăm chú nhìn chằm chằm hướng cửa ra vào, bây giờ có thể làm chỉ là đợi. Hắn tin tưởng là Bành Giang Vĩ nhất định sẽ đến, ác linh bình thường đều rất cố chấp, chỉ cần là chưa đạt được mục đích, chỉ cần chưa qua giờ Tý ( 23h00 pm - 01h00 am), hắn tin rằng buổi tối hôm nay Bành Giang Vĩ nhất định sẽ không dễ dàng như vậy từ bỏ ý đồ.

Lữ Minh Dương vừa quan sát cửa, vừa khẩn trương liếc nhìn mặt đồng hồ EMF trên cổ tay, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng trị số trên mặt đồng hồ không có phát sinh biến hóa gì lớn, nói cách khác Bành Giang Vĩ cũng không ở gần đây.

Chẳng lẽ hôm nay hắn thực là cam tâm làm con rùa đen rút đầu, sẽ không quay trở lại? Nếu thực như vậy, lần sau còn muốn bắt được hắn sẽ càng thêm khó khăn. Bởi vì một người khi mới thành quỷ thường thường sẽ có một loại tâm tính xốc nổi giống nhau coi mình là cường đại, cũng không đem bất luận người nào để vào mắt, một trận thất bại lúc nãy càng làm tăng thêm sát ý điên cuồng của hắn, mà quá tự phụ chính là mồ chôn bọn chúng. Nhưng nếu bọn chúng mà trở nên giảo hoạt, thì rất khó đối phó.

Bỗng nhiên, Lữ Minh Dương phát hiện trị số đồng hồ EMF bắt đầu thay đổi, giá trị các con số càng ngày càng tăng.

Rốt cục vẫn phải tới, chẳng qua xem ra hắn tựa hồ hết sức cẩn thận, chỉ chậm rãi tiếp cận.

Lữ Minh Dương cảnh giác nhìn khắp nơi, mắt kính đã đưa cho Giang Vĩ Bân, hắn chỉ có thể cẩn thận phân biệt trong không gian có hay không dấu hiệu của một khối không khí méo mó, vặn vẹo – quỷ là một loại năng lượng thể, cũng không phải là hoàn toàn vô chất vô hình. Nhưng một con quỷ nếu cố ý che dấu tung tích, dùng mắt thường là rất khó phát hiện.

Đột nhiên, Lữ Minh Dương phát hiện trị số đồng hồ EMF trên cổ tay trong giây lát gia tăng cấp tốc, hắn thầm kêu trong lòng một tiếng không ổn, tiếp theo cảm giác được phía sau lưng tựa hồ bị người ta mạnh mẽ đạp một cước, hơn nữa còn cảm thấy như bị điện giật cực mạnh, tiếp theo toàn thân bắn lên trên không.

Lữ Minh Dương thân thể bay lên không đập mạnh vào mấy cái giá treo đồ trên tường một cái, đau đớn kịch liệt còn chưa kịp truyền đến, hắn đã mượn lực va chạm này nhanh chóng xoay người lại, rút trong lòng ngực ra khẩu súng hướng về phía sau mãnh liệt bắn ra một chuỗi huyết tương.

Đây chỉ là điện quang hỏa thạch trong cái chớp mắt, Lữ Minh Dương thân thể nặng nề đập mạnh xuống mặt đất, đồng thời lúc này, hắn tựa hồ nghe một trận tiếng lốp ba lốp bốp, sau đó liền thấy một khối không khí vặn vẹo, méo mó hướng về phía cửa phòng phóng đi.

“ Sếp Giang, chú ý.” Lữ Minh Dương vội vàng hét lớn một tiếng, lúc này cũng đã cảm thấy thân thể đau đến cắn răng méo miệng.

Giang Vĩ Bân đã sớm thông qua mắt kính của Lữ Minh Dương nhìn thấy cái bóng kia. Trong mắt anh khối không khí vặn vẹo méo mó kia rõ ràng hơn nhiều, giống như một thân ảnh sương khói nhắm hướng cửa ra vào vọt tới, Giang Vĩ Bân nhắm ngay đám sương mờ đó mạnh mẽ bóp cò, một dòng huyết tương nồng đậm bắn trúng ngay ngực của thân ảnh mờ ảo kia, tiếp theo lại nghe một trận âm thanh lốp ba lốp bốp, trong phòng điện đóm nhất thời điên cuồng chớp lóe liên tục.

“ Ha ha, Bành Giang Vĩ, lần này ngươi còn chạy được không.” Lữ Minh Dương vừa ha ha cười to, vừa chật vật bò dậy.

“ Hừ, các người là ai.” Khối không khí vặn vẹo méo mó kia dần dần đậm đặc hơn, tạo thành một thân ảnh gầy nhỏ.

“ Ta sao, là thành viên của Biệt đội An toàn Quốc gia, nói một cách dễ hiểu thì cũng có thể gọi là đặc công, là người chuyên đối phó với lũ tiểu quỷ các ngươi!” Lữ Minh Dương khóe miệng lại lộ nụ cười nhàn nhạt.

“ Hừ, đặc công? Coi mình là 007 sao! Ta chết rồi còn không chịu bỏ qua, ta hận không thể đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” Bành Giang Vĩ hung hăng nói.

“À há? Đáng tiếc ngươi không có cơ hội này rồi!” Lữ Minh Dương vừa nói, vừa mạnh mẽ bóp cò súng.

Lần này lại không có nghe được âm thanh lốp ba lốp bốp, Bành Giang Vĩ bất ngờ tan biến không tung tích.

“ Sếp Giang!” Lữ Minh Dương hét to.

“ Không có ra ngoài, nó còn trong phòng.” Giang Vĩ Bân vội vàng hét trả lại.

Bên trong gian phòng ánh sáng đèn chớp tắt liên hồi, muốn trong hoàn cảnh ánh sáng thế này mà thấy được khối không khí vặn vẹo kia tuyệt đối là mắt thường không thể làm được.

Lữ Minh Dương đột nhiên cảm thấy lạnh sau gáy, hắn vội vàng hụp đầu xuống, thuận thế khom lưng lộn một vòng về phía trước, đồng thời khẩu súng trong tay hướng về phía sau lưng lúc nãy bắn liền một nhát.

Lại không trúng. Bành Giang Vĩ đã bắt đầu trở nên giảo hoạt hơn rồi.

Lữ Minh Dương đã bắt đầu có điểm hối hận khi đem cặp kính bảo bối của mình cho Giang Vĩ Bân, nếu để mình đeo, lúc này liền có thể nhìn thấy được tung tích Bành Giang Vĩ, nếu hắn muốn trốn thì chỉ cần kêu Giang Vĩ Bân bắn loạn xạ vào vị trí cửa ra vào là được. Mà hiện tại, bản thân mình tuyệt đối coi như là rơi vào khốn cảnh.

“ Sếp Giang, có thể thấy hắn đang ở chỗ nào không?” Lữ Minh Dương vừa cảnh giác quét mắt khắp nơi, vừa lớn tiếng hướng về phía Giang Vĩ Bân trên xe ngoài cửa la lên.

“ Không thấy, bên trong rất tối, tôi nhìn không rõ.”

Cường độ chớp tắt ngày càng cao, hai ngọn đèn ở tận cùng trong phòng đã đứt bóng.

“ Nhìn màn hình theo dõi.” Lữ Minh Dương kêu lên. Hắn ở bên trong phòng, tiến đến gần vị trí cái bàn đã đặt camera hồng ngoại có khả năng ghi hình trong bóng tối, mà khả năng quay được hình ảnh ma quỷ cũng là có một chút hữu dụng.

“ Được!” Giang Vĩ Bân vội vàng quay đầu đi, nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng bên trong xe, nhưng trên màn hình lúc này hiện ra là một cô gái mười một mười hai tuổi, đúng là con gái của anh. Cô bé chạy băng băng trên bãi cỏ, nhào vào lòng ngực một phụ nữ. Người phụ nữ kia đã ngoài ba mươi tuổi, dưới đôi chân mày cong cong là cặp mắt to tròn, trên chóp mũi còn có vài nốt tàn nhang, đây không phải là người vợ quá cố của mình sao chứ?

Giang Vĩ Bân nhìn thấy vợ của mình cùng con gái chạy băng băng trên cỏ, cười vui vẻ, dần dần hai mắt bắt đầu đăm đăm, đầu tựa hồ cũng càng lúc càng trương phình lên, tình yêu đối với con gái, cùng với nỗi nhớ thương người vợ quá cố đã làm anh bị cuốn thật sâu vào cơn lốc cảm xúc, không có cách nào kiểm soát được bản thân...

Lữ Minh Dương dựa lưng vào tường, hướng khẩu súng trừ tà về phía không trung, lẳng lặng chờ đợi, qua nửa ngày lại cũng không thấy Giang Vĩ Bân có động tĩnh gì, vì thế lớn tiếng kêu lên:” Sếp Giang! Sếp Giang!”

“ Ha ha ha ha, lần này xem ngươi có tài năng gì!” cái giọng âm trầm của Bành Giang Vĩ lại vang lên.

Lữ Minh Dương nhất thời tỉnh ngộ, nhất định là thời điểm Giang Vĩ Bân xem màn hình đã bị Bành Giang Vĩ tạo ra ảo giác. Không nghĩ tới Bành Giang Vĩ này lại có thể có năng lực cao như vậy, ngay cả camera không dây mà cũng bị hắn động tay động chân.

Đột nhiên, Lữ Minh Dương trong lòng máy động, giơ lên khẩu súng nhắm ngay vị trí mình đặt camera mạnh mẽ bắn tới một phát...

-------------------------------------------------------------------------------------